Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mơ hồ thấy được màu trắng, nhan sắc thuần trắng giống như thiếu niên kia, Á Luân ——– Nhằm phía chùm sáng, nhưng không có dự đoán được mình lại một cước giẫm lên khoảng không, trượt vào huyệt sâu, suýt chút nữa cắn xuống, hoàn hảo nghe được tiếng khóc rống của đứa nhỏ, hắn lập tức ngừng lực đạo!

An toàn! Bọn nhỏ an toàn! Chính là đau nhức trầm trầm ở trên người hắn, làm cho suy nghĩ của hắn bồng bềnh bất định, không thể! Tuyệt đối phải bảo trì thanh tỉnh! Bằng bản năng đem đứa nhỏ đầu tiên buông, liều mạng mở ra chân sau, vặn vẹo cái mông, vừa giảm bớt thống khổ cho mình, cũng là giúp đứa nhỏ có thể nhanh đi ra hơn...

Nhưng là đứa nhỏ kia sớm tiến vào sản đạo, tựa hồ bởi vì hắn vừa mới cố nén mà ngoài ý muốn mà kẹt ở bên trong, đứa nhỏ trong không gian hẹp kia giãy dụa có vẻ rất thống khổ, mà cơ thể mẹ càng thống khổ hơn, tràng ruột bị quái vật lớn xâm nhập, mà quái vật lớn kia còn không trên không dưới kẹt ở bên trong, đứa nhỏ trong bụng của hắn bởi vì anh của mình ngăn chặn cửa ra, mà vô pháp tiến vào sản đạo, phát giận quay cuồng, ở bên trong nện lục phủ ngũ tạng của hắn, Đường Nạp Đức chỉ cảm thấy trong bụng giống như bị con mèo thật lớn mà không ngừng dời sông lấp biển, nội tạng đều giống đảo lộn vị trí, dày vò cháy bỏng cùng xé rách lặp lại luân phiên, nhưng là hắn cả một chút biện pháp đều không có...

"Á Luân... Á Luân..." Không ngừng kêu tên có thế cấp cho mình sức lực, nếu giờ phút này Á Luân ở bên người chính mình sẽ hỏi thế nào đây? Cậu nhất định sẽ nhẹ nhàng mà liếm mặt mình, ánh mắt sẽ bởi vì lo nghĩ mà sốt ruột, rồi mới cố giả dạng bình tĩnh mà an ủi chính mình: Đường Nạp Đức... Cố lên... Đừng buông tha cho.. Nhất định phải chịu đựng... Có lẽ không bao lâu trong ánh mắt kia sẽ ngập tràn nước mắt đi, đều đã muốn phải làm ba ba, vẫn là thích khóc như vậy, Á Luân... Em thật sự thực trẻ con nha... Nhưng là hắn lại vẫn cứ thích.... "Chi ——–"

Trong nháy mắt, Đường Nạp Đức sẽ nghĩ đến đứa nhỏ này không có kiên nhẫn trực tiếp cắn nát bụng mình mà đi ra, có lẽ đau ngắn như vậy, mà không phải giống như bây giờ không dứt... Cố gắng hồi tưởng, Khải Lệ từng nói qua hết thảy thông tin về sinh sản, dù cho đau đớn cũng không ngừng phải hô hấp, vẫn là cố gắng thở hổn hển, tranh đoạt dưỡng khí, chân trước khoác lên vách tường của hang động, chợt đem toàn bộ đau đớn mà vặn vẹo thân thể banh thẳng, giống nhân loại đứng thẳng lên, đau đớn bị kéo thẳng, đau liền trở nên rõ ràng hơn.

"Hô... Hô..." Hơi thở tận lực vững vàng, Đường Nạp Đức không ngừng ở trong lòng mặc niệm tên Á Luân, cảnh báo chính mình không được ngất xỉu đi... Dùng chân sau kẹp lấy bụng tròn như trước, không ngừng dùng sức đè ép bụng, tìm cách đem đứa nhỏ trong cơ thể sắp xếp đi ra.

"Chi —– Chi —–" Đứa nhỏ kẹt ở sản đạo cuối cùng bởi vì tư thế Đường Nạp Đức thay đổi mà bắt đầu buông lỏng, chậm chậm chuyển qua huyệt khẩu, cảm giác móng vuốt của đứa nhỏ kia xẹt qua vách tràng ruột, cùng với một chút hoạt động, hạ thể không ngừng mà tích chất lỏng nào đó...

