Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời dần dần tối xuống, thanh âm của loài người cũng dần biến mất, Á Luân mới từ từ trong khủng hoảng mà tỉnh táo lại.

Nhìn về phía Đường Nạp Đức vẫn đang nằm bất động, làm cho cậu có chút sợ hãi Đường Nạp Đức sẽ giống cha rời mình mà đi.

"Đường Nạp Đức..." Thật cẩn thận dùng chân trước đụng vào thân thể đã thấm mệt của Đường Nạp Đức, lại lập tức khơi dậy phản ứng thật lớn.

"Cút ngay! Ngươi đồ tạp hóa chết tiệt này! Tay sai loài người! Ta muốn giết ngươi!" Đường Nạp Đức thống hận mà điên cuồng hét lên, chỉ cần thân thể vừa động liền cảm giác thấy mầm móng của Á Luân đang chạy trong cơ thể mình, thật sự là vô cùng ghê tởm, hắn hận không thể đem thân hình nhỏ bé của Á Luân cắn thành ba khúc!

"Xem ra chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra..." Nhóm chuột thí nghiệm đáng thương, chỉ có thể giống rối gỗ tùy ý bị thao túng lăng nhục, tận mất nhìn người thân của mình mất đi.

Khải Lệ biết rõ tình cảm của mình không thể giúp được gì, nhưng là vẫn chịu không được đem bi hận của mình nuốt xuống: "Uy Nhĩ Tốn tiên sinh, ngài không nên trách đứa nhỏ này, nó chính là bị loài người hạ dược." Tận lực khắc chế tính tình của mình, bà cần bình tĩnh hòa nhã nói rõ mọi việc.

Ý thức được bộ dáng chật vật của mình, lại có thêm người hiểu rõ sự tình, Đường Nạp Đức càng cảm thấy nhục nhã, hắn hung hác nhìn Khải Lệ, "Loài tạp hóa như các ngươi, tất cả cút ngay!" Không hổ từng là bá chủ, ánh mắt của Đường Nạp Đức làm cho Khải Lệ cảm thấy sợ hãi, nhịn không được lui về sau hai bước.

"Nhóc con, ta đi trước, con trước cứ để Uy Nhĩ Tốn tiên sinh nghỉ ngơi tốt một chút, ta nghĩ... Hắn cần bình tĩnh..." Khải Lệ thở dài, hiển nhiên là không thể một hai lời liền có thể làm cho Đường Nạp Đức hiểu rõ.

Sau khi Khải Lệ rời đi, Á Luân càng thêm bất lực, cậu không biết nên làm thế nào có thể cùng Đường Nạp Đức ở chung nơi đây, trên người Đường Nạp Đức rõ ràng phát ra hơi thở thù địch, nghĩ đến bây giờ Đường Nạp Đức hận mình tận xương tủy, cậu liền cảm thấy tim thắt chặt lại khó chịu, giống như bị loài người lấy đi.

"Ô..." Đường Nạp Đức phát ra tiếng rên rỉ đầy mỏng manh có chút thống khổ, Á Luân nhìn thấy cái đuôi của Đường Nạp Đức mất đi vị trí tự nhiên, nhớ tới ban ngày chính mình thô lỗ đối với địa phương kia như vậy, có khả năng là đã bị thương, cứ thế, cậu bất tri bất giác tới gần Đường Nạp Đức.

Cái mông truyền đến đau đớn, thân thể bị khóa lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể dựa vào tiếng rên rỉ để thể hiện thân thể đau nhức, ý thức được Á Luân tới gần, hắn lập tức gầm nhẹ phát ra tiếng cảnh cáo: "Cút ngay! Tạp chủng!"

Tuy rằng sợ hãi thái độ của Đường Nạp Đức, nhưng nghĩ đến thân thể hắn còn đau, Á Luân vẫn là lấy hết dũng khí, đi đến phía sau Đường Nạp Đức, vươn đầu lưỡi liếm lên huyệt khẩu bị thương, làm cho thân thể hắn cứng ngắt, "Hỗn đản! Ta tuyệt đối sẽ giết chết ngươi!"

