Lẩn trốn trong hồi ức// một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một.

Trước đây khá lâu, khi tôi mới tập tành viết fic và mở wordpress, có một người chị từng bảo, fanfic tôi viết tựa như sản phẩm của nguyên bản cuộc sống ngoài đời thực. Tôi hỏi chị, thế nghĩa là sao ? Chị bảo, cũng khó giải thích lắm. Chỉ là khi chị đọc fanfic của tôi, cảm giác như lòng tôi có rất nhiều uất ức dồn nén nên khi trải trên con chữ, ngoài tiết tấu truyện nhanh dồn dập, chị tôi chỉ thấy một kết cục dở dang, lỡ cỡ mà cũng chẳng có ý nghĩa nào. Cứ như những thứ lộn xộn và rắc rối trong chính cuộc sống của tôi được sao chép trực tiếp và in vào trên trang word, chẳng qua một chút chỉnh sửa hay thêm thắt để nghe cho lãng mạn, nghe cho thi vị. Vì tôi không dễ trải lòng với những điều đã qua, và tôi cũng không quen lần giở lại trang kí ức đã cất đi nên fanfic và những câu chuyện thuở ấy chỉ xoay quanh cuộc sống ở nhà, đến trường rồi những mối quan hệ chóng đến chóng đi. Dẫu bạn bè tôi vẫn ở đấy nói cười, dẫu cho tôi vẫn an yên vào giấc ngủ mỗi đêm không nghĩ suy, tôi vẫn luôn nghĩ về việc làm sao để viết nên một câu truyện mà chính tôi phải thừa nhận mình thành công ? Vì dù ngày ấy được rất nhiều người hưởng ứng và trông mong chap mới, thú thật tôi lại chẳng thấy có một chút cảm xúc gì. Có lẽ vì tôi viết chưa hay ? Có lẽ vì tôi chưa đủ chân thành và nhiệt huyết cho tác phẩm ? Tôi cứ mãi rong ruổi chạy theo những ý nghĩ ấy cho đến rất lâu để tìm câu trả lời,

Khi ấy tôi mười bốn.

Mãi đến tận năm tôi mười tám nghĩa là bốn năm sau đó, tôi bắt đầu viết lại. Trải qua một chút biến cố gia đình năm tôi 17, rồi sống vỡi những năm tháng vội vã cuối cùng của 17, tôi nhận ra khi đã đến ngưỡng chưa lớn mà cũng chẳng còn nhỏ này, tôi trở nên có một chút dè chừng với sự yêu thương. Sự hoài nghi đối với việc yêu thương và nhận lại thật dễ dàng khiến tôi nghi hoặc tự hỏi điều tốt đẹp này kéo dài được bao lâu ?

Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến kết quả của việc kết thúc một đoạn tình cảm, dù chỉ là trong vào tháng hay vài năm nhưng lớn dần, tôi bắt đầu ý thức được cảm giác lo lắng, chần chừ khi phải nói câu tạ từ dù muốn hay không. Không giống như người lớn đơn thuần bảo, rồi em sẽ học được bài học sau mỗi cuộc chia li, sau mỗi cú ngã, tôi chỉ thấy bài ca nhan nhản ấy dường như chẳng có chút tác dụng nào với mình. Điều này, giống như Haruki Murakami từng nói, khi đến một thời điểm trong cuộc sống, con người nhất định sẽ đau mà ngoài chịu đựng, họ nào có thể làm gì hơn ? Thế là vậy thôi, tôi cứ lặng lẽ chôn giấu nỗi đau cá nhân mà nhìn vào cuộc sống tiếp diễn. Năm cuối cấp, tôi có quá nhiều thứ phải lo mà chuyện tình cảm dừng lại vào mùa hè tháng 7 năm ấy, giống như vết da non bị trầy xước trên da thịt khi vô tình quẹt tay trúng vật nhọn. Và phảm ứng cơ bản, vẫn chỉ là xuýt xoa liên hồi trong thời gian dài sự đau đớn của vết thương mới, trên da non ửng đỏ, rươm rướm ít máu. Tôi vẫn nhớ những đêm ấy, nằm xoay mình úp mặt vào tường, mệt mỏi nghĩ về lí do của những cuộc chia xa và vì sao lại có quá nhiều người rời đi khỏi cuộc đời mình.

