25. Cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác tan làm liền muốn phóng nhanh về nhà chuẩn bị một số thứ. Nhưng đang thu thập đồ đạc thì lại bị Tuyên Lộ giữ lại.

"Vương Nhất Bác cậu mau xem !" Tuyên Lộ có chút tức giận đưa điện thoại đến trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác híp mắt nhìn cái nhiệt sưu của mình đang lơ lửng ở top 4 weibo. Ảnh chụp không tồi, rất biết lựa góc chụp a.

Thấy Vương Nhất Bác chỉ nhìn mà không nói năng gì thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên liền sốt ruột : "Cậu mau nói gì đi a ?"

"Nói gì ?"

"Ảnh này...cậu cùng..."

"Tôi cùng Tiêu Chiến."

"..." Toang rồi !

Vương Nhất Bác nói xong liền đeo túi vào vai rời đi. Tuyên Lộ í ới phía sau, tức đến hộc máu.

.

.

Vương Nhất Bác ghé vào siêu thị mua ít đồ về nhà. Lại nói đến cả người hắn che kín mít đứng lựa thực phẩm khiến nhiều người xung quanh nhịn không được mà nhìn nhiều lần. Bất quá hắn chẳng quan tâm, chuyên tâm nghĩ nên nấu gì thì phù hợp a.

Về đến nhà mà Tiêu Chiến vẫn chưa về. Vương Nhất Bác tranh thủ cầm túi thực phẩm xuống bếp chế biến. Dì Lộ đang dọn dẹp phía trên nghe được động tĩnh phía dưới vội vàng xuống xem.

"Tiểu Bác về sớm vậy a ?"

"Hôm nay Giáng Sinh, cháu muốn nấu vài món."

"Được. Ta dọn dẹp phía trên lầu xong liền xuống phụ cháu."

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

.

.

Tiêu Chiến lái xe về đến nhà đồng hồ vừa vặn điểm 6 giờ. Y cho xe vào bãi đậu, toan định vào nhà lại nghe được những tiếng ồn ào ở bên trong. Tiêu Chiến cau mày, sải bước đi nhanh vào.

Trịnh Phồn Tinh đang ồn ào liền thấy Tiêu Chiến đang sững sờ đứng ở xa xa liền vẫy vẫy tay : "Chiến ca, mau lại đây a."

Mắt Vương Nhất Bác nhất thời lạnh xuống vài phần. Cái gì mà Chiến ca ? Hắn đảo mắt sang nhìn chằm chằm Trịnh Phồn Tinh như muốn đâm thủng cậu. Miếng thịt đang nướng cứ thế bị khét. Tiêu Chiến thu lại sự ngạc nhiên tiến đến với đám đông vui nhộn này.

"Về trễ vậy ?" Uông Trác Thành cầm ly rượu vang đỏ sóng sanh đi tới hỏi.

"Công việc nhiều." Tiêu Chiến đáp qua loa liền đảo mắt sang nhìn Vương Nhất Bác đang cúi đầu chăm chú nướng thịt kia.

Vương Nhất Bác bị nhìn chằm chằm có chút không thoải mái. Hắn ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chiến. Sự buồn bực vừa rồi liền bay xa tám con phố.

Uông Trác Thành nheo mắt, làm sao anh thấy không khí giữa hai người có chút không bình thường vậy ?

"Anh ăn cái này đi, em mới nướng." Vương Nhất Bác đưa đến một xiên thịt có lẫn rau về phía Tiêu Chiến.

Uông Trác Thành vừa muốn mở miệng nói "Tiêu Chiến không ăn đồ nướng" thì Tiêu Chiến đã cầm lấy ăn.

Cái quái gì đây ?!

Trịnh Phồn Tinh nhìn Uông Trác Thành với ánh mắt không thể đồng cảm hơn. Cậu đi đến vỗ vai Uông Trác Thành, sâu kín nói : "Từ từ anh sẽ quen a."

"..." Là thế nào ?

"Tiểu Dạ cùng A Thành vào bưng đồ ăn ra không thể ăn thịt nướng không được." Dì Lộ từ trong nhà bếp đi ra bảo.

Đồ ăn được bưng ra bày biện trên bàn chu toàn.

"Nào nào cùng nâng ly." Trịnh Phồn Tinh hứng khởi cầm ly rượu nâng cao hô to.

