Chapter 2 - Khởi đầu với ly cà phê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên ta gặp nhau là ngày tôi không thể nào quên. Chẳng biết từ khi nào bản thân đã khắc ghi, kể cả khi giờ đã hai năm không gặp, tôi vẫn nhớ mãi hình bóng của anh khi ấy.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Hoàn toàn không, nó là sự nuối tiếc và có chút cáu giận. Đơn giản vì việc xảy ra hôm đó nó hài hước một cách tệ hại. Đến giờ tôi vẫn không hiểu anh bị ma xui quỷ khiến thế nào mà có thể xui như thế được.

  Hôm đó là buổi đầu tiên nhập học, với tâm lý của một đứa hướng nội thì tôi đã cố không gây chú ý và tránh tiếp xúc với người khác nhất có thể. Tay cầm ly cà phê uống cho tỉnh táo, vai xách cái cặp nặng ịch đầy sách vở, tôi đi vòng quanh trường một lúc trước khi đến lớp.

  Cứ ngỡ mọi thứ sẽ ổn nhưng không, đang đi thì tôi bị ai đó đụng phải, cả hai ngã nhào ra nền đất mẹ và cốc cà phê của tôi cũng không cánh mà bay. Đã vậy nó còn không tiếp đất mà còn tiếp lên đầu người kia nữa.

  Mái tóc trắng xoá nhanh chóng nhuốm màu cà phê, áo sơ mi trắng của anh cũng tàn đời luôn rồi. Tôi đơ ra một chút rồi cũng phủi mông đứng dậy giúp đỡ ai kia. Tức thì tức thật nhưng thấy tội nhiều hơn, ngày đầu tiên đi học mà gặp phải chuyện này là đỉnh cao của xui xẻo rồi.

-Anh không sao-

-Thành thật xin lỗi anh*!! Do tôi vội quá nhìn đường không cẩn thận, để tôi trả tiền cà phê cho anh!_ Cậu thanh niên kia nói liên thoắng, đứng dậy rồi cúi đầu xin lỗi không cho tôi một cơ hội nói luôn. (*vì để lịch sự nên xưng "anh" chứ thật ra còn lớn tuổi hơn)

-Tôi không sao, nhưng anh thì..._ Tôi chỉ vào cái cốc cà phê vẫn nằm yên vị trên đầu anh.

Thấy tôi chỉ anh ta mới đưa tay lên đầu, vài giây xử lý thông tin rồi vứt cái cốc đi.

-Tôi không sao đâu, tôi đã đoán trước tình huống này có thể xảy ra rồi._ Cậu thanh niên tóc trắng kia cười trừ, tay gãi gãi đầu chút ngượng ngạo.

-Dù sao cũng xin lỗi anh, tôi phải đi rồi, có gì gặp lại sao nhé.

Người đó đưa tôi một số tiền, vẫy tay chào  và chạy ngay đi, có vẻ như đang vội lắm. Mà nói thật là tôi vẫn thấy tiếc cốc cà phê, chú tôi mua cho tôi đấy. Chưa uống được ngụm nào đã tan tành mây khói, bốc hơi luôn rồi.

____________________________

-Anh không sao chứ?_ Tôi cẩn thận lấy miếng bông sát trùng cho vết thương trên mặt người đối diện tranh thủ hỏi han luôn. Mặt anh ta hiện đang phụng phịu như một đứa trẻ, cố lảng tránh miếng bông vì sợ xót.

Trời ơi sao tôi khổ vậy nè, muốn giúp cũng không xong nữa.

-Anh Kenjirou, xin hãy ngồi yên đi ạ._ Tôi thở dài.

-Đúng là sáng nay anh có đâm phải cậu và khiến cậu bay màu ly cà phê, nhưng điều đó không có nghĩa anh phải ngồi yên nhé!_ Cậu thanh niên với mái tóc bạc trắng kia vênh váo.

Nếu bạn đoán đây là người sáng nay tôi tông phải thì đúng rồi đấy, đây là hung thủ làm đổ cà phê của tôi. Tình cờ là trên đường đi ăn trưa tôi lại gặp anh ấy lần nữa, và trùng hợp hơn là ảnh vừa đâm vào một người khác và làm đổ cốc cà phê của chính mình.

