Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Á Luân thoáng như trong giấc mơ chậm rãi mở mí mắt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ một mảnh... Hoảng hốt giống như nhớ tới cái gì, cậu mở to mắt nhảy dựng lên, không đầu không đuôi nói ra một câu: "Đường Nạp Đức, anh không sao chứ!"

Nhìn qua Đường Nạp Đức có chút mệt mỏi, đầu tiên là vì Á Luân thức tỉnh mà cảm thấy không thoải mái, lại nghe được câu đầu tiên khi cậu tỉnh lại nói liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt thiếu niên kia trong suốt không tỳ vết làm cho hắn đột nhiên không có dũng khí nhìn cậu.

Vì Á Luân liếm một đêm nên miệng có chút khô khan, không tự giác dùng lưỡi xẹt qua môi, Á Luân lại cảm thấy lại bị dụ hoặc thật lớn. Á Luân chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, cuống quít quay đầu đi, thân thể vừa tỉnh lại cũng không có cái gì đặc biệt không khỏe, nước miếng trên người vừa ngửi liền biết là của Đường Nạp Đức, nói như thế là Đường Nạp Đức cứu mình?

Á Luân lập tức trở nên vô cùng vui sướng, nhìn về phía Đường Nạp Đức có chút mệt mỏi, "Đường Nạp Đức, anh không hận em sao?"Á Luân thật cẩn thận hỏi.

Hận? Đường Nạp Đức nhìn về thiến niên chói mắt như ánh mặt trời, đối với cảm giác hắn ngày càng trở nên phức tạp, phức tạp ngay đến cả hắn cũng không rõ ràng này đến tột cùng là loại cảm giác như thế nào. "Ta..."

Bởi vì thiếu nước nên tiếng trở nên khàn khàn dị thường, Á Luân chú ý tới, đau lòng bởi vì Đường Nạp Đức vì chính mình mà có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng chỗ sâu nhất bên trong cũng giấu không được vui sướng, mặc kệ như thế nào thì hắn ít nhất cũng không muốn mình chết đi, không có chán ghét mình như vậy, không phải sao?

Nhẹ nhàng mà hôn lên miệng Đường Nạp Đức, cậu lấy nước thêm vào miệng hắn, Đường Nạp Đức muốn cự tuyệt, nhưng là đầu lưỡi dễ chịu kia khi vào trong khoang miệng quá khô khan của hắn, hắn nhưng không có cách nào cự tuyệt cảm giác thoải mái không ngừng truyền đến. Cậu chỉ lấy một ít nước làm dịu hắn, Đường Nạp Đức cũng không có cự tuyệt Á Luân, tuyệt đối không biết động tác giờ phút này của bọn họ ở trong mắt loài người có bao nhiêu ái muội.

"Nhìn, hai tiểu gia khỏa đang hôn môi, ha ha, bọn họ có phải hay không lâu ngày sinh tình?" Uy Liêm chế giễu nhìn về Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ vẻ mặt như trước không chút thay đổi, chính là thản nhiên nói: "Anh nghĩ nhiều quá."

Làm cho Uy Liêm thấy thật sự không thú vị. "Cậu vốn không có biểu tình khác sao?"

Khoa Nhĩ hơi nghi hoặc nhìn về phía Uy Liêm, Uy Liêm bất đắc dĩ cười khổ một chút, anh rốt cuộc đang mong chờ cái gì? "Quên đi, ít nhất chuột trắng nhỏ đã hồi phục như cũ, chúng ta nên cho bọn họ giao phối, dù sao thực nghiệm này đã kéo rất nhiều thời gian."

Uy Liêm mở ra lồng sắt, lập tức tách hai lão thử đang hôn môi, đem Á Luân bắt ra, hai lão thử trong lòng trầm xuống, loài người tuyệt đối không làm chuyện gì tốt! Khi Đường Nạp Đức cùng Á Luân nhìn đến kim tiêm trong tay bọn họ, đều hiểu được cái đó là gì!

Trong lòng khủng hoảng không khỏi bắt đầu lan tràn, Á Luân càng không ngừng giãy dụa, "Buông! Buông!" Cậu không muốn tổn thương Đường Nạp Đức lần nữa! Thật vất vả cậu mới khiến cho Đường Nạp Đức tựa hồ lại một lần nữa tiếp nhận, cậu khó có thể tưởng tượng chuyện chính mình lại một lần nữa cường bạo Đường Nạp Đức, Đường Nạp Đức sẽ hận mình như thế nào! Cậu không cần! Nghĩ đến Đường Nạp Đức hận mình, cậu nháy mắt không thể hô hấp, trái tim giống như bắt đầu dừng đập.

