Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với tình trạng như vậy, không chỉ có nhân loại, Đường Nạp Đức cũng ngây dại, hoàn toàn không biết làm sao, cái đó và kế hoạch không giống nhau! Chết tiệt! Hắn hoàn toàn ở trạng thái bị bỏ rơi!

"Đi nhanh đi! Đừng cho đứa nhỏ kia hy sinh không công!" Không biết thời điểm gì, Khải Lệ nhảy tới bên cạnh hắn, đẩy mạnh hắn một chút, Đường Nạp Đức giữa đang lúc dại ra mà bừng tỉnh. "Không —" Đường Nạp Đức hướng Khải Lệ rống giận, khí thế cùng bi phẫn như vậy đủ để dọa con người! Nhưng không có nghĩ Khải Lệ lại không có chút lùi bước!

"Cậu còn không hiểu được tâm của đứa nhỏ kia sao? Nó là ôm quyết tâm phải chết cũng muốn cho cậu rời đi nơi này, đi thôi! Không cần phụ lòng nó!" Khải Lệ thanh âm có chút tắc nghẹn, tựa hồ cố nén nước mắt, "Cậu cũng không muốn đem cố gắng của nó mà uổng phí đi, bất kể như thế nào cũng nên suy nghĩ cho đứa nhỏ của các người!"

Đúng vậy, lưu lại như vậy, là điều không sáng suốt, Đường Nạp Đức thân kinh bách chiến thực hiểu được thế cục hiện tại, hắn quả thật vô lực cứu Á Luân! Nhưng vì cái gì lý trí của hắn đều nhanh biến mất, thầm nghĩ vọt tới bên người Á Luân... Cố gắng nện bước đi theo phía sau Khải Lệ, bắt buộc chính mình không cần quay đầu nhìn, hắn sợ chính mình vừa quay đầu lại liền sẽ liều lĩnh xông lên đi...

Lúc loài người đang cố thoát khỏi Á Luân, họ chui vào một cái thông đạo bí mật chỉ có lão thử mới có thể thông qua. Ở lối vào hắn không thể không dừng lại bước đi của chính mình, tứ chi giống như mang khối sắt vào không thể nâng lên. Nghe được phía sau truyền đến thanh âm thân thể va chạm thật mạnh, chỉ cảm thấy cả người một trận lạnh như băng, giống bị tiến vào hầm lớn chứa đá, máu toàn thân đều bị đông lạnh đình chỉ tuần hoàn... Rốt cuộc nhịn không được quay đầu nhìn về phía cha đứa nhỏ — tươi cười xinh đẹp của thiếu niên kia làm cho tâm hắn áy náy! Chính là hắn rốt cuộc nhìn không tới nụ cười hồn nhiên xán lạn kia!

Trên mặt đất màu đen làm cho thân thể đỏ kia có vẻ hết sức chói mắt, thiếu niên kia nói thương hắn, chuột trắng nhỏ nói hắn cùng đứa nhỏ chính là thiên đường của cậu, chúc hắn cùng thư thử ngày lành vui vẻ kia đang nằm — nhắm chặt hai mắt, thân thể tuyết trắng nhiễm màu đỏ ghê người, tứ chi cong lại, tim trước bộ ngực bắt đầu không đập, đáng sợ trầm tịch như thế! Rồi mới bị giày da màu đen vô cùng dơ bẩn của loài người vô tình đá bay ra khỏi tầm mắt của hắn —– "Không —" Tiếng khóc thét bi ai của dã thú khi mất đi người bầu bạn duy nhất! Đã không có ai trên thế giới này phá lệ hiểu chuyện như thiếu niên, đã không còn thiếu niên nhỏ gầy này yêu hắn rõ ràng như vậy, dùng cả sinh mệnh đến bảo vệ mình, hắn ở nơi nào đều giống như địa ngục!

"Cậu không muốn sống nữa sao! Đừng làm cho đứa nhỏ kia thương tâm nữa!" Khải Lệ gắt gao nắm lấy muốn bắt hắn lao đi, bà không đau lòng sao! Đứa nhỏ này — đứa nhỏ này là đứa nhỏ bà xem như con nhìn nó lớn lên! Đối mặt với thế giới tàn khốc này vẫn đang chờ đợi như vậy, chưa từng xem qua cầu vòng rực rỡ của bầu trời vẫn có thể cười ra màu sắc rực rỡ, rõ ràng khát vọng thế giới bên ngoài kia, vẫn là dũng cảm vì yêu cùng bảo hộ sinh mệnh đứa nhỏ mà từ bỏ!