-Anh muốn mặt thâm hay gì?

-Không, muốn cà phê.

-Lo cho cái bản mặt của anh đi ạ ._.

Bất lực, tôi đây chính thức bất lực. 18 tuổi đầu lần đầu tiên tôi thấy cạn lời đến vậy. Đây đích thị là một con nghiện, nghiện cà phê chứ không phải thuốc. Một tên đàn anh với tính tình trẻ con vênh váo. Bị đấm vào mặt chảy cả máu mà vẫn chưa chừa, đến nản.

...

Tua lại tầm 15 phút trước, ngày đầu tiên đi học khá bình thường, tôi cứ nghĩ đó là một khởi đầu tốt. Dù lúc mới vào có nhiều người nhìn tôi lắm, còn cố bắt chuyện nữa. Nhưng tôi thì ngại người lạ, không biết giao tiếp thế nào nên chọn im lặng cho nó yên thân. Ít nhất thì từ đấy tôi không bị ai làm phiền nữa.

Đang đi trên đường kiếm chỗ nào đấy vắng người ăn trưa thì tôi gặp một vụ "drama" khi đi qua khu của năm hai.

-Mày đùa tao đấy à, Kenjiro!!_ Một tên cao to trông không khác gì đứa giang hồ gầm lên. Trên áo là một vết ố từ cà phê.

-Bình tĩnh đi tao có cố ý đâu!_ Ai đó với mái tóc quen thuộc đứng dậy phủi quần áo, bên cạnh là cốc cà phê sữa đã đổ.

-Cố ý? Vậy chắc mày cố tình đúng không! Thằng khốn này mày khinh tao à!? (Logic ghê hơm)_ Tên kia xách cổ áo người tên Kenjirou kia lên rồi đấm anh ta ngã xuống. Từ khoé miệng anh ta lộ ra máu đỏ.

-Này mày không xin lỗi cốc cà phê của tao thì thôi, còn đấm tao nữa à!_ Người kia đứng dậy chuẩn bị đánh lại gã kia, "phục thù" cho cốc cà phê của mình.

Thấy mọi chuyện đang đi hơi xa, tôi chạy ra ngăn cản. Lo chuyện bao đồng ư? Ừ tôi lo cho người tóc trắng kia, lo rằng anh ta sẽ tự làm bản thân bị thương.

Nhưng mà tôi lo hơi quá, câu "Dừng lại" vừa buông khỏi mồm thì anh Kenjirou đã một đá đấm hạ gục tên to cao kia.

Ngưỡng mộ hay lo sợ? Tôi chả biết nữa, chỉ biết là anh ấy nhìn thấy tôi thì lúng túng giải thích, biện minh là bản thân vô tội, tên to cao này chủ là đập đầu vô tủ xong xỉu ra đấy thôi chứ anh ta không làm gì cả.

Tôi chỉ đơ ra rồi nói "Xạo vừa thôi đàn anh", và kéo anh ta vào phòng y tế. Vừa để sát trùng cái vết thương trên mặt, vừa để trốn khỏi hiện trường "tai nạn".

...

Trên đường trong lúc gào mồm lên cãi là anh ấy không sao thì tôi cũng biết được một số thông tin về anh.

Satoru Kenjiro, hơn tôi một tuổi và hiện đang học năm hai. "Trouble maker" của trường - điều tôi nghe được từ những lời bàn tán khi kéo anh ta vào phòng y tế.

-Thả ra!!

-Anh im lặng đi, tiền bối!

-Tiền bối? Mày năm nhất à?

-Vâng, năm nhất - Yoshiro Takahashi. Giờ thì đừng nói nữa và trật tự đi ạ!

...

Và đó là câu chuyện tại sao bây giờ tôi đang chật vật trong phòng y tế. Cứ nghĩ chỉ có mặt anh ta bị thương nhưng không, tay anh ta cả đống vết thương, chân còn bầm tím nữa. Lúc đầu tôi có đôi phần lo ngại, đây là do bạo hành, hay đây là self-harm.

Nhưng đối mặt với sự nghiêm túc và đáng lo ngại của tôi, tên kia chỉ nói "ngã đấy" với vẻ mặt phởn muốn đấm.