Nhưng căn bản là không thể ngăn cản được sức lực của loài người, cậu chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, tùy ý để họ đem thuốc tiêm vào trong cơ thể mình, lại đưa cậu để vào bên trong lồng sắt. Thân thể bắt đầu dần dần trở nên nóng như lửa, hô hấp cũng càng ngày càng trầm trọng, Đường Nạp Đức rõ ràng nghe được hô hấp dần dần trầm trọng của Á Luân, hắn rõ ràng ý thức được chính mình lại một lần nữa bị đồng tính cường bạo! Không! Tứ chi của hắn bị xích sắt bao vây lại bắt đầu không ngừng giãy dụa, hắn tuyệt vọng rống: "Á Luân! Nếu ngươi dám... Ta nhất định sẽ cắn chết ngươi!"

Không biết là bản thân sinh ra kháng thuốc hay là loài người lần này rót vào thuốc ít hơn, Á Luân tuy rằng thân thể bắt đầu cương, nhưng ý thức vẫn giữ được rõ ràng, cố nén dục vọng đi đến trước mặt Đường Nạp Đức, mỉm cười mang theo quyết tâm phải chết, cùng với làm cho Đường Nạp Đức cừu hận chính mình, thà rằng trước khi khiến hắn hận mà cho hắn giết chính mình.

"Đường Nạp Đức, mong anh giết em đi." Miệng khinh đạm giống như đang đàm luận về thời tiết, nhưng là Đường Nạp Đức lại thấy ở trong con mắt trong suốt của cậu kiên định đến vô cùng, biết cậu cũng không phải nói giỡn.

Đường Nạp Đức kinh ngạc nhìn thiếu niêm mỉm cười kia, vì cái gì tại thời khắc này cậu còn có thể cười được? Mê mang nhìn hắn, vì cái gì? Vì cái gì đối mặt với cái chết có thể thản nhiên như vậy?

"Đường Nạp Đức, mong anh giết em đi." Kiên định trong mắt thiếu niên mang theo vài phần đau thương, "Em không muốn anh hận em, mong anh trước khi hận em thì giết chết em đi." Chua sót hướng Đường Nạp Đức lộ ra dục vọng sớm ngẩng đầu kia, tin tưởng nhìn đến cái này Đường Nạp Đức sẽ không chút do dự giết chết chính mình.

Giống đực kia trướng đại làm Đường Nạp Đức nhìn không khỏi lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới thân hình nho nhỏ của Á Luân sẽ có dục vọng thật lớn như vậy, rất khó tưởng tưởng giống đực lớn như thế từng thông qua cái miệng nhỏ hẹp dùng để bài tiết vào trong cơ thể chính mình.

Thân là giống đực, hắn đương nhiên biết dục vọng nếu không phát tiết sẽ khó chịu như thế nào, nếu không giết chết Á Luân liền mang theo ý tứ chính mình sẽ bị cường bạo một lần nữa, nhưng là thật sự muốn giết chết đứa nhỏ này sao? Nhìn cậu bởi vì cố nén dục vọng mà bắt đấu tra tấn cắn thương chính mình, nhớ cậu vì chính mình tự cùng một lão thử khác chiến đấu sống còn, thật sự muốn giết cậu sao?

Nếu không có thể kiên quyết mà không chút do dự cắn đứt cổ đối phương, điều hắn duy nhất có thể làm là quay đầu không nhìn tới thiếu niên kia, nghe hô hấp càng ngày càng nặng, cùng không từng tự mình làm thương bản thân mà phát ra rên rỉ, chậm rãi ấp úng mở miệng nói: "Cậu nếu chết, bọn họ cũng sẽ kiếm một con chuột đực khác."

Á Luân cố nén dục vọng mà ánh bắt đầu trở nên mơ hồ lập tức sáng lên, khó có thể tin nhìn chằm chằm Đường Nạp Đức, những lời này là có ý tứ gì? "Đường Nạp Đức?" Cậu cẩn thận hỏi, rất sợ chính mình sẽ hiểu sai ý.

Trên làn da nâu của Đường Nạp Đức xuất hiên một đạo đỏ bừng hiếm thấy, "Đừng dài dòng! Tôi chỉ là không nghĩ muốn bị một con đực khác cường bạo mà thôi!"

Á Luân chốc lát bỗng nhiên nhảy nhót, như là được cô nương yêu dấu cho phép thiếu niên động dục, hưng phấn mà cười mở, cậu cảm thấy từ lúc mình lớn lên, tối hôm nay là vui vẻ nhất, giống như loại cảm giác hạnh phúc, mà tươi cười xán lạn có thể làm tan băng tuyết trong lòng Đường Nạp Đức, khiến cho tim hắn kịch liệt đụng vào trong ngực mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net