☁️ Chuồn chuồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cười sờ sờ đầu ngài, ngài còn đang giận dỗi, "Cậu xem, có rất nhiều thứ có thể xúc phạm tới cậu, không chỉ có thuật thức. Vô Hạ Hạn có thể ngăn trở đao, ngăn trở thương, nhưng nó ngăn không được tấm lòng muốn hiểu biết cậu của tôi, không phải sao? Thiếu gia, cậu còn quá nhỏ, cậu không biết trên thế giới này có rất nhiều thứ so thuật thức cùng tử vong càng đáng sợ."

Ngài cao ngạo ngẩng lên đầu, "Ta không cần." Ta cái gì đều không sợ.

Tôi khi đó liền biết ngài là một người rất ngoan cố, ở trên con đường mình chọn ngài có thể một hơi đi đến chết, không đâm tường nam không quay đầu lại. Không thể yêu cầu ngài đi thích ứng người khác, không thể yêu cầu ngài đi ngụy trang bản thân, bởi vì ngài chính là trời sinh không giống người thường, loại khí chất này khó có thể bao trùm. Thời điểm trở về báo cáo nhiệm vụ tôi thực thẳng thắn mà tỏ vẻ tôi thất bại, hơn nữa sẽ không có người thành công, nhưng tôi hướng gia chủ bảo đảm.

Nhưng tôi hướng gia chủ bảo đảm, mà gia tộc Gojo hướng toàn bộ chú thuật giới bảo đảm. Ngài là kẻ lương thiện trời sinh.

"Ngài là kẻ lương thiện trời sinh. Thử nghĩ một chút nếu cậu có được loại lực lượng có thể hủy diệt thiên địa, cậu sẽ xử lý loại lực lượng này như thế nào đâu?" Tôi nhìn người trẻ tuổi đang tự hỏi cũng đang ký lục, "Có 2 con đường bãi ở trước mặt chú thuật sư mạnh nhất thân cư đỉnh điểm —— tùy tâm sở dục chúa tể hết thảy, hoặc là cam tâm tình nguyện mà bị hết thảy chúa tể, người sau ý nghĩa tròng lên thật mạnh gông xiềng, từ khoảnh khắc bắt đầu, ngài chú định không phải là 'mạnh nhất'."

"Các cậu đều rất tò mò trận chiến cuối cùng, không phải cũng là như thế sao. Bên trái, ngàn năm trước Nguyền vương, Ryomen Sukuna. Bên phải, ngàn năm sau chú thuật sư mạnh nhất, Gojo Satoru. Cậu nhìn đến bọn họ chung cuộc, đồng quy vu tận, nhưng tôi nghĩ, nếu Satoru là người giống như đối thủ của ngài, Ryomen Sukuna không có một chút cơ hội. Song tôi phải nhắc nhở cậu, cùng hiện tại chủ lưu quan điểm không phù hợp chính là, Gojo Satoru đều không phải chết vào cùng Ryomen Sukuna chiến đấu, cái chết của ngài là do ngài lựa chọn, cũng chỉ có chính ngài xứng lựa chọn tử vong của mình. Chúng ta trong chốc lát lại đến nói cái này đi, đánh gãy cuộc đời của một người đã khuất là không lễ phép."

Cậu ta dừng bút một chút, tôi cho đoạn lời nói nhất thời hứng khởi đưa ra định nghĩa cuối cùng: "Có được loại lực lượng này đều không phải là người mạnh nhất, người mạnh nhất là người có thể cất chứa, chịu tải phần lực lượng này, đem này phần lực lượng chuyển thành lực lượng của kẻ yếu."

Cậu ta tựa hồ đối đề tài thảo luận này rất có hứng thú, "Nghe tới rất giống siêu cấp anh hùng."

Tôi lắc đầu, ôn nhu nhìn về hướng Shinjuku, "Không phải siêu cấp anh hùng, là siêu cấp kẻ đáng thương."