-Sao anh bị thương nhiều vậy?

-Cậu nghe chúng nó gọi anh là gì rồi đấy, "kẻ chuyên gây rối".

-Em hỏi lại sao anh bị thương nhiều vậy._ Tôi ghì giọng, có chút tức giận. Tôi không ngước lên, chỉ đăm đăm băng bó lại cánh tay của anh ta.

-Takahashi, sao cậu hay lo chuyện bao đồng vậy?_ Anh hỏi tôi, giọng có chút chế giễu.

-Đó không phải câu trả lời.

-Cuộc đời đưa đẩy, hay dính vào đánh nhau, đấy là câu trả lời. Giờ trả lời câu hỏi của anh mày đi.

Tôi nghe thế mà thở dài, thật ngang ngược làm sao.

-Con người yếu đuối lắm, ai chỉ có một cơ hội sống thôi. Đừng để những vết thương này cướp đi nó. _ Dù chưa thỏa mãn với câu trả lời qua loa kia, tôi vẫn quyết định bỏ qua rồi trả lời anh. Nghe tôi nói thì anh im lặng, tôi cũng chẳng quan tâm gì mà tiếp tục công việc của mình.

Băng bó xong thì tôi đứng dậy để rời khỏi, bỗng cảm nhận được một lực kéo từ phía sau. Tôi quay đầu lại thì thấy quả đầu trắng đấy đang nắm lấy cổ tay mình.

-Takahashi-

-Tao tìm mãi không thấy mày thì ra là mày bỏ bạn theo trai à?

Cánh cửa mở toang từ lúc nào không hay, tôi giật mình vì giọng nói lạ và tiếng mở cửa. Tôi quay lại với vẻ ngu ngơ, cái gì vừa xảy ra vậy?

-Mày nói linh tinh cái gì đấy thằng dở kia??_ Tiền bối Kenjiro lên tiếng, giọng có chút khó chịu dù không rõ nhưng tôi vẫn thấy, mặt anh có chút đỏ lên sau khi nghe câu đó.

-Hôm trước mày nói với tao là mày thẳng, sao giờ mày gay rồi? Hay mày là bi?_ Người kia nói với giọng trêu ngươi, không cần nhìn tôi cũng biết cục tóc trắng kia đang tức đến xì khói. Anh chàng kia có mái tóc nâu nhạt, mắt thì có màu xanh nhưng sáng hơn tôi nhiều. Có vẻ như bằng tuổi anh Kenjiro, trông họ có vẻ gần gũi.

-Im ngay thằng chó :) Tao không gay nha, thằng bé này chỉ giúp tao băng vết thương thôi.

-giờ mới để ý cái mặt mâm của mày bị thâm, bộ đấm nhau với ai à bro?

-Đâu có, nó đấm tao thôi. Chứ tao vô tội.

-Hẳn là vô tội._ Tôi tham gia cuộc trò chuyện, thường tôi sẽ bỏ đi luôn cơ, chẳng hiểu sao hôm nay tôi vẫn đứng đây nghe hai ông này "chửi bới".

-Takahashi, im ngay cho anh._ "Ai đó" quay lại phía tôi, liệng cho tôi ánh mắt hình viên đạn.

-Ara, cậu đây là người đã "lôi kéo" thằng bạn thân của tôi đúng không?

-Kéo thì đúng thật nhưng theo nghĩa hiểu của anh thì không nhé. Em là người qua đường, thấy người bị thương nên giúp thôi.

-Tốt ghê ta, thế sao không giúp thằng bị Ken đấm?_ Anh ta cười

-Không đủ sức vác ạ. _ Tôi thản nhiên nói, chỉ biết ngay sau đó anh ta bịt miệng ôm bụng cười.

-Gu mày thú vị đấy Kenjiro

-Bớt tào lao lại, Akimitsu. May mà mày sắp tốt nghiệp rồi, không tao chết mất. _ Anh Kenjirou lướt qua tôi, nắm lấy cố tay người kia với ý định lết anh ta đi.