Mọi người hảo hảo nâng ly, hô : "Merry Christmas."

.

.

Không lâu sau đó, ai cũng ngà ngà say. Dì Lộ nhìn đám nhỏ này lại còn muốn đi tăng hai vội khuyên nhủ : "Đều nhà nghỉ ngơi đi, mấy đứa say rồi."

"Cháu có say đâu...Phồn Tinh chúng ta cạn." Uông Trác Thành mơ mơ màng màng cầm ly rượu đong đưa nói.

"Hảo, cạn a." Trịnh Phồn Tinh mặt đã phiếm hồng, buông thả đáp.

Tiêu Chiến thở dài, gọi điện cho Trương Phàm đến đưa mấy con sâu rượu này về. Trương Phàm nhanh chóng có mặt đến tiễn họ về. Tiêu Chiến cùng dì Lộ nhìn bãi chiến trường nhỏ này ngao ngán.

"Để mai hãy dọn, dì về nghỉ đi." Tiêu Chiến nhìn dì Lộ, khẽ nói.

Dì Lộ bỏ ngoài tai lời y. Bà muốn tiến đến dọn lại bị Tiêu Chiến mạnh mẽ áp chế về phòng. Y quay trở lại liền thấy Vương Nhất Bác vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Bộ dạng say của hắn làm y cảm thấy có chút đáng yêu a.

"Cún con về phòng thôi, một lát sẽ lạnh."

Vương Nhất Bác gật đầu ngoan ngoãn đứng dậy bước đi. Hắn không quên kéo cả Tiêu Chiến về phòng mình. Tiêu Chiến ngẩn người, muốn thoát ra lại bị Vương Nhất Bác dùng lực siết chặt.

Cửa phòng mạnh bạo bị đóng lại. Tiêu Chiến cao hơn Vương Nhất Bác một chút nhưng lại ốm liền bị Vương Nhất Bác thuận lợi đẩy ngã lên giường. Y vừa ngồi dậy thì người kia thuận thế nằm đè lên.

"Em...ưm..."

Tiêu Chiến còn muốn nói thì đã bị Vương Nhất Bác áp môi xuống, ngấu nghiến hôn. Mãi đến lúc mặt y đỏ bừng vì thiếu khí, Vương Nhất Bác mới tách ra.

"Chiến ca." Giọng hắn khàn khàn vang bên tai y.

"Ừ ?" Tiêu Chiến lòng có chút khó hiểu với hành động đường đột này của hắn nhưng vẫn giữ thái độ nhu hòa đáp.

"Vì sao để Trịnh Phồn Tinh gọi thân thiết như thế ?"

"Ân ?" Tiêu Chiến mờ mịt nhín người trước mắt.

"Vì sao ?"

Tiêu Chiến hồi tượng lại một chút, nhớ đến những xưng hô của mọi người tối hôm nay. Trịnh Phồn Tinh kia có gọi y một tiếng "Chiến ca" nhưng không lẽ bạn nhỏ này lại đổ giấm a ?

Thấy Tiêu Chiến im lặng không đáp, ánh mắt Vương Nhất Bác gần như phun lửa muốn thiêu cháy người dưới thân.

"Ghen sao ?"

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn y. Hắn mạnh bạo hôn xuống thay cho câu trả lời. Tiêu Chiến khẽ cười, vòng tay qua cổ hắn đáp lại. Tay Vương Nhất Bác bắt đầu không an phận, vuốt ve khắp người Tiêu Chiến. Y bị vuốt ve liền rùng mình. Đây là mượn rượu làm càn sao ?

Vương Nhất Bác rời khỏi cánh môi sớm đã bị hắn gặm nhấm đến sưng đỏ kia ra. Hắn hôn khắp mặt Tiêu Chiến. Từ trán đến mắt. Từ sóng mũi cao đến tai.

"Chiến ca, cho em." Vương Nhất Bác cắn nhẹ lên tai Tiêu Chiến, giọng nhuốm đầy dục vọng cất tiếng.

======================================

Xem Tinh Quang Đại Thưởng xong high quá mấy cô TvT rén gì tầm này nữa.

BJYXSZD !

BJYXKSWL !

Tôi lại quá đà rồi :) sống chậm lại(*´ω`*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net