4

Đại khái là thời điểm nào đó trước khi ngài được bình định vì đặc cấp chú thuật sư, ngài nói với tôi, cuộc đời thực không có ý tứ. Ngài ở dưới mái hiên chủ trạch dùng chân khảy mặt hồ, nước đẩy ra tầng tầng gợn sóng, tôi đứng phía sau ngài, ngài rất ít hồi bổn gia, chỉ có thời điểm tâm tình rất tệ mới có thể trở về, về điểm này cũng rất giống một đứa trẻ, tuy rằng luôn là chán ghét trong nhà khuôn sáo hết thảy, nhưng lại không tự giác mà đem nơi này coi như bến cảng cuối cùng.

Tôi đại khái biết chuyện trước đó không lâu Geto Suguru làm phản, đó là bạn thân cùng khóa của ngài, chuyện này đả kích ngài so với tưởng tượng của tôi còn muốn nghiêm trọng, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy không phải đối với Geto Suguru người này, mà là ngài đối với đoạn năm tháng quá vãng này.

Khi đó tôi đã trở thành người duy nhất ở bổn gia ngài có thể nói ra lời trong lòng, ngài đối cha mẹ cũng che giấu thật nhiều, nhưng đều không phải là ác ý, ngài không nghĩ làm cho bọn họ lo lắng. Tôi cảm thấy đây là một chuyện thật đáng buồn lại làm tôi khổ sở, ngài đã sắp 20 tuổi, nhưng trong lòng tôi ngài vẫn mang dáng vẻ của năm đó. Có đôi khi ngài nhịn không được tới tìm tôi, tôi sẽ hồi tưởng thời điểm ngài vẫn là một đứa trẻ, đá tôi làm tôi không được nghe ngài đang suy nghĩ cái gì, chính là theo ngài lớn lên, người có thể nghe hiểu ngài càng ngày càng ít, người nguyện ý đi lý giải ngài cũng càng ngày càng ít.

Bọn họ kính sợ, sợ hãi ngài, bọn họ lợi dụng, sùng bái ngài, chính là không ai thật sự cùng ngài đứng ở khoảng cách mặt đối mặt, đi tìm hiểu một khối băng muốn tự mình hòa tan suy nghĩ cái gì. Mấy năm nay ngài đã thay đổi rất nhiều, ngài trở nên càng giống một người, tôi đã từng hỏi ngài, ngài nói mình lý giải những thứ cha mình nói, ngài bắt đầu dùng ngả ngớn cùng phù hoa tới điểm tô bản thân, có đôi khi chính ngài cũng như thế hưởng thụ, tựa hồ giống như một loại phóng túng, ngài ngả ngớn lại phù hoa, liền như bản tâm ngài lãnh đạm lại trầm mặc.

Rất lâu trước đó ngài cùng tôi đàm luận Geto Suguru, ngài sớm đã minh bạch bọn họ chú định không phải là người chung đường, nhưng trước khi mâu thuẫn chưa bại lộ ngài nguyện ý cùng cậu ta đồng hành một đường, thời điểm nói lời này ngài cười rất vui vẻ, tôi khổ sở muốn rơi lệ.

Ngài giống như một đứa trẻ, mờ mịt hỏi tôi, ngài nói thời điểm ở Shinjuku ta rất muốn giết Geto Suguru, ta có thể làm được, thậm chí có thể không thương đến người thường. Tôi biết ở trước mặt ngài tôi chỉ có thể làm một người nghe, tôi không thể cũng không nên đi hướng dẫn ngài làm bất kể chuyện gì, ngài cũng sẽ không nghe, ngài là chúa tể của chính ngài. Vì thế tôi chỉ là cung cấp một lời dẫn, tôi nói, phải không, sau đó đâu?

Ngài nói, chính là cuối cùng ta không có đánh ra đi, ta nghĩ tới nghĩ lui, bởi vì ta chỉ có thể cứu người hướng ta duỗi tay, Suguru không có hướng ta duỗi tay, cho nên ta không có nghĩa vụ đi cứu cậu ta.