Thân thể trống rỗng biến mất trước mặt, vẫn có một bãi máu tươi bắt mắt, yên lặng lên án tất cả những chuyện từng phát sinh... Đường Nạp Đức chỉ cảm thấy ánh mắt khô cạn như sáp, trong lòng nhỏ giọt lại không thể rơi lệ...

"Ha ha ha..." Đột nhiên, hắn bắt đầu phát ra tiếng cuồng tiếu, nhớ tới tươi cười cùng bóng dáng cuối cùng của cậu, còn nói cậu cái gì cũng không biết, thật ra cái gì cũng không biết cũng đều không hiểu chính là bản thân, ngay cả hắn đều nhịn không được cười nhạo chính mình...

Khải Lệ liều mạnh đè nén tiếng khóc của chính mình, giữ chặt Đường Nạp Đức nói: "Đi thôi!"

Đường Nạp Đức vẫn là kinh ngạc nhìn một bãi màu đen hòa cùng với màu đỏ của máu, thanh âm không có chút lên xuống: "Tôi còn không có nói cho cậu ấy biết tôi nguyện ý vì cậu ấy sinh đứa nhỏ, không chỉ có trong bụng mà còn có càng nhiều... Tôi còn không có nói cho cậu ấy biết trong địa ngục này là cậu ấy giống như thiên sứ xuống chống đỡ tôi sống... Tôi còn không có nói cậu ấy biết tôi căn bản không thể cùng chuột cái lại cùng nhau vui vẻ... Tôi còn phải nói cho cậu ấy biết tôi thương cậu ấy... Cậu ấy chờ mong câu này như vậy, này chỉ sợ là nguyện vọng cuối cùng đi... Nhưng là vì cái gì tôi lại đối đãi tàn nhẫn như thế! Ngay cả nguyện vọng nhỏ như thế cũng cự tuyệt..."

"Van cầu cậu! Đừng nói nữa! Đi thôi! Đừng làm cho đứa nhỏ kia thương tâm, nguyện vọng lớn nhất của nó chính là cậu cùng đứa nhỏ của hai người có thể sống tự do mà không phải giống nó... Giống nó... Chỉ có thể chết mới rời khỏi lồng sắt nhỏ hẹp kia..." Khải Lệ không thể thuyết phục mình đừng khóc, nức nở đứt quãng nói. Bà cuối cùng vẫn là không hoàn thành lời hứa với cha Á Luân, đứa nhỏ cuối cùng này vẫn là cứ như vậy trước mặt bà mà chết đi!

Nhớ lúc bình minh thừa dịp Đường Nạp Đức ngủ thiếp đi, Á Luân lén lút nhìn bà nói: "Khải Lệ, con cảm thấy ý tưởng Đường Nạp Đức dẫn mình rời đi một chút cũng không tốt, cho nên vẫn là để con đi đối phó với loài người, bà nhân cơ hội này mang hắn đi thôi... Dẫn hắn rời khỏi địa ngục thống khổ này..."

"Nhưng là như vậy con..."

Hướng bà lộ ra dung nhan tươi cười tiêu chuẩn nhất của mình, cậu ở thời điểm nào cũng đều có thể vui vẻ: "Con so với ba ba cùng các anh không biết may mắn hơn bao nhiêu lần! Con có được ngày hạnh phúc vui vẻ trên thế giới này, từng có tình yêu tốt đẹp nhất, còn có còn cùng Đường Nạp Đức có được đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời, mặc dù chết cũng là chết một cách vui vẻ nhất... Cho nên mong các người nhất định phải hạnh phúc sống sót..." Đứa nhỏ tươi cười sở hữu lời nói kia vẫn là trước mặt rực rỡ như vậy, chính là đứa nhỏ kia rốt cuộc cũng sẽ không xuất hiện...

Những đứa nhỏ trong bụng tựa hồ cũng cảm nhận được bi ai của Đường Nạp Đức, Đường Nạp Đức chỉ cảm thấy bụng một trận lại một trận bắt đầu co rút đau đớn, thân thể không tự giác bắt đầu cuộn lại, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net