Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi con người lấy vật lạnh như băng vạch thân thể ra, hắn lại dần dần khôi phục ý thức, nhưng thân thể lại chết lặng không thể cử động, thậm chí còn không cảm thấy đau đớn mặc dù bụng bị vật lạnh như băng không ngừng ở trong cơ thể càn phá mở banh ra, nội tạng đảo lộn làm cho hắn muốn nôn mửa, vị trí cơ thể đều biến đổi hoàn toàn, lúc này hắn mới bị kim khâu bụng lại...

"Cuối cùng cũng hoàn thành, hy vọng lần này sẽ không xuất hiện hiện tượng bài xích, hoặc biến đổi gien mà cơ thể suy kiệt..."

"Chỉ mong như thế..." Lời nói của người kia rất mơ hồ, hắn nghe không hiểu, bất quá ít nhất có thể khẳng định đây không phải là chuyện tốt...

"Nó hình như có dấu hiệu tỉnh lại, thật là một con chuột lớn khỏe mạnh... Ha ha, thật mong chờ bộ dáng mang thai của nó!"

"Không được để nó chết..."

Mơ màng trầm trầm tỉnh lại, phát hiện mình đang trong lồng sắt kia, không còn thấy đau nữa nhưng cơ thể lại rất yếu, so với đánh nhau cùng mười lão thử đực khác còn mệt hơn, thân thể run rẩy không ngừng...

"...Anh có khỏe không?" Hắn ngẩng đầu vô lực nhìn về phía chuột trắng nhỏ cách vách, cậu rõ ràng thở ra một hơi giống như thật sự quan tâm hắn, hừ, cũng không hẳn mất đi thử tính. Nhìn nhìn lại cậu, tuy rằng là sủng vật của loài người, nhưng cũng rất đáng yêu, toàn thân lông trắng cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt tròn tròn tỏa ra hào quang giống như đem châu báu khoe ra, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ.

Nhớ tới đàn con của mình bị chết đi, cho dù là kiên cường bao nhiêu, cũng không chịu được mà rơi nước mắt, lại nhìn về hướng chuột trắng nhỏ, tựa hồ như gặp lại đứa con của mình: "Tên của cậu là gì?" Thanh âm tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng không mang sự khinh bỉ như trước.

"Tên? Em không có tên..." Chuột trắng nhỏ nhìn hắn một cái, cúi đầu cắn cắn chân trước.

"Sao lại không có nổi một cái tên?" Hắn có chút giật mình, đa số loài người đều đặt tên cho thú nuôi của mình, giống như bà chủ của nông trường kia mỗi ngày đều đặt một cái tên cho con mèo ngốc của bà ta.

Chuột trắng nhỏ không biết trả lời làm sao, đầu cúi ngày càng thấp, trán dựa vào lồng, "Tất cả những lão thử ở đây đều là để loài người dùng làm thí nghiệm, đều không có tên, chỉ có đánh số..." Nói đến đây cậu lập tức ngẩng đầu, giống như là nhớ ra tên mà cười rực rỡ mang theo sự khờ dại, "Đánh số của em là e05033, cái này có tính là tên không?"

Chuột thí nghiệm? Hắn chỉ nghe nói tới thú nuôi là chuột cùng với thức ăn là chuột, hắn nhíu mày, "Này mà là tên?" Xem con chuột trắng nhỏ kia lại chán nản cúi đầu, trong lòng hắn có chút không đành lòng, "Á Luân... Sau này đây là tên của cậu." Nhóc con này không khác Á Luân cho lắm, liền đem tên này đặt cho nó đi.

"Tên của em là Á Luân?!" Chuột trắng nhỏ ngẩng đầu mang theo hào quang trong ánh mắt, nhưng lại nhìn một đống lồng rộng lớn đối diện, ánh sáng trong mắt cậu đều mất đi, giống như đứa nhỏ mới sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, làm cho người khác nhìn cảm thấy đau lòng. "Nếu tên của em là như vậy...Nhưng cũng không có ai gọi nó..."

Nhóc con này nhìn qua thực thương tâm, nó còn nhỏ như thế đã bị nhốt trong lồng sắt. Có lẽ màu sắc của bầu trời còn chưa nhìn qua, càng không biết thế giới bên ngoài phấn khích như thế nào, nghĩ đến đây không khỏi đối với cậu sinh lòng thương hại: "Có lẽ... Tôi có thể gọi tên của cậu..."

Chuột trắng nhỏ hiện tại được gọi là Á Luân ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ vừa vui vẻ vừa khổ sở, hỏi hắn: "Vậy còn anh? Tên của anh là gì?"

"Tên tôi là Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn, tôi cho phép cậu gọi tôi là Đường Nạp Đức." Chỉ có những lão thử có quan hệ mật thiết với hắn mới có thể gọi trực tiếp như vậy.

"Đường Nạp Đức..." Chuột trắng nhỏ chân thành tha thiết nhìn hắn, "Anh trăm ngàn lần không được chết a..."

