Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Khải Lệ, hắn nhịn không được cười khổ, ai sẽ nghĩ đến Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn sẽ bị loài người bắt. Từ khi bị bắt tới đây, hắn không phải không muốn kiên cường chết đi theo tổ tiên mà sống khuất phục như bây giờ, nhưng làm một lão thử kiên cường, chỉ cần sống liền thể hiện cho sự hy vọng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.

"Đường Nạp Đức, không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy!" Á Luân nhìn về hướng Đường Nạp Đức, trong mắt mang theo sự sùng bái, "Anh có thể cho em hỏi một chút chuyện bên ngoài không?" Thế giới của cậu chỉ có lồng sắt này, vốn tưởng rằng tất cả chỉ có thế, đợi đến lúc Khải Lệ đến đây cậu mới biết thế giới bên ngoài thật rộng lớn, giống loài của mình bên ngoài rất tự do, lòng cậu luôn nghĩ đến nó nhưng có lẽ vĩnh viễn cũng không ra ngoài được, chỉ cần người thân mất đi, cậu đều sẽ tưởng tượng bọn họ sẽ sống hạnh phúc ở thế giới bên ngoài kia.

"Nhóc con, hắn nhìn qua vẫn còn rất yếu, tốt nhất nên để cho hắn nghỉ ngơi tốt..." Á Luân có chút tiếc nuối nhìn Đường Nạp Đức, cậu sẽ hắn sẽ giống ca ca lúc ngủ sẽ không tỉnh lại nữa. Nhưng Đường Nạp Đức quả thật rất mệt mỏi, rõ ràng buổi tối là thời gian hoạt động của hắn nhưng hiện tại tinh thần chịu không nổi mà trầm trầm ngủ...

Đợi đến lúc Đường Nạp Đức tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Hắn mở to mắt, cảm giác thoải mái khôi phục sau khi ngủ một giấc, miễn cưỡng duỗi thắt lưng, chợt nghe tiếng vui mừng của chuột trắng nhỏ: "Cảm ơn trời đất, anh còn sống!"

Bộ dáng Á Luân nhìn qua so với hắn còn mệt hơn, ánh mắt hồng hồng, lông trắng rối xù như một con thỏ! Đứa nhỏ này tựa hồ cả ngày không ngủ, là vì lo lắng cho hắn đi? Thật sự là một hài tử ngốc! Nhìn bộ dáng sung sướng của chuột trắng nhỏ kia, khuôn mặt nghiêm khắc của hắn cũng nhu hòa không ít, bất quá hôm qua thân thể hắn có chút suy yếu thôi, không đến nỗi chết. Nhưng nói đến chết, có lẽ hắn có thể dùng cách này lừa gạt loài người khốn khiếp kia, cùng loài người đấu tranh trong thời gian dài, hắn học được không ít kỹ năng, trong đó đỉnh nhất là giả chết.

"Đợi lát nữa loài người đến đây, cậu không cần lên tiếng, tôi sẽ giả chết, có lẽ làm cách này có thể trốn thoát, nếu tôi thành công, cậu có muốn cùng tôi bỏ trốn?" Nếu là trước đây hắn tuyệt đối sẽ không hỏi, cho dù là con chuột đực nhỏ như thế nào, chỉ cần là đực, hắn sẽ không vươn tay viện trợ, nhưng nhóc con này là ngoại lệ.

Á Luân kinh ngạc trừng to mắt nhìn hắn nói: "Thật sự có thể bỏ trốn? Nhưng giả chết... Em sẽ không..."

Đường Nạp Đức chịu khó kiên nhẫn dạy, đối với con hắn trước đây cũng không thể kiên nhẫn như thế, "Không phải chuyện ghê gớm gì, trên thực tế giả chết là khả năng bẩm sinh tự phát huy của mỗi lão thử, chỉ có chưa từng làm thử mà thôi, cậu nhìn tôi làm..."

Đường Nạp Đức nằm xuống, co rút lại tứ chi, nhìn qua thật sự giống như đã chết, thẳng đến lúc loài người đi tới, Á Luân cảm thấy tim đập rất nhanh, rất sợ loài người phát hiện Đường Nạp Đức giả chết.

