Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, là thời gian loài người nghỉ ngơi, cũng là thời điểm nhóm lão thử tinh lực tốt nhất, ở trong phòng thí nghiệm của loài người, ba lão thử đang ở khẩn trương mở hội nghị, cẩn thận thảo luận, dù sao mỗi một bước kế tiếp đều là vấn đề sống còn. Thời điểm loài người tan tầm rời đi, Khải Lệ như thường lệ lui tới thăm Á Luân cùng Đường Nạp Đức, nhưng không có nghĩ đến Đường Nạp Đức sẽ chủ động mở miệng cùng chính mình nói, thậm chí còn gọi tên: "Khải Lệ đúng không? Tôi cần phải đối với hoàn cảnh không tốt nơi này tương đối quen thuộc."

Bà kinh ngạc nhìn về phía Đường Nạp Đức bởi vì mang thai mà dáng người biến dạng nhưng vẫn bảo trì được lực chấn nhiếp của một tộc trưởng, thực tự nhiên khiến người khác kinh sợ mà khuất phục, không tự giác mà gật đầu.

"Tốt lắm." Đường Nạp Đức đáp lại gật đầu một chút, bình tĩnh nói tiếp, "Nhân loại tựa hồ đối với tôi..." Nhắc tới đứa nhỏ, Đường Nạp Đức trên mặt vẫn là hiện lên một tia mất tự nhiên, ho nhẹ một chút lại tiếp tục nói, "Đối với đứa nhỏ tương đối để ý, nếu tôi còn chưa... Phía trước làm bộ phải... sinh, nhân loại nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác, mở ra cửa lồng sắt bắt tôi đi, Á Luân liền thừa dịp phía sau chạy đi, tôi sẽ nhân cơ hội từ trong tay nhân loại chạy ra, còn lại phải nhờ vào Khải Lệ."

Đối với kế hoạch của Đường Nạp Đức, Khải Lệ đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, lập tức liền bình tĩnh xuống, không hổ là bá chủ một phương, tại tình huống bị nhốt tại đây, cũng có thể tìm ra cơ hội đào vong tốt nhất. Khải Lệ tự hỏi một chút, mở miệng nói: "Tôi bên này không có vấn đề, tôi biết ở trong một ngăn tủ ở trong phòng có cái thông đạo bí mật, vừa vặn là thông đến trong sân, chỗ trên nói ra chỉ có một người ở đó, hẳn là tương đối dễ dàng tránh thoát đi, ra sân kia chính một bãi cỏ, nơi đó không ai quản lý, trên cơ bản không có loài người ra vào, tương đối an toàn."

"Em thật sự có thể rời đi nơi này sao?" Á Luân vui sướng nói, đối với đối mặt thế giới bên ngoài vẫn là luôn hướng tới, cậu cho tới bây giờ không có nghĩ tới chính mình có khả năng rơi đi không gian hẹp hòi này, một khi ảo giác này có thể làm giấc mộng, cậu ngược lại có chút khẩn trương hưng phấn cùng với sợ sệt...

Đường Nạp Đức khó có được mỉm cười nhẹ gật đầu, vẻ mặt chờ mong kia của Á Luân cho hắn có chút thoải mái, kế hoạch này tính thực thi rất lớn, nhưng là chung quy lần này đối mặt với loài người cường đại, rốt cuộc có bao nhiêu xác suất thành công hắn trong lòng đều không có, huống chi... Nhìn về phía bụng chính mình, ánh mắt Đường Nạp Đức lại trầm trọng xuống.

Khải Lệ cùng Á Luân cũng nghĩ đến bụng hắn, nhìn về phía hắn, Á Luân lo lắng nói: "Đường Nạp Đức, nhưng là con trong bụng của anh..." Qua một tuần, bụng Đường Nạp Đức so với hiện tại còn yếu hơn nữa, nhanh nhẹn hiện tại của hắn đã không bằng lúc trước, nếu yếu hơn nữa...

Đường Nạp Đức rõ ràng hiểu được tình huống của chính mình, hắn đương nhiên biết tốc độ cùng phản ứng của chính mình đã không bằng được như xưa, nhưng đây là một cơ hội rất khó có, có lẽ sau này cũng không có khả năng xuất hiện lần nữa. Hơn nữa hắn không thể làm cho hài tử chính mình vừa mới sinh ra đã trở thành tù nhân cùng vật thí nghiệm, đây là điều hắn không thể cho phép, nếu đứa nhỏ này rời khỏi trần thế giống cha mẹÁ Luân, hắn thà rằng tại thời điểm bọn họ vừa sinh ra liền cắn chết...

Cho nên hắn phải cược một phen, mặc dù thực có thể dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược! Giả bộ trấn định nói: "Tôi cũng không có gì quan trọng, tôi đối với tốc độ của chính mình có tự tin, mà loài người cũng sẽ đối với tôi không hề đề phòng. Nhưng thật ra Á Luân cậu chưa từng có rời khỏi lồng sắt này, thân thể còn nhỏ như vậy... Tôi thực hoài nghi tốc độ của cậu."

