Khiến con tim em nát tươm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người bảo với tôi khi nào không thể chịu đựng được cô đơn thì có thể nghĩ đến sự tồn tại của tôi và em ấy ở một vũ trụ khác. Chắc chắn ở thế giới ấy chúng tôi đều sẽ hạnh phúc, đều sẽ nhìn nhau trìu mến dưới ánh mặt trời ấm áp.

Mùa đông tràn về như bốn năm trước, hoá ra vẫn chẳng có gì thay đổi. Vận mệnh cô đơn vẫn như một bông tuyết âm ẩn tan chảy nơi lòng bàn tay. Hơi lạnh tràn vào ghim sâu nơi da thịt. Khoang ngực tôi chỉ còn hơi lạnh xộc vào, đến thở cũng thấy khó khăn quá. Mỗi lần đến các dịp lễ, tôi thường hay lang thang trên đường nhìn người qua kẻ lại tấp nập để kiếm tìm chút không khí ngày lễ. Có những buổi tối lạnh thấu xương giữa đêm đông mịt mờ, tôi đi ngang những ngôi nhà giăng đèn vàng và ngập tiếng nhạc hoà giữa tiếng nói cười, cảm thấy bản thân mình lang thang vào lúc này tựa như một trò đùa. Nhớ về năm đầu tiên đến Mỹ, tôi đứng trước bức phù điêu thiên thần giang hai tay đón chào nhân giang. Hoá ra tôi vẫn chỉ lac một người trần ngu ngốc đợi chờ cô đơn đến chiếm lấy bản thân. Tôi yếu ớt, nát tươm như chiếc là bị giẫm đạp. Và thế là trong khoảnh khắc ấy tôi nhìn lên cao, tự hỏi thiên thần có thể ôm tôi đến thiên đường không ? Tôi hỏi trái tim nát tan không ai cứu rỗi này còn có thể đi về đâu ?

Mỗi một ngày trôi qua tôi có thể nhìn thấy sinh mệnh nhỏ, của bản ngã tham lam được sống hết mình trong những tham vọng và mối quan hệ ít vẫy vùng đi. Có thể rất tốt, vì tôi là đứa con ngoan hiền. Cũng có thể rất tốt vì như thế, sống chan hoà không phật lòng ai. Ngày qua ngày tôi không phải hao tâm tổn trí cũng không phải thổn thức trái tim nát tan này một câu trả lời cho tương lai. Tham vọng lớn mong được gần kề giờ chỉ như vết sẹo mờ mờ. Thi thoảng vẫn rất đau, vẫn xé lòng tôi nhưng hình như không còn khiến tôi bận lòng nữa. Thi thoảng tôi vẫn ngẩn ngơ với những giấc mộng thấm đẫm nước mắt, nhưng rồi khi ngày mới bắt đầu tôi lại quên đi người khóc hết lòng dạ vài tiếng trước là ai. Cuối cùng rồi ai cũng phải đi bởi dừng lại chỉ thấy một lưỡi dao xoáy sâu vào tim. Nặng nề, đau đớn, và nghiền nát hết cõi lòng yếu mềm.

Tôi đã từng nghĩ nếu có một ngày tôi tan biết, ở bất cứ nghĩa nào, xin hãy chôn tôi vào buổi sáng mùa đông ở biển. Hoặc một ngày nào đó, nếu lòng tôi chết đi chẳng thể cứu nữa, hay để tôi chốn chúng theo những yêu thương nát vụn trước đây. Con tim chẳng còn, lòng cũng bị giày nát, hồn tôi rồi sẽ trở về biển mùa đông thôi.

Tôi nghĩ rời xa em, thế lại hay. Tôi sợ rằng nếu chúng tôi đi chung đường dài lâu, em có thể nào chịu được căn bệnh đang ăn dần lấy lòng và tim tôi ? Sự cô đơn như thứ thuốc kịch độc lan vào mọi ngóc ngách trong tim, cứa sâu vào từng mạch máu và hơi thở. Sợ rằng những lúc đớn đau nhất, khi thân xác là những mảnh tan hoang thì tôi lại muốn "hại" hoặc tổn thương người tôi yêu nhất. Đến lúc tỉnh táo lại rồi lại căm hận bản thân, dằn vặt tự hỏi vì sao mình có thể khiến người khác trải qua nỗi đau mình không muốn ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net