"Thật không ngờ, cư nhiên còn có một lão thử hoang xuất hiện ở trong này..." Một con chuột cái màu đen già nua không biết từ nơi nào xuất hiện, nếu không phải thân thể hắn quá suy yếu, hắn sẽ không trì độn như cậu chờ bà đến phát ra tiếng nói mới phát hiện.

"Khải Lệ, con có tên!" Á Luân đối với Khải Lệ vui vẻ kêu lên, "Gọi con Á Luân, tên này dễ nghe không? Là Đường Nạp Đức đặt cho con!"

Khải Lệ cười đầy yêu thương hiền từ với Á Luân, bà là con chuột cái sống một mình ở lỗ thông khí ở sở nghiên cứu này. Trên thực tế tuổi của bà bất quá cũng chỉ bảy tháng, vốn là tuổi phong nhã hào hoa, chính là mất đi người thân, bị độc khí xâm nhiễm cùng một mình sinh tồn gian khổ làm cho bà nhanh chóng già đi, nhìn qua giống như một lão thái bà một tuổi.

Trượng phu của bà vốn là con trai của danh gia, bà cùng chồng của mình là yêu nhau mà kết hôn, Chồng bà vì yêu mà chỉ lấy mình bà làm vợ, ở xã hội loài chuột không thấy nhiều, hơn nữa tân hôn không lâu bà liền vì trượng phu mà sinh ra chín đứa nhỏ, ở thời điểm ấy, bà hiển nhiên là con chuột cái hạnh phúc nhất trong phạm vi mười dặm.

Chính là hạnh phúc mau đến thì cũng mau đi, khoảng hai tháng trước, thời điểm cả nhà mười một người đi nông thôn nghỉ ngơi, bị loài người bắt giết, chồng cùng con đều bị độc chết, mà bà mặc dù may mắn trốn thoát lại mất đi khả năng sinh dục. Chuột cái mất hết chồng con, lại còn mất đi khả năng làm mẹ, liền nhanh chóng bị cộng đồng vứt bỏ. Cứ như thế, bà một mình theo sát loài người giết cả nhà đi vào nơi này, bản thân muốn quyết tâm phải cùng loài người cùng chết, lại cho bà gặp một nhà Á Luân.

Lúc ấy cha Á Luân đã muốn hấp hối, ở trong lồng sắt lộ ra ánh mắt cầu xin nhìn mình đang tính liều mạng cùng kẻ thù của bản thân, "Cầu xin cô... Chiếu cố đứa nhỏ của tôi... Mẹ của bọn chúng đã chết... Tôi không biết... Bọn họ có thể sống hay không... Nhưng... Ít nhất... Nếu có... Cơ hội trốn thoát... Xin ngươi... Nhìn đến đồng loại... Dẫn bọn chúng... Rời khỏi nơi này... Tạ ơn... A... Kỳ thật có thể chết nhanh đi... Cũng là một chuyện tốt..."

Nhìn người cha vướng bận con nhỏ mỉm cười trước khi chết đi, tuy rằng không thể lý giải nụ cười của ông, nhưng bà có thể vì sự lo lắng của ông về mấy đứa nhỏ, trong lòng cũng tỏ ra thương xót... Thế là bà quyết định lưu lại chiếu cố bọn nhỏ đáng thương này, cuối cùng cũng hiểu người kia có thể mỉm cười trước khi chết đi, ở nơi này càng lâu càng là một loại tra tấn...

Nơi này chuột ngày càng ít đi, cho tới bây giờ chỉ còn một mình Á Luân, mà ngày Á Luân chính thức trưởng thành chỉ sợ cũng theo cha mẹ cậu rời khỏi cõi trần, bà có chút tự trách, bà rốt cuộc vẫn là không làm được những gì cha đứa nhỏ giao phó.

Nhóm người kia vừa mới tan ca về nhà, bà liền lại đây xem Á Luân, bất quá thực ngoài ý muốn, cư nhiên nhìn thấy lão thử hoang dã kia, chính là lão đại này càng khiến bọn họ muốn tra tấn hơn chuột nhỏ đi.

Đường Nạp Đức? Bà xác định, lão thử bên kia tên là Đường Nạp Đức... Nhìn bộ dáng của hắn, tuy rằng suy yếu nhưng hai mắt vẫn sáng ngời có hồn, toàn thân lại cực kỳ cao lớn cùng xinh đẹp...

"Cậu là Đường Nạp Đức của gia tộc Uy Nhĩ Tốn?"

"Phải..." Đường Nạp Đức không hy vọng hắn hiện tại bị lão thử nào đó nhận ra, giờ phút này hắn đã hiểu, người vừa mất đi cả tộc còn bị loài người bắt tới đây, hoàn toàn mất đi uy phong ngày xưa.

Tuy rằng đoán chính xác, Khải Lệ vẫn có chút giật mình, bà thật không ngờ trưởng tộc Uy Nhĩ Tốn cũng bị bắt tới đây làm thí nghiệm.

Vị bá chủ trong truyền thuyết này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net