Chính là tôi lại không để bụng Geto Suguru, tôi hỏi ngài, ngài đâu, gia chủ đại nhân, chính ngài đâu?

Ngài trầm mặc nửa ngày, tiếp theo nói ta không có thể làm được, ta đích xác do dự, do dự cái gì, ta cũng không biết. Ngài ngồi ở kia, tựa như một mảnh bông tuyết tịch liêu. Tôi nghĩ thời điểm ngài cùng bạn cùng lứa tuổi ở bên nhau là hạnh phúc, đáng tiếc bạn học của ngài quá ít, rất ít có người có thể lại như vậy bồi ngài điên thiên điên địa, đem thanh xuân lưu lại lúc sau, ô mai nhiễm hồng vải bố trắng. Vì thế tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ ngài, "Đây là chuyện không ai có thể làm được, đây là chuyện tốt, Satoru, đây là chuyện tốt, không phải bởi vì cậu ta là Geto Suguru, mà là bởi vì ngài tìm được rồi chính mình, do dự là nhân loại quyền lợi."

Ngài nói: "Ta cảm thấy con người thật là rất kỳ quái, mọi người đều không thẳng thắn thành khẩn, ta hỏi Suguru nhiều câu như vậy, cậu ta một câu cũng không muốn trả lời ta. Thật hy vọng khi đó có ông ở, giúp ta xem trong lòng cậu ta rốt cuộc suy nghĩ thứ gì, ta lý giải không được nửa điểm."

Tôi biết nghe lời phải: "Ngài sẽ thất vọng, gia chủ, có đôi khi ngài không thể đem một người xem đến quá minh bạch, ngài sẽ thất vọng, cậu ta cùng tưởng tượng của ngài bất đồng, chính như cậu ta cũng chưa bao giờ lý giải ngài."

Thời điểm Bách quỷ dạ hành tôi cũng ở hiện trường, đáng tiếc năng lực của tôi chú định chỉ có thể là một phụ trợ giám sát. Thuật thức của một vài người chú định họ chỉ có thể là người ngoài cuộc, tỷ như tôi, tỷ như một bạn học khác của ngài Ieiri Shoko. Tôi phát giác sau khi được bầu thành đặc cấp chú thuật sư ngài tựa hồ như là lần thứ hai sinh trưởng, trừu điều thức. Cuộc đời ngài vốn như một kiếp sống dục tốc bất đạt, lịch duyệt của ngài nơi nào chống đỡ được khi ngài điều đình với đám người trưởng thành đa mưu túc trí chi gian lùm cỏ đâu?

Tôi nghe ngài nói ngài muốn ở cao chuyên lưu giáo, bởi vì mộng tưởng của ngài. Bọn họ đặc cấp chú thuật sư tựa hồ cũng không gần là thực lực, mà là tâm cảnh đều ở phía trên chúng tôi. Đại khái bởi vì chỗ cao không thắng hàn, cho nên bọn họ gặp qua càng nhiều đáng ghê tởm, điều này làm cho ngài tự hỏi càng nhiều. Tsukumo Yuki làm đệ nhất vị đặc cấp chưa bao giờ tiếp nhiệm vụ, bổn gia đối cô ta cũng có một ít hiểu biết điều tra, cô ta tựa hồ đi ở một con đường vĩ đại hơn nữa, cô ta có dã tâm của chính mình, chúng tôi không thể hiểu hết. Geto Suguru lại là sống trong xã hội không tưởng của chính mình, cậu ta chú định không chết tử tế được. Mà gia chủ đại nhân của tôi đâu?

Ngài nói, ta muốn đi cải cách, mọi người có lẽ đều không có sai, là thế giới này ra vấn đề.