-Kìa, sao lạnh nhạt vậyyyy, à mà anh là Akimitsu Tatsu - bạn thân của Ken nha. Hôm nào rảnh thì nói chuyện, anh không gả thằng này đi dễ thế đâu ~

-Bớt gả tao cho người lạ nha mày. Thôi chúng tôi đi đây, chào nhé._ Anh Kenjiro vẫy tay chào tôi, kéo luôn anh chàng tóc nâu kia đi khỏi. Sau đó tôi cũng nhanh chóng rời đi, mua đại cái bánh sandwich để đỡ bị chú mắng là không chịu ăn rồi quay về lớp.

...

-Cảm nắng chưa?_ Akimitsu hỏi thằng bạn nãy giờ lơ nga lơ ngơ của mình.

-Sao mày cứ đinh ninh là tao thích thằng đấu vậy, Akimitsu!?_ Kenjiro như tỉnh khỏi cơn mơ màng, quay phắt sang trả lời người bạn hơn một tuổi của mình, mặt đỏ ửng vì xấu hổ.

-Mày có bao giờ để ai đụng vào vết thương của mày đâu, đến tao còn chưa được. Suy ra mày có tình cảm đặc biệt với thằng đó.

-Bớt lại, tao không có thích nó. Chỉ là có điều gì đấy khiến tao thả lỏng cảnh giác thôi.

- Chắc tin. " Thế mà vẫn đỏ mặt. Tsudere, chuẩn tsudere."

____________________________

Tiếng chuông vang lên lần nữa, tôi uể oải xách cặp lên để về. Chả biết sao cả giờ tôi thấy lạnh sống lưng lắm, như bị ai nhìn vậy. Mà tôi có biết ai đâu, tôi không có ý định kết bạn nên cũng không làm quen với ai trong lớp cả.

Bật điều hoà cũng đâu có lạnh mấy, tôi ngồi có gần nó đâu. Quay lại thì không tháy gì, nhưng quay lên thì sát khí ùn ùn. Thật sự không ổn, mọi thứ không ổn. Hay do mấy bạn nữ lúc trước nói chuyện với tôi nhỉ?

Mà trên cả thế, thứ khiến tôi lo nhất là giữa giờ tâm trí tôi chợt xuất hiện hình bóng của ai đó. Và tôi nghĩ bạn cũng đoán được rồi, đúng thế, là tiền bối Kenjiro. Chúng tôi mới gặp nhau hôm nay thôi, tôi biết mà. Nhưng tự nhiên tôi nhớ đến cái vẻ mặt phụng phịu như trẻ con của anh ấy lúc tôi băng bó cho mấy vết thương, còn cả việc anh ấy đỏ mặt lên lúc bạn anh ấy đến nói mấy câu "kì lạ". Tôi chẳng biết sao, cũng không hiểu tại sao, tôi đã nghĩ lúc đó anh ấy trông thật dễ thương. 

-Cậu sao vậy, Takahashi? Không tính về sao? Mặt cậu đỏ quá có bị sốt không vậy?_ Một cô gái huých vai tôi hỏi, mang tôi lại với thế giới thực.

-K-không có gì, tôi về liền đây.

...

"Anh ấy về chưa nhỉ?" _ Tôi tự hỏi bản thân khi đang ngồi trên xe, tôi có linh cảm chẳng lành là vị tiền bối đó lại vướng vào rắc rối.

-Có vấn đề gì ở trường sao, Shiro?_ Nghe chú hỏi mà tôi giật bắn mình. Chú tôi cũng thế mà giật theo, đúng là hai chú cháu, tật giật mình lây truyền.

-Không có gì đâu ạ, chú cứ tập trung lái xe đi._ Tôi trả lời, cố rũ bỏ đi hình ảnh của tiền bối "cục bông" kia. Đừng nghĩ về họ nữa, họ có nghĩ về mình đâu-!

-Chú đã nói là vào ngành này mệt lắm cháu có chịu nghe đâu :( Hay cháu lớn rồi không nghe người chú già này nữa :(

-Chú, cháu nói là không có gì mà. Mà chú không già đâu, chỉ không còn trẻ thôi.

-...Cháu nên học lại cách khen người khác đi, Shiro.

____________________________

-Lên nghỉ đi, mai còn học._ Ăn cơm xong tính rửa bát thì tôi bị đuổi lên tầng nghỉ ngơi, chú tôi chiều quá, tôi không quen.