Không nghĩ tới mũi nhọn hướng về mình, Á Luân sửng sốt một chút, lập tức thực phiền não cúi thấp đầu tự hỏi, Đường Nạp Đức nói không phải không có lý, tứ chi của cậu vừa nhỏ vừa ngắn, chạy tốc độ thật đúng là vấn đề, xem ra mấy ngày nay cậu phải tập luyện tốt một chút.

Đường Nạp Đức nhìn Á Luân còn phiền não đột nhiên rất muốn cười, thiếu niên này thật là khờ dại đáng yêu, nhưng là chính thiếu niên này luôn làm cho hắn không tự giác thay đổi...

"Ân..." Đường Nạp Đức nhìn về phía bụng chính mình, những đứa nhỏ này tựa hồ thực hoạt bát, luôn luôn trong bụng hắn thường xuyên động, sau này trưởng thành không biết giống ai, hoạt bát như vậy nhất định sẽ giống Á Luân đi... Nghĩ đến chính mình bị một đống đứa nhỏ giống Á Luân vây quanh, còn có một cái Á Luân choai choai không nhỏ ở bên người chính mình, ánh sáng ở trong mắt trở nên dày đặc như mật.

"Đứa nhỏ lại đá anh sao?" Á Luân nhìn về phía bụng hắn, vừa mới nghe được hắn than nhẹ, quan tâm tựa đầu lên bụng Đường Nạp Đức. Cố ý làm bộ không thèm để ý, Đường Nạp Đức nhẹ nhàng mà gật đầu, Á Luân đối với trong bụng hắn nói: "Cục cưng phải ngoan, phải nghe lời Đường Nạp Đức, không thể nghịch ngợm như thế!" Á Luân lại nhịn hông được cọ một chút ở bụng của hắn, làm cho hắn buồn cười mà cười ra, hắn cười lại làm cho Á Luân lăng lăng nhìn hắn.

"Xảy ra chuyện gì?" Ý thức được ánh mắt của Á Luân, hắn rất nhanh thu liễm lại nụ cười, Á Luân lập tức bộc phát tươi cười có thể sáng cùng ánh mặt trời nói: "Đường Nạp Đức, anh cười lên thật là đẹp mắt, này cũng là lần đầu tiên anh đối với em cười như thế! Em thật sự là rất yêu anh!"

"Cậu nói bậy cái gì... Nam tử hán không cần tùy tiện nói yêu!" Đường Nạp Đức bị Á Luân thình lình thổ lộ biến thành ngược lại có chút ngượng ngùng, không biết phản ứng như thế nào đem ánh mắt hướng nơi khác, dư quang lại về phía bộ dáng vô tội vạ của Á Luân.

"Nhưng là em thật sự yêu anh..."

"Cậu còn nói!" Đường Nạp Đức chú ý tới Khải Lệ còn chưa rời đi có chút xấu hổ thành nổi giận.

Thấy bọn họ bắt đầu ngọt ngào như thế, Khải Lệ cảm thấy chính mình còn ở lại sẽ thành dư thừa, thời điểm xoay người phải đi lại thấy trong mắt Á Luân khác thường, bà hơi hơi nhíu mày, như có như không hướng Á Luân gật gật đầu.

Hoài đứa nhỏ làm Đường Nạp Đức thực dễ dàng mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ, ở thời điểm mặt trời đi lên, loài người đi làm, phải ngủ một chút. Nhìn Đường Nạp Đức dần dần mệt mỏi mà trầm vào giấc ngủ, trong mắt Á Luân tràn ngập tình yêu, nhẹ nhàng mà liếm bụng cùng hai má của Đường Nạp Đức, nếu sau này đi ra ngoài, Đường Nạp Đức mặc dù sinh hạ đứa nhỏ này cũng sẽ không nguyện ý khuất nhục ở cùng mình nữa đi? Dù sao cùng mình ở một chỗ sẽ nhớ lại chuyện không tốt... Đường Nạp Đức là chuột đực mê người như vậy nhất định là có rất nhiều đối tượng là chuột cái theo đuổi, mà hắn khẳng định sẽ làm như lời hắn nói, sẽ thú nhiều thê tử lưu lại càng nhiều đời sau... Nghĩ đến Đường Nạp Đức sắp thuộc về lão thử khác, Á Luân nhịn không được đầy ngập đố kỵ.

"Á Luân?" Nghe được Khải Lệ gọi, Á Luân lại một lần nữa lưu luyến nhìn bụng Đường Nạp Đức, mặc kệ ra sao, Đường Nạp Đức cảm ơn anh, sinh hạ đứa nhỏ này cho em... Em sẽ thực hiện hứa hẹn của mình đối với anh, dù thế nào cũng sẽ bảo hộ anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net