Ngài tựa hồ nhạy bén mà ý thức được, đây không phải chuyện một mình ngài có thể làm được, không ai hẳn là đi gánh vác căn bệnh trầm kha của xã hội, cho dù là ngài cũng làm không đến. Ngài rất mạnh, mạnh đến cũng đủ đi chúa tể cuộc đời mình, chính là này đồng dạng làm ngài cảm thấy cuộc đời không có ý nghĩa không thú vị, tôi sớm nói, ngài là kẻ lương thiện trời sinh, vì thế ngài đem lực lượng của mình phân phát, ngài bắt đầu hy vọng có thể nâng lên ám diện xã hội đều đi hướng chỗ cao.

Chỉ là sẽ không ai có thể lý giải ngài. Bởi vì bệnh trầm kha đã tích lũy quá dày, nó có lẽ từ trước là một khối vảy, hiện tại cường ngạnh mà xốc lên sẽ chỉ là máu tươi đầm đìa, một tầng lại một tầng giai cấp giống như là một tầng lại một tầng kem tươi trên bánh kem. Phải làm đến bạo lực rất đơn giản, chính là ngài sẽ không làm như vậy, bởi vì kia tất nhiên mang đến phản kháng hậu hoạn vô cùng, mà người chung có vừa chết, ngài cũng sẽ chết, đây là bi ai của người mở dường.

Thời điểm ngài cùng tôi nói ý tưởng này ánh mắt lượng lượng, ai, ai có thể cự tuyệt ngài đâu, huống chi là thiên tài như thế, con đường lớn mật như thế, gian nan như thế. Ngài nói: "Ta là thiên tài đi? Cho ông cơ hội khen ta." Tôi liền khen ngài thật là thiên tài. Satoru là đứa trẻ lớn lên từ khích lệ cùng tình yêu thương, nhưng vẫn cứ không chịu thừa nhận những thứ này, kỳ thật ngài là một người rất dễ dàng thỏa mãn.

Tôi chính là như vậy bị ngài nhét vào chú thuật cao tầng. Sau đó ngài lục tục mang quá một ít học sinh, ngài làm giáo viên năm thứ nhất thực ngây ngô, tính cách của ngài làm ngài chưa thể nắm vững cách hòa hợp ở chung cùng học sinh, song cũng không hề gì, bởi vì hai học sinh ngài dạy, một chết trong nhiệm vụ từ cao tầng, một lựa chọn sẽ không trở thành chú thuật sư. Bọn họ sau lại ngẫu nhiên gặp nhau, ngài cao hứng chào hỏi người nọ, mà người nọ chỉ là lãnh đạm mà lảng tránh, phảng phất tránh né cái gì ôn thần. Về điểm này, tôi vì ngài không đáng giá, bạn không thể móc tim cho người ta xem, người ta không nhất định sẽ đồng dạng móc tim cho bạn.

Tôi trước sau lấy tư cách một người đứng xem chứng kiến hỉ nộ ai nhạc của ngài, đây cũng là một phần của trưởng thành, gia chủ đại nhân của tôi. Năm thứ hai ngài hấp thụ giáo huấn, đem rất nhiều nhiệm vụ từ cao tầng ôm lấy tự mình đi làm, chỉ sau khi tự xác nhận mới có thể cho học sinh, này không thể nghi ngờ tăng thêm áp lực của ngài, nhưng ngài không để bụng. ngài không để bụng bản thân, kia chỉ là linh kiện của ngài mà thôi, ngài không coi ai ra gì, thậm chí không thấy chính mình. Học sinh năm thứ hai trở thành phụ trợ giám sát, sau lại cũng là người của gia tộc Gojo, đây là nhóm thành quả đầu tiên của ngài, ngài bức người khác bức cho tàn nhẫn, nhưng bức chính mình ác hơn.

Năm thứ ba cao chuyên không có tuyển đến học sinh. Một năm đó ngài ăn không ngồi rồi, ngày nọ ban đêm đột nhiên cùng tôi nói, ngài muốn đi làm chú nguyền sư.