-Chú Saburo, cháu rửa được mà.

-Đi không ăn cán chổi :)

-Chúc chú ngủ ngon ạ!

Tôi lập tức lật mặt rồi chạy lên phòng , trước sự đe dọa của chú tôi thì thằng nào dại mà ở lại. Với 8 năm kinh nghiệm thì, 36 kế chuồn là thượng sách.

...

Giờ tôi đang ngồi trước bàn học, ngồi đọc sách cho giống tri thức nhưng thật ra là đang mơ màng. Thật ra là dự định chuẩn bị để mai lên lớp, nhưng mà tôi không phải học sinh chăm chỉ nên hai phút sau là đứng dậy llấy truyện ra đọc. Nhà chú Saburo có nhiều truyện lắm, chú dành hẳn một phòng chỉ để đựng mấy cuốn sách, tiểu thuyết và truyện tranh chú mua về cơ mà. Chú mà bán đám đấy đi là nhà tôi giàu rồi, thề luôn.

Tôi rón rén bước khỏi phòng để chạy đi lấy đại một quyển sách, vì trời tối và tôi không dám bật đèn vì sợ gây tiếng động nên vừa bước vào là vớ đại 2,3 quyển gần đấy rồi chạy vô phòng. May quá chú tôi không phát hiện, nếu không tôi sẽ ăn mấy quả đánh "iu" của người chú kiêm "phụ huynh" của mình mất.

Lấy được truyện rồi thì tôi lên giường nằm, như bao con người bình thường khác thì tôi rất gắn bó với cái giường của mình. Lên giường nằm là cảm thấy thoải mái hẳn, vì có lẽ nó đã trở thành nơi báo hiệu "đến giờ nghỉ ngơi rồi" từ sâu trong tiềm thức. Đối với tôi thì nó là nơi xóa đi những lo toan bộn bề, lên giường rồi là không nghĩ ngợi gì đến những vấn dề gây sầu não nữa, chỉ có thả lỏng cơ thể và tận hưởng sự yên bình thôi. Hơn nữa, đôi khi nó chính là nơi duy nhất mang lại hơi ấm, khi những giọt lệ đã thấm đẫm gối, khi cơ thể run lên vì lo sợ.

Tôi lấy một quyển truyện ra đọc, đó là một cuốn tiểu thuyết về tình yêu, tôi nghĩ vậy. Tại tên nó sến quá nên tôi đoán mò thôi. Mà biết gì không, đời này nó vui lắm. Không có những chuyện đau buồn thì cũng sẽ có những câu chuyện hài hước đến tức cười. Không hiểu kiểu gì mà vừa vào đọc được mấy trang, đoạn miêu tả nhân vật chính đã khiến tôi đỏ ửng mặt gập truyện lại.

"Mái tóc trắng kì lạ nhưng sao lại đẹp đến vậy? Mái tóc ấy tựa những hạt tuyết trắng đang rơi lơ lửng nơi đây, cặp mắt mang màu xanh ngọc bích đó như quyến rũ tôi, kéo tôi vào sâu thẳm. Em quay lại với một con người tuyết nhỏ xinh trong tay, hớn hở chạy về phía tôi và khoe thành phầm của mình. Nụ cười tỏa nắng như xua tan cái lạnh, nó khiến khuôn mặt tôi nóng lên đến ửng hồng..."

Tôi bắt đầu giãy đành đạch trên giường, trời ơi, sao tôi không tưởng tượng ra chị nữ chính, mà lại ra anh Kenjirou!!

END Chapter 2 - Khởi đầu vi Ly Cà Phê

____________________________ ____________________________

Shá: Tình yêu đã đến và quật chúng mày tơi bời rồi Satoru và Yoshiro :)
Và xin lỗi vì sự mất uy tín này, tôi nói sau một tháng mà hai tháng sau mới về đăng =))

Thứ nhất là do tôi bí, thứ hai là tôi lại thi rồi, nốt tuần này là xong rồi nên nợ nốt =) Nay ngoi lên xin vía chút luôn

Vậy thôi, hẹn gặp lại :))

(P/s gửi tới Mả: Chap này dở lắm nên m đọc thích hay không kệ m nha =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net