Á Luân chân thành đi đến trước mặt Đường Nạp Đức, "Cho tôi giúp anh chữa thương đi... Yên tâm... Tôi sẽ không thương tổn anh lần nữa... Cho dù chính mình chết đi, tôi cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương anh..."

Hắn thật không ngờ Á Luân còn dám đi đến trước mặt mình, là do hắn bị khóa, tên đó mới có thể không kiêng nể gì như vậy đi, hỗn đản chết tiệt này! Nhưng khi hắn nhìn thấy trong suốt đầy kiên định của Á Luân, Đường Nạp Đức bỗng nhiên không thể nói gì để chống đỡ, chỉ có thể yên lặng xoay đi.

Á Luân vui vẻ cười, ít nhất Đường Nạp Đức không cự tuyệt mình, lại đi đến phía sau hắn, cẩn thận liếm mỗi nếp nhăn ở phía trên, dùng nước miếng trị khỏi vết thương nứt ra, đối với loài chuột mà nói, nước miếng chính là thánh dược...

Thân thể vốn đang cứng đơ của Đường Nạp Đức trong lúc Á Luân trị liệu đã chậm rãi thả lỏng, đau đớn cũng từ từ giảm bớt nhờ động tác ôn nhu của Á Luân, chính là đầu lưỡi của cậu cứ chạy khắp nơi, thời điểm định hướng vào trong, hắn nhịn không được run run, từng trận tê dại kia làm cho hắn sinh ra khoái ý.

Trời ạ! Sao lại như vậy! Nếu làm cho hắn trước mặt Á Luân cương lên, việc đó thật mất mặt!

"Đủ rồi! Cút cho ta!"

"Nhưng là..."

"Có nghe hay không! Cút cho ta! Ta không cần!"

Á Luân do dự một chút, nhìn miệng vết thương không còn gì đáng ngại của Đường Nạp Đức, thân thể của chính mình đại khái cũng không thể khắc chế, vẫn là nhanh chóng rời đi...

Cậu chưa bao giờ biết được nơi nào có thể mê người như thế như nơi đó của Đường Nạp Đức, màu đỏ xinh đẹp kia là màu xinh đẹp nhất cậu từng nhìn qua, đóa hoa Khải Lệ nói cũng xinh đẹp như vậy đi, dục vọng hưởng thụ qua thân thể lập tức nhịn không được ngóc đầu dậy...

Tránh ở một bên sáng sủa bình ổn lại tâm trạng, Á Luân ngược lại cảm thấy cơ thể từng trận xôn xao, dục vọng không thể ngăn lại được...

Cậu nhớ tới ban ngày loài người tiêm gì vào, khẳng định là dược hiệu chưa lui... Cảm giác càng ngày càng khó chịu, trước mắt không ngừng hiện ra đóa hoa nở rộ của hắn, Á Luân cắn môi dưới...

Cậu rất sợ mình làm điều khiến cho bản thân hối hận!

Thân thể ngày càng nóng, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, tuyệt đối không thể một lần nữa thương tổn Đường Nạp Đức! Thân hình nho nhỏ của Á Luân cuộn thành một đống, đem thân thể cuốn thành hình cầu ở bên cửa lồng sắt, dùng kim loại lạnh băng làm giảm nhiệt độ cơ thể, thật là khó chịu...

Đường Nạp Đức kỳ thật vẫn vểnh tai nghe, vừa rồi lúc Á Luân rời đi, hắn trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, làm cho hắn bắt đầu cảm thấy phiền toái, cố gắng giữ bình tĩnh lại, lại nghe thấy một trận xôn xao ở phía sau, không biết chuột trắng nhỏ đang làm cái gì?

Nhưng nghe theo thanh âm biết được nó thật bất an, lại còn mang theo nhẫn nại chịu đựng, ngẫu nhiên lại phát ra thanh âm thấp như động dục, điều này càng làm cho hắn căng thẳng lại, lo lắng chuột trắng nhỏ sẽ lại đây làm chuyện giống như vậy.

Hắn vẫn tiếp tục bảo trì cảnh giác, thẳng đến hừng đông, thanh âm của chuột trắng nhỏ mới dần dần biến mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net