"Chi —-" Đứa nhỏ thứ hai lại một lần nữa san bằng nếp nhăn ở huyệt khẩu kia, quả thực là muốn đem cơ thể hắn bất bình mà cấp huề nhau!

"Chi, chi —-" Rõ ràng đã muốn ở huyệt khẩu, lại chậm chạp không chịu xuống dưới, chân trước đỡ ở trên vách động vì dùng sức quá độ mà lưu lại dấu thật sâu. Đường Nạp Đức trong thống khổ cực độ lại nở nụ cười, đứa nhỏ này... Là muốn báo thù cho cha của con sao? Trả thù hắn ngay cả nguyện vọng cuối cùng của thiếu niên kia đều keo kiệt không muốn thực hiện, trả thù hắn một lần lại một lần giẫm lên tâm thiếu niên kia... Ha ha... Á Luân... Thực xin lỗi — Anh yêu em a —-

"Chi —–" Đường Nạp Đức ngẩng đầu lên kêu dài một tiếng, chân sau dần dần cong lại, hết sức mở ra huyệt khẩu, ở lúc hắn cố gắng xuống, đứa nhỏ thứ hai cũng đi tới thế giới... Chính là còn chưa kết thúc... Đường Nạp Đức cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ một chút nhưng vẫn là tương đối khổng lồ, gắt gao nắm lấy ý thức tan rã, cố gắng tiến vào lượt tiếp theo.

May mắn là, sau khi sinh xong đứa nhỏ thứ hai này, sản đạo trở nên nhẵn mịn, huyệt khẩu cũng đại khai, ba đứa con sau sinh ra cũng không phải thực khó khăn... Chính là lão Tam cùng lão Tứ không ai chịu nhường ai, đều tranh giành so với đối phương càng muốn chạy ra, đang tiến nhập sản đạo, mặc dù có nước ối bôi trơn, nhưng là lập tức xâm nhập hai con, vẫn là đối với tâm Đường Nạp Đức tạo thành gánh nặng rất lớn, Đường Nạp Đức không thể không bội phục sự mềm dẻo của con đường chật hẹp, hắn nghĩ đến sẽ rạn nứt thế nào, vẫn là cất chứa được hai hài tử. Mỗi khắc đều nghĩ đến giờ phút này không đau nhiều, nhưng là một khắc vừa nghĩ liền bị phủ định, thì ra đau đớn có thể tăng lên vô hạn!

Không ngừng điều chỉnh hô hấp, càng không ngừng một lần lại một lần kêu tên Á Luân, tên này giống như bùa hộ mệnh duy trì sự sống cùng đau đớn của hắn. Cuối cùng, hạ thể lập tức phun ra đại lượng chất lỏng dính dính màu vàng kèm theo một chút tơ máu, hai hài tử cùng nhau tiến vào sản đạo đồng thời bài tiết, tranh giành kêu khóc lớn, tuyên bố chính mình sinh ra. Lão Ngũ nhưng lại thực nhu thuận, theo sau các huynh trưởng rất nhanh liền đi ra, cũng không có tra tấn Đường Nạp Đức...

Đợi cho đứa nhỏ cuối cùng đi ra, Đường Nạp Đức lập tức buông thả tất cả khí lực, vô lực ngồi phịch ở trên, nhìn năm đứa nhỏ còn chưa mở to mắt, ngay cả lông trên người đều chưa dài ra, không biết giống Á Luân hay là giống hắn, đứa nhỏ bởi vì không tìm thấy đầu vú của mẫu thân mà khóc, thân thể nguyên bản vô lực chống đỡ đứng lên đem thức ăn Khải Lệ lưu lại đút cho bọn họ.

Thật lâu trước kia hắn không hiểu yêu, hắn hiện tại cuối cùng hiểu được, mà bạn lữ chân chính của cả cuộc đời hắn cũng chỉ sẽ có một mình Á Luân! Nhưng là thời điểm khi hắn hiểu được, hắn cũng đã mất đi, vì cái phải đợi mất đi rồi mới muốn quý trọng? Thật sự là ngu xuẩn giống loài người a! Trong mắt cuối cùng chảy ra nước mắt, Đường Nạp Đức hoàn toàn không có hình tượng mà nức nở...

Á Luân, hắn sẽ một mình đem đứa nhỏ của bọn họ nuôi nấng lớn lên, rồi mới nói cho bọn họ biết cha của bọn chúng cừ khôi nhất, là chân chính nam tử hán!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net