Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian một chút lại một chút qua đi, Đường Nạp Đức cảm giác được ý chí của mình cũng bị qua đi như vậy, từ sau khi hắn mang thai, trừ bỏ bắt đầu vài ngày còn có chút lệ đi kiểm tra sức khỏe, sau đó loài người liền không động đến hắn, mà tựa hồ còn đặc biệt chiếu cố hắn. Trong không gian nhỏ hẹp này, hắn cùng Á Luân cứ việc ở chung cũng không làm gì không ăn ý, cuộc sống càng ngày càng có hơi hướng vợ chồng, Khải Lệ giống như khách quan cùng trưởng bối của bọn họ, thỉnh thoảng lại đến chỉ điểm nhóm bọn hắn. Hắn thậm chí cảm thấy có khi như vậy qua cả đời, có lẽ cả tưởng tượng cũng không xong... Nhưng là nghĩ đến đứa nhỏ chính mình vừa sinh ra đã mất đi tự do, trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu cùng bất an, không khỏi bắt đầu lo lắng cho tương lai bọn nhỏ.

Cái thời điểm nào bắt đầu nhận thức đứa nhỏ trong bụng đây? Lần đầu tiên cảm nhận được máy thai của mấy đứa nhỏ làm cho hắn cảm thấy sự tồn tại của mấy tiểu sinh mệnh này, thực ngoài ý muốn là, cảm xúc mà đến, không phải chán ghét đối với bọn nhỏ chưa thành hình, mà là một loại xúc động cùng cảm động đối với sinh mệnh, làm cho hắn hiểu được chính mình quả thật là tiếp nhận bọn họ rồi... Hoặc là ở lâu trước kia, hắn đã muốn tiếp nhận, ít nhất không phải hận bọn chúng đến thấu xương, mà là nguyện ý làm cho bọn chúng ở trong cơ thể cùng bản thân chung sống.

Có đôi khi ngẫm lại loài người là một loại động vật đáng sợ mà lại thần kỳ, cư nhiên có thể làm chuột đực mang thai, đây là đều bất khả tư nghị không thể tưởng tượng, nhưng là bụng chính mình ngày càng lớn hơn quả thật chứng minh những người đáng sợ này vô cùng thần kỳ, theo mỗi góc độ mà nói, loài người quả thật so với bọn hắn cường đại hơn nhiều, nhưng là không thể so với ý chí cùng nghị lực của lão thử, từ sau khi nhận thức bọn nhỏ này, hắn vẫn muốn làm cách nào mang theo Á Luân chạy đi...

"A.." Đường Nạp Đức mang thai hai tuần đột nhiên kêu một tiếng. Bởi vì mang thai, loài người đặc biệt chiếu cố Đường Nạp Đức, ở lồng sắt lót một tầng bông thật dày, tuy rằng không dám cùng Đường Nạp Đức nói chuyện, nhưng Á Luân vẫn nơi nơi ân cần, đem bông lót dưới chỗ ngủ của Đường Nạp Đức làm cho hắn giữa trưa có thể ngủ càng thoải mái, đang yên lặng trải giường chiếu cho Đường Nạp Đức lại nghe một tiếng kêu, cậu khẩn trương quay đầu, "Xảy ra chuyện gì?! Phải sinh sao?"

Đường Nạp Đức liếc cậu một cái, sao lại không hiểu biết như vậy, tức giận nói: "Lão thử thời gian mang thai ở ngày thứ 21 mới sinh, hiện tại chỉ mới 14 ngày mà thôi..."

Á Luân thở dài nhẹ nhõm một hơi khó hiểu nhìn về phía Đường Nạp Đức, "Kia vừa mới..." Đã thấy vẻ mặt Đường Nạp Đức đỏ bừng, Á Luân là lần đầu tiên thấy trên mặt Đường Nạp Đức có vẻ mặt đáng yêu như vậy, Đường Nạp Đức nói: "Vừa rồi... Nhóm hài tử... Ở trong cơ thể ta đánh nhau..."

"Thật sự? Đứa nhỏ còn có thể ở trong cơ thể đánh nhau? Em nghe một chút!" Á Luân cảm thấy thật sự là thần kỳ, chưa bao giờ biết thời điểm đứa nhỏ ở trong bụng còn có thể đánh nhau, vẻ mặt hưng phấn, sớm đã quên ước hẹn chính mình không tới gần Đường Nạp Đức, nhịn không được tò mò đem đầu dán tên trên sườn bụng của Đường Nạp Đức. Bởi vì duyên cớ mang thai, đường cong thân thể hoàn mỹ bắt đầu hoàn toàn biến hình, cái mông cũng trở nên rộng thùng thình, bụng rắn chắc hướng ra ngoài lợi hại, toàn bộ thân thể đều biến thành hình trái lê, hành động cũng trở nên bắt đầu có chút chần chờ.

