Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đường Nạp Đức! Nói lại lần nữa xem!" Lần đầu tiên nghe được từ trong miệng Đường Nạp Đức thoát ra yêu ngữ, Á Luân kích động ghé vào trên người Đường Nạp Đức, cọ thân thể còn đang hưng phấn của hắn, Đường Nạp Đức đỏ bừng mặt, ra vẻ hung ác nói: "Cậu lăn ra!"

Á Luân nghe được lời ngon ngọt ngốc hề hề cười, hoàn toàn không thèm để ý miệng bất lương của Đường Nạp Đức, tiếp tục cọ xát thân thể hắn, vui vẻ rạo rực tiếp tục nói, "Đường Nạp Đức, cầu anh, nói lại lần nữa là tốt rồi."

"Cậu cút cho tôi!" Đường Nạp Đức xấu hổ nói, bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì, Đường Nạp Đức lập tức đẩy ra Á Luân còn chưa phản ứng, lấy ánh mắt xem xét nhìn chăm chú Á Luân, kích động hỏi: "Á Luân, em làm sao chạy đi?! Ba tháng này em sống làm sao?! Vì cái gì ba tháng em mới xuất hiện? Có phải hay không... Em là không phải đem tôi trở thành thê tử đầu tiên của em đi!" Cuối cùng Đường Nạp Đức hỏi hết, không che giấu được vẻ mặt đố kị phẫn nộ, nghĩ đến Á Luân ở bên ngoài ba tháng thực có khả năng tiếp xúc qua hương vị của chuột cái, mà chính mình đối với cậu cũng không phải duy nhất, hắn liền rất không giống bản thân, miệng kia hoàn toàn là một ngữ khí đố phụ tiêu chuẩn.

Á Luân vô tội chớp mắt, vấn đề của Đường Nạp Đức thật nhiều, cậu cũng không biết nên đáp thế nào cho tốt, vợ? Vấn đề này có lẽ có vẻ thích hợp để cậu hỏi Đường Nạp Đức, bất quá bộ dáng của Đường Nạp Đức tựa hồ ghen tị?

Cậu lộ ra chiêu bài tươi cười, làm cho Đường Nạp Đức trong nháy mắt thất thần — ánh mặt trời kia đều kém so với dung nhan tươi cười xán lạn kia, lại một lần nữa đem mình tan rã.

Á Luân hồi tưởng lại ba tháng trước, lúc ấy chính mình bị loài người ném đi, thương thế tương đối ác liệt, có lẽ giống như Đường Nạp Đức nói giả chết chính là bản năng trời sinh của lão thử, trước lúc sống chết kia, cậu giống như lập tức thông suốt, giả bộ tử vong, tuy rằng nhân loại sau đến cho cậu một cước làm cậu đau đến suýt giả trang không được, nhưng là cám ơn trời đất! Cậu nhịn xuống! Nhân loại đem cậu ném vào trong thùng rác, vốn cậu nghĩ đợi cho thời điểm nhân loại rời đi sẽ đi ra tìm Đường Nạp Đức. Chính là thật không ngờ, sau khi cậu bị ném vào trong túi rác, đồ bỏ đi lập tức ngập tràn túi, tối đen một mảnh làm cho cậu nhìn không thấy cái gì, chỉ nghe nhân loại đang nói: "Tốt lắm, đồ bỏ đi hôm nay liền nhiều như thế, có thể chở đi." Nhanh tiếp theo là một trận xóc nảy, cậu lo lắng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, thẳng đến xóc nảy dừng lại, cậu mới thật cẩn thận cắn mở túi rác, phát hiện chính mình bị ném tới hoàn cảnh tương đối lạ lẫm — trước mắt đều là đồ bỏ đi —- sau cậu ở một lão thử khác mới biết nơi đó tên là bãi rác.

Cứ như vậy, một lòng muốn tìm được Đường Nạp Đức, cậu bắt đầu buồn chán đi đường, gặp rất nhiều đồng loại, màu da không giống nhau, chính là có người thấy vóc dáng của cậu thực khôi ngô, có chút hảo tâm giúp y, đương nhiên là sẽ có một ít cũng sẽ khi dễ... Đáng để cậu kiêu ngạo là, rất nhiều lão thử đều biết đại danh Đường Nạp Đức, bất quá tất cả lão thử này đều nghĩ đến Đường Nạp Đức chết, cảnh này khiến cậu tìm kiếm trở nên phá lệ gian khổ.

Ông trời không phụ tâm thử, cuối cùng có một ngày, cậu gặp được một thiếu niên thực giống Đường Nạp Đức, thiếu niên kia trừ trên trán có một đám bạch mao, bên ngoài cơ hồ là bộ dáng giống như đúc Đường Nạp Đức, nhìn bóng dáng thiếu niên kia, cậu kích động hô lên tên Đường Nạp Đức. Thiếu niên kia có chút giật mình, rồi mới hỏi cậu sao lại nhận thức Đường Nạp Đức, thiếu niên làm cho cậu cảm giác quen thuộc khiến cậu không tự chủ được kể tất cả cho thiếu niên kia, đương nhiên cậu tỉnh lược rất nhiều loại khúc mắc cùng Đường Nạp Đức. Cuối cùng thiếu niên kia hỏi tên mính, nghe đến tên cậu, thiếu niên kia nở nụ cười, rồi mới chỉ cho cậu như thế nào mới có thể tìm được Đường Nạp Đức. Trong khoảng thời gian ngắn, cậu kích động thậm chí quên hướng thiếu niên nói lời cảm tạ, liền lại bước lên đường tìm kiếm Đường Nạp Đức, sau chuyện này, cậu mới nhớ tới chính mình thất lễ.