Người trẻ tuổi bỗng nhiên ngẩng đầu, "Anh ấy thật sự đương quá chú nguyền sư?! Tôi chỉ biết tựa hồ là sau biến cố Shibuya anh ấy bị phán xử, anh ấy đi tìm Geto Suguru sao?"

Tôi cười cười: "Sao có thể? Bọn họ không phải người chung đường. Không phải như cậu lý giải. Trên thực tế, chú thuật sư cũng tốt, chú nguyền sư cũng thế, đối với ngài tới nói đều là một loại thủ đoạn, tôi đã sớm nói, ngài là kẻ lương thiện trời sinh."

Chú nguyền sư là cao tầng đối này hạ định nghĩa, chỉ là bởi vì đoạn thời gian đó ngài không hề cho bọn họ sở dụng mà thôi, chính là như vậy hoang đường lại không thú vị. Thời điểm chuôi đao nơi tay ngài là công cụ dùng tốt, thời điểm lưỡi dao đối diện ngài chính là vũ khí giết người sắc bén, chỉ thế mà thôi.

Ngài chạy ra hoang dại dã trường, hào tập nhất bang chú linh, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn của ngài. Đoạn thời gian đó tựa hồ Bàn Tinh Giáo những người đó đều ngo ngoe rục rịch muốn thử ngài ý tưởng của ngài, ngài không phải cố ý tại đây, nhưng ngài đích xác thực am hiểu đùa bỡn người. Này đó chú linh cuối cùng bị một chiêu Sài của ngài tất cả đóng gói tiêu diệt, ngài lại ở một đêm tuyết trở lại cao chuyên, thời điểm ngài "Trốn chạy" không kẻ nào dám mặt ngoài phán quyết ngài trốn chạy, bởi vì không ai nguyện ý cùng ngài đối chọi gay gắt, nhân loại đều là tham sống sợ chết.

Chỉ là đoạn thời gian đó gia tộc Gojo trải qua thật sự không thoải mái, cha ngài cũng thực không thoải mái, mẹ ngài nhưng thật ra không có cảm giác gì, nàng chỉ nguyện con mình sống được vui vẻ, hơn nữa nói thật ra, Satoru chưa bao giờ lạm sát sinh linh. Thời điểm ngài trở về ứng phó cao tầng, tượng trưng cấm túc mấy ngày, kỳ thật là cho bản thân một đợt nghỉ phép ngắn.

Gia chủ đại nhân thiên tài của tôi, tôi hỏi ngài sao lại đột phát kỳ tưởng. Ngài nói, quá chậm, chú thuật sư trưởng thành quá chậm, ngài muốn nhìn xem không có mình chú thuật giới có thể trưởng thành đến tình trạng gì, bọn họ có dũng khí cầm lấy đao thương tới thảo phạt mình hay không. Ngài lộ ra một loại thất vọng thần sắc, "Không có nhìn đến điều ta muốn, cho nên ta đã trở về."

Chính là ngài đã sớm trở thành mềm lòng thần minh, những cái đó chú linh ở ngài thủ hạ không dám lỗ mãng, rất nhiều là đặc cấp nguyền rủa, dưới sự thống trị bạo quân của ngài, hoặc là thần phục, hoặc là thanh tẩy. Đoạn thời gian đó ngược lại là những ngày chú thuật giới yên tâm nhất, cao tầng sau khi biết ngài sẽ không giống Geto Suguru xằng bậy cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, phía sau ngài là gia tộc Gojo, ngài không có khả năng mặc kệ tự mình bên ngoài thật sự làm xằng làm bậy, trừ phi ngài đã không xem như cái chân chính ý nghĩa thượng "Người". Ngài lại không phải chú linh thao sử, những cái đó chú linh ở ngài thủ hạ còn có thể có kết quả gì đâu, cuối cùng đều không tránh được vừa chết thôi, mà ngài lựa chọn con đường này còn sẽ làm bản thân bị đàm tiếu chỉ trích, này đó hủ bại lão nhân, cớ sao không làm đâu?