"Đã chết?" Uy Liêm hỏi, trong giọng nói mang theo sự tiếc nuối vô vàn, rất khó tìm ra chuột đực cường tráng như vậy, hẳn là cần phải đổi loài khác để làm thí nghiệm. Khoa Nhĩ bình tĩnh quan sát nửa ngày, rồi mới nói: "Kiểm tra lại lần nữa xem, con chuột hoang dã bình thường rất giảo hoạt, có đôi khi sẽ giả chết."

Á Luân nhìn loài người dựng dây điện ở lồng sắt xem xét coi Đường Nạp Đức đã chết chưa, cậu đương nhiên biết điện có bao nhiêu đáng sợ, cậu từng tận mất chứng kiến anh trai của mình bị điện giật chết cháy. Cậu bắt đầu lo lắng kêu to: "Đường Nạp Đức! Mau đứng dậy! Bằng không anh thật sự sẽ chết! Mau đứng lên!"

Đường Nạp Đức tuy rằng nghe được tiếng la của Á Luân, nhưng hắn vẫn ôm tâm lý cầu may, tiếp tục giả chết, thẳng đến lúc toàn bộ lồng sắt bị xông điện, làm cho người hắn giống giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào mà lập tức nhảy lên, bộ lông xinh đẹp của hắn cũng bị làm cho cháy khét, may mà bọn họ chỉ cho chạy qua một chút, tính mệnh của Đường Nạp Đức mới được bảo toàn.

Uy Liêm có chút bội phục vỗ vai Khoa Nhĩ, "Khoa Nhĩ, cậu thật sự là thiên tài! Thiếu chút nữa là bỏ lỡ cơ hội lớn! Xem ra ngày hôm qua phẫu thuật cực kỳ thành công, kế tiếp chính là làm cho nó thụ thai, bất quá cần tìm một con chuột khỏe mạnh thành thục..." Ánh mắt Khoa Nhĩ liếc về phía Á Luân, nếu y nhớ không lầm thì con chuột trắng nhỏ kia vừa mới trưởng thành.

Uy Liêm nhìn theo ánh mắt Khoa Nhĩ về phía Á Luân, cười đến khoa trương, "Tôi nói Khoa Nhĩ, cậu sẽ không muốn tiểu gia khỏa này làm việc một con quái vật lớn như thế đi?" Đường Nạp Đức lớn gấp hai lần Á Luân, đối với Á Luân, Đường Nạp Đức quả thật là quái vật.

"Nó là chuột đực trưởng thành, chỉ cần có thể giao phối, tôi cũng không cao hứng đem một con chuột khác lực lượng ngang nó trở về, cũng không phải thân cận..."

"Được rồi được rồi..." Uy Liêm nhìn về phía hai con chuột còn hoàn toàn không biết tương lai vận mệnh của mình, trêu chọc nói.

"Một con không thể áp con đực lớn hơn mình gấp đôi, một con không thể bị con đực nhỏ hơn mình áp, thật không biết con nào sẽ bất hạnh hơn..."

Nhìn bóng dáng loài người rời đi, Đường Nạp Đức phẫn nộ hừ lạnh, những người này thật sự rất ghê tởm, thiếu chút nữa đem hắn nướng chín.

Á Luân lo lắng nhìn hắn, "Anh không sao chứ, Đường Nạp Đức?"

"Không sao... Xem ra còn phải nghĩ biện pháp khác..."

Á Luân có chút ngoài ý muốn, Đường Nạp Đức cư nhiên còn không chịu bỏ cuộc, giống như hắn đang tìm cách vượt ngục tiếp theo, "Anh còn muốn trốn đi lần nữa?"

Đường Nạp Đức nghiêm túc nhìn về phía Á Luân, nghiễm nhiên đem cậu trở thành người thân của mình, "Nam tử hán đại trượng phu sao có thể dễ dàng bỏ cuộc, chỉ còn sống chính là sẽ tìm đường thoát, thẳng đến lúc chết đi! Chỉ có sống cùng lưu lại nhiều giống đực nhất mới là đại trượng phu!" Bị ánh mắt kiên nghị của Đường Nạp Đức hấp dẫn, Á Luân không ý thức gật đầu, chỉ là bọn họ không biết rằng, hai người kia đã sớm tính toán làm thế nào để lợi dụng bọn họ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net