Thế nhưng, cũng chẳng ai cho tôi câu trả lời.

Khi ấy,

Tôi phát hiện, thuở trước đây, có lẽ tôi đã nhầm lẫn giữa nỗi buồn và sự cô đơn. Với nhiều người, nỗi buồn cứ kéo dài mãi, liên miên, dai dẳng như một trận sốt tái tiếp diễn sau mỗi mùa mưa. Còn với tôi, sự cô đơn luôn theo sau mỗi đoạn kết của kí ức, dù đẹp hay xấu, vui hay buồn. Như một thói quen, tôi trói mình một khoảng thời gian dài trong kí ức cũ, lẩn trốn mình trong sự ảo tưởng về mùa hè tháng 7 mát rượi mà chẳng mảy may buồn nghĩ đến hiện thực đnag chạy đeo theo sau, điên cuồng gào thét tên tôi mau trở lại.

Năm 18, rồi năm 19 tôi vẫn tiếp tục lặng lẽ ôm nỗi cô đơn ấy trong kí ức, dẫu có người nguyện ý nắm lấy tay tôi, đưa tôi thoát khỏi sự dây dưa và cố chấp do chính tôi gây ra. Thời điểm ấy, tôi viết rất nhiều, và cũng không ngừng chất vấn vì sao có người luôn sẵn sàng chờ tôi ở cuối trạm, nhưng tôi vẫn tiếp tục rụt tay lại, lẩn trốn trong mớ kí ức và hoài niệm của sự vỡ mộng một năm kia ? Tôi ậm ừ bảo 'mệt rồi' nhưng sau đấy lại suy nghĩ rất nhiều, và cũng viết rất nhiều về lí do vì sao tôi không thể vui vẻ đi tiếp, bỏ mặc quá khứ. Vì tôi biết, bản ngã con người thật sự rất cố chấp, mà với tôi, ngày nào còn tơ tưởng về quá khứ, còn ôm ấp những yêu thương chưa nói hết thành lời với quá khứ đã từng rất đẹp ấy, tôi vẫn sẽ sống thôi, một mình trong rừng kí ức của mình. Hiện thực vẫn là hiện thực, và cũng chẳng là tấm kính để ai soi, cũng như khi vùi mình trong kí ức, tôi vẫn thật tâm hiểu rõ ngoài kia đang đợi chờ từ tôi điều gì.

Năm 20, tôi bắt đầu viết fanfic trở lại, sau một khoảng thời gian rất lâu tôi không đụng tay đến bản thảo, đến con chữ và đến những nỗi niềm tôi chỉ gõ vào ba dòng rồi để đấy. Lúc này, lòng đã an yên, tâm nhẹ trở lại nhưng khi đặt bút xuống viết những dòng đầu của Tang tình, tôi lại thấy ùa về trên trang giấy những mảnh vỡ tôi vô tình đánh rơi khi lẩn trốn. Vì yêu thương thật nhiều nên tôi bỏ lại sau lưng những muộn phiền, những lời cảnh báo. Giờ đây, khi đã bắt đầu phải loay hoay tìm đường kiếm việc làm, tôi thấy nhàn nhạt trong cổ họng mình một chút hương vị chua xót mà ngày ấy, năm 14 tôi luôn giả vờ viết nên, cái thứ mà thiếu đi quá nhiều trong fanfic và khiến truyện ở độ ấy chỉ có kể sáo rỗng những nỗi buồn chẳng đợi tuổi. Khi viết về Jimin, về Hoseok, về những miền kí ức trong tôi sống dậy trên trang viết đã theo họ trong rất nhiều tác phẩm, tôi nhận ra điều mình tìm kiếm năm 14 kia quả thật đã xuất hiện.

