Nghiệt ngã và nghẹn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố nơi tôi ở những ngày này chỉ còn tiếng gió thét gào bên ô cửa đã phai màu. Chẳng có mưa rơi như thi hoạ, lại càng chẳng phải những mảnh chiều tan đỏ úa và tim ngắt lãng mạn ở Mỹ quốc. Sau tất cả chì còn mùa đông kéo dài, vĩnh cửu và siết nghẹn cổ họng của những người không ngừng thương nhớ lưu luyến về nó. Tuyết vẫn rơi như bao năm và vẫn kéo đến bất ngờ chẳng một lời nào, nhưng buồn thay giờ đây có còn đâu mái hiên trống xư và cũ, để tôi đứng nép mình chờ như thời còn ở Việt Nam. Tôi không còn sở thích tạt vào một hiến vắng khi mưa, tuyết và gió lạnh ùa đến bất chợt một buổi tối muộn.

Vì tôi cũng đã chẳng là những ngày 18 tan vỡ, ôm lấy nỗi buồn chìm vào màn đêm cô tịch, hoặc khóc cho đến khi mệt mỏi thiếp đi nữa. Mọi chuyện đều đã qua, rất nhẹ nhàng như việc đặt một dấu chấm hết cho bản nhạc dang dở khi cảm hứng vụt tắt.

Tôi đã nói rất nhiều với em về việc mỗi người lựa chọn một cách sống sau khi thoát ra khỏi cơn đau khiến họ tưởng như quỵ ngã. Tôi thoát khỏi nỗi nhung nhớ lay lắt trong lòng, nhưng tôi không tài nào tìm được cửa thoát hiểm cho nỗi cô đơn triền miên cứ ngày một thêm ghim sâu này. Thành phố lộng gió và tuyêt cùng sương mù giăng dày mọi nẻo đường, góc phố và những cơn mưa ngắn mùa cứ liên tục kéo đến vội vàng, vồ vã rồi nhanh tạnh. Thế nhưng kể cả khi đã tạnh mưa, vẫn chẳng có buổi chiều tàn ảm đạm, hay bóng mây che kín ánh sáng. Mỗi một ngày của tháng 12 dài như thế kỉ diệt vong này, lưa thưa người trên những nẻo đường xuống downtown. Thế là tôi lại lang thang những ngày này, mơ hồ tìm kiếm giữa những ngày mưa chẳng mưa, nắng chẳng nắng này một điều có lẽ sẽ khiến tôi nhẹ lòng. Thế nhưng, chẳng còn như hồi ấy, hồi tôi có thể thoái mái tự tại dạo khắp các con phố như một cách làm nhẹ lòng. Giờ, dù lòng nặng trịch những nỗi trống rỗng không đáy, cứ trì kéo mỗi ngày sự nhiệt tình vốn có sẵn của tôi, tôi cũng chẳng thể làm gì được ngoài hy vọng mọi chuyển sẽ ổn, sẽ qua thôi. Tôi đã quen với việc họ đến và đi, lặng lẽ và bài bản như một melodrama, nên sau mọi chuyện, tôi vẫn nghĩ chẳng trách ai ngoài bản thân tôi được. Vì tôi cứ nghĩ ngây thơ rất lâu rằng sau màn đêm cô tịch ấy, sẽ là bàn tay ai vươn ra kéo tôi khỏi bóng đêm mịt mù ấy, nhưng ngày lại ngày qua, tôi chẳng thấy gì ngoài đêm đông thêm lạnh căm, và tuyết cứ đổ, từng chút, lất phất trước ô cửa. Chẳng ai, chẳng ai sẽ vì trời trở lạnh, sẽ vì tuyết giăng dày thành lớp mà điên dại đi tìm kiếm một người cứ ngẩn ngơ đứng giữa cái lạnh thấu xương ấy.

Chẳng ai vì tôi, tôi cũng chẳng niệm tình vì ai, chỉ là muốn tận hưởng những đêm đông dài, một mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net