"Ngài thật là một người rất thú vị, nếu nhìn vào quá khứ của ngài, tựa hồ xác thật việc xấu loang lổ, nhưng nếu đem ngài coi làm địch nhân, tân một thế hệ chú thuật sư cơ hồ không ai sẽ động thủ." Trà đã lạnh, tôi một lần nữa thay đổi một ly, "Không có sự tồn tại của ngài, Okkotsu Yuuta sẽ chết, Itadori Yuuji sẽ chết, rất nhiều người đều sẽ chết, hoặc là nói thế này, gia tộc Gojo ít nhất muốn chết hơn phân nửa."

Người trẻ tuổi do dự mà lấy ra USB, cậu ta ở trên máy tính truyền phát hình ảnh biến cố Shibuya. Video không thể ký lục nguyền rủa, chúng tôi đều chỉ có thể nhìn đến ngài giống như loài mèo ưu nhã ở giữa xe điện ngầm xuyên qua nhảy lên, cùng không khí chiến đấu.

Tôi gật đầu, "Cùng với không ít người ở Shibuya. Lãnh địa của ngài che chở không ít người."

Người trẻ tuổi buông bút, cậu ta tựa hồ có chút nghẹn ngào, "Cháu là một trong số đó, thưa ông, cháu cũng là một trong số đó."



5

Tôi bắt đầu đối việc này cảm thấy tò mò, trên thực tế, thân là chú thuật sư tôi cũng nhìn quen sinh tử, cho nên tôi cảm thấy tò mò đối với gia chủ trong cái nhìn của người thường. Tôi hỏi: "Thời điểm Shinjuku cậu đang xem phát sóng trực tiếp sao?"

Cậu ta nói, cháu tin tưởng Gojo Satoru sẽ thắng. Tôi nói, chính là, gia tộc Gojo rất nhiều người không dám nhìn, cậu biết không? Cậu ta có chút nói không nên lời, tôi lý giải cậu ta, Gojo Satoru đối với chú thuật giới mà nói là một thanh đao tốt, một lá bài tốt; đối với người thường mà nói là người xa lạ gặp thoáng qua, một người bị đặt trong đấu trường thú; đối với người từng được ngài cứu vớt mà nói, là superhero; đối với người bị ngài giết chết mà nói, là tên khốn nên xuống 18 tầng địa ngục.

Chính là đối với chúng tôi mà nói, ngài là người ban ân huệ cho chúng tôi, ngài là người che chở chúng tôi, ngài không phải kêu rên dã thú, không phải một lá quỷ bài, không phải cái gì siêu cấp anh hùng, ngài là một người, ngài đầu tiên là một cá nhân. Khi đó tình huống phát triển đã ngoài dự liệu, Ngục Môn Cương đánh vỡ hết thảy kế hoạch, ngài bị cuốn vào một ván cờ mưu hoa ngàn năm.

Tôi nói, Ryomen Sukuna, Kenjaku, Tengen, đây là những kẻ đến từ ngàn năm trước. Gojo Satoru giống như một viên đá dò đường bị ném ra, ném đá dò đường a, chúng tôi không còn kế sách khác, đây là dùng mạng đi ném đá dò đường. Ngài giữa 3 dòng ngàn năm nước lũ lấy không đến 30 tuổi sinh mệnh đi gặp chiêu hủy đi chiêu, ngài thật là thiên tài. Chức trách của Lục Nhãn là thủ vệ, chính là Lục Nhãn thế hệ này lóa mắt như thế, ngài không phải đi thủ vệ Tinh Tương Thể, mà là thủ vệ toàn bộ chú thuật giới.

Người trẻ tuổi không nói, tôi biết cậu ta không thể đồng cảm với tôi, chính như tôi không thể đồng cảm với gia chủ ở chiến trường Shinjuku. Sinh mệnh là một vòng quay không ngừng nghỉ, tôi nói, "Điều kiện thắng của ngài không phải là tồn tại, cậu minh bạch sao? Thời điểm ngài ra chiến trường, rất nhiều người liền dự kiến ngài tử vong. Cậu cho rằng chúng tôi hẳn là mang tâm trạng thế nào đối đãi trận chiến này?"