Tôi không còn viết ở cái thời say mê tuần nào cũng một tác phẩm, mà tác phầm truyện nào cũng là những nỗi buồn lỡ cỡ, như diều bị ai năm thóp dây, ghì lại thật chặt. Tôi trở nên tự do với con chữ và ý nghĩa truyện vì đích đến cuối cùng của tôi không phải là gợi cho người đọc cảm giác nặng nề. Mỗi người có rất nhiều cách để khai thác cốt truyện, hoặc là dựa theo trí tưởng tượng, hoặc như tôi chỉ đơn thuần chấp nhận chuyện cũ đã qua, lấy một ít kinh nghiệm vụn vặt, một chút trải nghiệm vồn vã thuở mới thương yêu mà viết nên những fanfic về Hoseok và Jimin. Lòng tôi dù đã được xoa dịu và tôi chẳng còn mân mê, sân si những năm tháng của tuổi trẻ dại khờ những năm trước, cứ không sợ yêu thương mà tiến lên phía trước, rộng mở trái tim để đón nhận mọi sự chân thành. Tôi muốn nghĩ một chút về cuộc sống và cách tôi tiếp nhận nỗi đau, chính nghiệp chướng của mình thế nào vì tôi sợ, chỉ một lần thì tôi sẽ quên, sẽ lại tiếp tục nhẹ dạ và ngu ngốc lặp lại vết thương cũ. Vì thế, tôi đã thoải mái hơn khi viết bởi tôi biết mình đã đến độ chín đủ để viết nên những điều mà năm 14 ấy chỉ có bất lực và chờ đợi.

Ngày ấy tôi nhiều lắm chỉ có buồn, chỉ có mỗi một motif tôi xa anh, anh chết tôi buồn rồi chấm hết. Nhưng giờ đây, một làn nữa viết lại, tôi cảm giác cái bờ 14 năm kia tôi viết những fanfic như thế, thật là mờ mịt và trống rỗng. Vì vốn dĩ, sâu xa tôi nào có hiểu nỗi buồn và sự cô độc là hai thứ khác nhau ? vì lúc ấy tôi vẫn còn quá non nớt khi chẳng lưu lại cho mình những thứ gọi là hồi ức. Tôi cứ nhìn chúng trôi qua, mỉm cười rồi thôi. Thế nên khi viết, tôi chẳng thể hình dung nỗi những điều mà nhân vật gào lên đớn đau khi chạy mãi nhưng chẳng tìm thấy bờ, vốn là cảm xúc gì ? Thế nên khi ấy, tôi không thể hiểu tường tận nỗi khổ sở khi phải lao đi trong đêm tìm kiến những điều hy vọng từ nỗi tuyệt vọng của Jimin khi bỏ đi ngay trong đêm tuyết rơi vào 3 năm sau ngày Hoseok mấy đi trong Consecutive.

Vì nguồn gốc của mọi điều ấy là bởi tôi chưa lớn, tôi chưa yêu thương thật sư, tôi chưa loay hoay tìm kiếm bận rộn và điên cuồng một điểm tựa trong cuộc sống,

Hoặc chỉ đơn giản, tôi vẫn còn trẻ quá, non dại quá, hạnh phúc quá với hiện thực khi ấy, mà chẳng mảy may nghĩ suy, nếu một mai tôi phải sống vùi mình trong kí ức nhung lụa, nhưng sự bảo bọc, vỗ về và an ủi tôi những khi yếu lòng giờ cũng chỉ là sự xa xỉ đầy phù phiếm.

Và có lẽ, cũng vì khi ấy tôi chưa đủ tuổi để hiểu cô đơn, để hiểu có những người rồi sống ra sao cũng chỉ thấy tồn tại trong lòng những vạt trống chẳng thế lấp đầy, chỉ có thể che đậy tạm bợ.

Và cuối cùng là vì tôi vẫn quã thơ ngây để hiểu sự tàn phá khi năm tháng lui dần vào dĩ vãn, nhường chỗ cho nhành hoa kí ức ươm nở. Bốn mùa trôi qua, đêm hay ngày, dẫu có sống trong hiện thực, linh hồn tôi vẫn còn bị giam hãm đâu đó nơi kí ức một năm kia, và tôi vẫn biết, sẽ thật rất lâu để khát khao mong được giải thoát thôi ngủ yên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net