Mà trên thực tế, hai ngày trước cậu đã đến bụi cỏ này, chính là gần người mình yêu thương khiến cậu nhát gan, thời điểm gần Đường Nạp Đức như vậy, cậu lại lập tức trở nên bắt đầu sợ hãi, cậu rất sợ Đường Nạp Đức đã cưới thê tử, cùng lão thử khác sinh đứa nhỏ... Lại hoặc là, Đường Nạp Đức căn bản không muốn nhìn thấy mình, dù sao sự tồn tại của mình sẽ nhắc Đường Nạp Đức nhớ lại đoạn trí nhớ kinh hãi kia...

Cứ như vậy bàng hoàng không ngừng bồi hồi, nếu không phải nhìn thấy Đường Nạp Đức vọt vào trong khu vực của loài người, cậu cũng sẽ không hiện ra trước mặt Đường Nạp Đức, chính là tốc độ của Đường Nạp Đức thật sự quá nhanh, cậu thiếu chút nữa đã thất lạc, hoàn hảo! Cậu cuối cùng cũng tìm được Đường Nạp Đức, thời điểm khi cậu nhìn thấy Đường Nạp Đức nhảy vào trong nước, Á Luân cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt đều dừng đập, không tự hỏi, cậu liền nhảy theo vào! Hiện tại ngẫm lại thật đúng là mất mặt, kết quả vẫn là làm cho Đường Nạp Đức cứu mình không biết bơi... Bất quá thời điểm vừa mới nghe được Đường Nạp Đức nói lời yêu, cậu thật sự là cảm thấy cho dù chết vì hắn cũng là vui vẻ mà chết!

Yên lặng nghe Á Luân nhẹ nhàng bâng quơ kể qua những gì ba tháng này trải qua, Đường Nạp Đức biết thiếu niên này gặp rất nhiều chuyện đã muốn thành thục, ở trên khuôn mặt xinh đẹp kia tăng thêm rất nhiều tang thương... Lại một lần nữa muốn ôm trụ thiếu niên này mà khóc rống, Đường Nạp Đức âm thầm mắng chính mình, thật là càng ngày càng giống chuột cái, cưỡng chế xúc động muốn khóc, Đường Nạp Đức cố giả bộ lạnh nhạt nói: "Thiếu niên em gặp kia... Hẳn là trưởng tử của em — Ước Hàn Uy Nhĩ Tốn." Đường Nạp Đức cường điệu Uy Nhĩ Tốn lên một chút.

Á Luân hiểu được cười, rồi mới lại cẩn thận thu hồi tươi cười, thận trọng nhìn về phía Đường Nạp Đức: "Đường Nạp Đức kia của anh đâu?" Không phải không rõ chờ đợi trong ánh mắt kia, Đường Nạp Đức đột nhiên thống hận chính mình vì sao không chịu nói ra tưởng niệm với Á Luân, chính là giả bộ nói: "Anh cái gì?"

"Đường Nạp Đức, anh còn nhớ rõ ba tháng trước, em hỏi anh không?" Đường Nạp Đức lặng yên, Á Luân cũng không tình nguyện buông tha cho, "Anh cưới thư thử sao?"

"Sao có khả năng như vậy!" Đường Nạp Đức lập tức phủ quyết, lại một lần nữa chiếm được tươi cười của Á Luân làm hắn thất thần, "Kia Đường Nạp Đức, anh nguyện sinh đứa nhỏ cho em sao? Anh nguyện ý cùng em cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại sao? Anh yêu e, sao?"

Đường Nạp Đức mặt đỏ không kém Á Luân, chỉ che dấu nói: "Không cần nhiều lời, nơi này dù sao cũng là nơi của loài người, nhanh đi thôi."

"Chờ chờ em, Đường Nạp Đức, đúng rồi, anh còn không có nói anh vì cái gì lại đến trong này, nơi là này nơi của loài người..."

Đường Nạp Đức cũng không có quay đầu để ý tới Á Luân lải nhải, chính là luôn luôn thả chậm cước bộ làm cho chuột trắng kia khéo léo đuổi kịp bộ pháp của chính mình, khi hắn nghe được phía sau truyền đến một câu vang dội: "Em yêu anh."

Miệng không nghe lời mở lớn, nhẹ nhàng mà nói một câu: "Anh cũng yêu em, Á Luân..."

Chuyện xưa của bọn họ có lẽ đã xong như thế, từ nay về sau sẽ có những ngày hạnh phúc... Á Luân nghĩ như thế.

Chính là sự thật cùng đồng thoại dù sao vẫn là có một chút khoảng cách như vậy, bọn họ ở hạnh phúc qua vài ngày, Đường Nạp Đức sẽ không cho phép cậu đến gần người mình —- chân tướng khi đó là Đường Nạp Đức mang thai.

Á Luân tươi cười hỏi Đường Nạp Đức: "Đường Nạp Đức, anh mang thai sao?"

Đường Nạp Đức chính là hừ lạnh một chút, thế là Á Luân làm mặt khổ nói: "Anh không muốn đứa nhỏ sao? Như vậy muốn có..." Từ thai chưa xuất hiện liền đổi lấy một chữ "Lăn!" của Đường Nạp Đức.

Thế là Á Luân cười lên, tươi cười kia liền giống như sắc thái của cầu vồng rực rỡ, rồi mới đới Đường Nạp Đức nói: "Em yêu anh, Đường Nạp Đức."

Lúc này đây, Đường Nạp Đức cũng là tức giận nhìn cậu một cái, gia khỏa này căn bản không biết phiền não của mình, thời điểm mang thai lần đầu bởi vì Á Luân không ở bên người, hoàn hảo lừa gạt qua, nhưng là lúc này đây, hắn nên hướng bọn nhỏ giải thích về vấn đề mẹ đây?

Đau đầu...

  ℘Hoàn℘ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net