Hai tay cậu ta run nhè nhẹ, "Anh ấy... tự nguyện sao?"

Tôi cảm giác được một loại mệt mỏi xưa nay chưa từng có, "Thời điểm ngài cải cách, thời điểm ngài chạy đi làm chú nguyền sư, thời điểm ngài bước lên Shinjuku, thậm chí thời điểm sau cùng ngài chết, lúc nào không phải ngài tự nguyện đâu? Nhưng chúng tôi lo lắng cho ngài, điều đó không liên quan đến ngài, ngài trước sau cho rằng mình sẽ thắng, ngài cuối cùng cũng xác thật thắng, ngài không để cho bất cứ ai tín nhiệm ngài phải thất vọng."

Người trẻ tuổi nghi hoặc lại có chút khổ sở: "Chính là... cháu nhìn đến chính là, bọn họ cuối cùng đồng quy vu tận."

"Cậu tin tưởng sự tồn tại của linh hồn sao? Cũng như điện thoại của cậu không chụp được nguyền rủa, người thường bằng mắt thường cũng không thấy được linh hồn. Ngài không chết vào trận chiến cùng Ryomen Sukuna, hoặc là nói, thân thể ngài chết vào lúc đó, mà linh hồn ngài chết vào một thời điểm khác."

"Gia tộc Gojo khi đó chỉ có một người dám nghiêm túc nhìn ngài chiến đấu," Tôi nói tiếp trong ánh nhìn của cậu ta, "Một người phụ nữ không hề có chút chú lực, giống như cậu, một người bình thường, mẹ ngài, đang nhìn ngài chiến đấu."

Thời điểm khe nứt kia xuyên qua ngực bụng ngài, gia tộc Gojo như là bị ấn xuống nút tắt tiếng lặng im. Chúng tôi không biết nên biểu đạt ra một loại cảm tình nào, là mẹ ngài đánh vỡ trầm mặc, nàng đứng lên, sau đó nghĩa vô phản cố đi về hướng Shinjuku.

Nàng là một người phụ nữ kiên cường, tôi nghĩ trên thế giới này người lý giải Gojo Satoru sẽ không quá nhiều, có lẽ bởi vậy người yêu ngài cũng sẽ không quá nhiều, nhưng ít ra có người chân chính yêu ngài. Thời điểm nhìn ngài ngã xuống tôi không rơi lệ, nhưng thời điểm nhìn đã từng chủ mẫu đi hướng chiến trường tôi giữ nàng lại, không biết vì sao chú lực của tôi kích động đến lợi hại, thiếu chút nữa không khống chế được bản thân.

Khi đó Shinjuku cũng hạ một hồi tuyết, có tuyết dừng ở quần áo nhuốm máu của ngài, tôi nhớ tới tất cả phát sinh trước khoảnh khắc đó, bất kể là trảm đánh đến từ Nguyền vương, vẫn là tự bạo đến từ ngài, đối với mẹ ngài tới nói đều quá tàn nhẫn. Nguyên gia chủ cũng theo đi lên, ngài ấy ý đồ làm vợ mình lưu lại, nhưng bọn họ ai cũng không thành công, tôi nhìn bóng dáng họ, giống như già đi rồi một thế kỷ.

"Gia chủ..."

Lúc này có người kéo lại họ, hình chiếu trung xuất hiện một 'ngài' khác, chúng tôi thân là chú thuật sư, có thể nhìn ra được tới đó là linh hồn, ngài cười đến giống một con ác thú, nhảy đến trên người học sinh của ngài thẳng tắp chụp vào trán, túm ra hai linh hồn một cái bị ngài tắc trở về, còn có một cái bị ngài ninh cổ đi về phía thi thể mình. Ngài đi trên đường, nhưng sẽ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net