Khi Á Luân đem đầu để lên bụng Đường Nạp Đức, bọn nhỏ kia bị chống đỡ yếu đi mà kịch liệt co rúm một chút, Á Luân chỉ cảm thấy càng thêm thần kỳ, ngẩng đầu kích động nhìn về phía Đường Nạp Đức, hô to gọi nhỏ: "Thật sự động! Thật là lợi hại nga! Thật sự là rất thần kỳ!"

Nhìn vẻ mặt nhảy nhót của Á Luân, ánh mắt nghiêm khắc của Đường Nạp Đức cũng trở nên nhu hòa lên, nhịn không được đối Á Luân lộ ra mỉm cười ôn nhu, thiếu niên này trên thực tế chỉ là đứa nhỏ đi, lại lập tức sẽ làm cha, thật sự là chuyện tình bất khả tư nghị... Mà chính mình cư nhiên là mẹ của đứa nhỏ... Ý thức này lại làm trên mặt Đường Nạp Đức đỏ lên...

Uy Liêm đi đến, phát hiện Á Luân dán đầu trên bụng của Đường Nạp Đức, còn tưởng rằng Đường Nạp Đức phải sinh, cuống quít mở cửa lồng sắt không hề dự phòng vói tay vào...

"Ba!" Khoa Nhĩ rút tay Uy Liêm ra, đem cửa đóng lại, mặt lạnh nói: "Anh làm gì thế, không cần quấy rầy đến lão thử mang thai hai tuần, ngày sau thực dễ sanh non."

Uy Liêm vô tội trừng mắt nhìn, nói: "Tôi thấy chuột trắng nhỏ đầu để lên bụng hắn, còn tưởng rằng hắn phải sinh."

Khoa Nhĩ trào phúng nói: "Anh cũng là người nghiên cứu sinh vật, sao không biết lão thử bình thường thời gian mang thai ba tuần mới sinh."

"Kia cũng có khả năng sinh non nha!"

"Nếu hiện tại phải sinh đẻ không phải sinh non mà là sanh non!"

Tiếng cãi nhau của hai người càng lúc càng xa. Đường Nạp Đức nhìn hai người kia ngày càng đi xa, đầu óc hiện lên vạn loại ý tưởng, hành động của Uy Liêm cho hắn dẫn dắt rất lớn, đứa nhỏ này... Có lẽ hiểu phần nào sẽ trở thành cứu tinh của bọn họ... Một kế hoạch ở trong đầu Đường Nạp Đức hình thành... Thắng bại chính là lúc này!

"Đường Nạp Đức, anh xảy ra chuyện gì?" Cảm giác Đường Nạp Đức đột nhiên bắt đầu trở nên nghiêm túc, Á Luân nghĩ đến mình lại làm gì đắc tội Đường Nạp Đức, thật cẩn thận hỏi, thật vất vả bởi vì đứa nhỏ mà đánh vỡ sự yên lặng của lẫn nhau, cậu không muốn nghĩ tới ngày chỉ có thể nhìn Đường Nạp Đức lại một câu cũng không thể nói, ngày như vậy thật đúng là một loại dày vò.

"Không có gì..." Đường Nạp Đức nhìn về Á Luân, ánh mắt ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới trở nên ôn hòa hơn, hơn nữa còn mang theo tình cảm bí mật, ngữ khí không tự giác bắt đầu mềm nhẹ, "Á Luân, cậu có muốn cùng tôi rời đi nơi quỷ quái này không?"

Đồng tử của Á Luân đột nhiên mở to, ánh mắt nhìn về phía Đường Nạp Đức, có khả năng sao? Cùng Đường Nạp Đức sống chung trong thế giới phấn khích bên ngoài, tuy rằng không ổn định cũng không cần chịu cảnh ngày nào cũng lo lắng, còn có đứa nhỏ của bọn hô sinh ra vô ưu vô lự, ở thời gian bọn họ dưỡng dục mà chậm rãi lớn lên...

Không biết bọn nhỏ là giống cậu hay là giống Đường Nạp Đức, tốt nhất là giống Đường Nạp Đức, cao lớn lại tuấn lãng như vậy, nhất định càng thích hợp tại cuộc sống dã ngoại, rồi mới còn có thể kết hôn sinh con...

Khát khao đối với tương lai tốt đẹp, làm cho ánh mắt Á Luân đều toát ra hào quang, tất cả tưởng tượng đều viết ở trên mặt, Đường Nạp Đức đong đưa đầu nhìn về phía vẻ mặt ngọt ngào của Á Luân, đứa nhỏ này nghĩ cái gì đều thể hiện ở trên mặt, nhìn xem liền hiểu ngay, đều là phải làm cha... Đường Nạp Đức không ý thức được, ánh mắt chính mình nhìn Á Luân là dung túng cùng sủng ái vô tận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net