Tháng 7 lại về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một lần tôi nằm mơ, mà trong giấc mơ ấy bạn tôi hỏi rằng: vì sao không thể chấp nhận được việc mọi thứ đã kết thúc ? Vì sao không thể tin rằng hai người đã từng nói chuyện rất vui vẻ trong quá khứ hoàn toàn có thể chia xa trong tương lai ? Cuối cùng, bạn tôi hỏi rằng trưởng thành là gì ? Là khi cậu có thể tin và chấp nhận được rằng có vô vàn thứ tưởng như đối nghịch lại cùng tồn tại song song. Bạn tôi nói, trong tương lai có thể tôi sẽ không tìm được một người hiểu về nỗi cô đơn, về những kiếp xa nhau như em đã từng. Thế nhưng sẽ có người nguyện ý thương yêu tôi, cùng tôi băng qua những tháng năm dài, cùng tôi xây dựng nên một tương lai đẹp đẽ.

Nhưng hoá ra tôi vẫn là một đứa ngốc cứng đầu sau tất cả, một kẻ bướng bỉnh chỉ muốn làm vết thương sâu hơn, một kẻ chấp nhất với quá khứ. Hành vi tự ngược này chẳng giúp được gì cho tôi, cho em hay cả tương lai của chúng tôi. Nhưng tôi không tài nào thoát được chuỗi hành động kì lạ ấy. Tôi vẫn thương nhớ, vẫn bị những điều và cả hình ảnh mờ nhạt của quá khứ làm cho lòng day dứt. Có những đêm tỉnh giấc thấy nước mắt thấm ướt gối, cũng cơ những ngày khóc trong mơ.

"Vì sao lại làm khổ bản thân như thế ? Cậu cứ mãi vương vấn những điều cũ trong lòng, chuyện này có khiến em ấy vui không ?" Bạn từng hỏi tôi vô số lần rằng, liệu tự làm cho bản thân khổ sở là điều tôi mong sao ? Là điều em mong sao ? Nhưng tôi có thể làm gì được sau nhiều lần buông tay nhưng không thành ? Tôi muốn khóc, tôi muốn quên đi, cũng chỉ muốn trải qua nỗi đau một lần cuối thôi. Thế nhưng tất cả những yêu cầu này tựa như giọt mưa nơi cửa kính: chảy dài nhoè nhoẹt rồi tan biến. Một vòng luẩn quẩn của kí ức, dằn vặt và khổ đau cứ tiếp nối.

Ngày qua năm tới cứ kéo dài, một hai rồi bốn năm năm lại trôi qua. Tôi nhìn mình chìm giữa dòng người hối hả nói cười mà lòng như vỡ tan thành trăm nghìn mảnh. Tựa như mọi người đều xứng đáng với con tàu chở ước mơ và hy vọng, còn tàu của tôi đã đắm giữa khơi xa. Tôi chìm dần, càng sâu hơn vào nỗi buồn rộng như biển, mà nơi đó cô đơn là buổi chiều tàn. Chỉ có thể nhìn nỗi cô đơn vây giăng trong lòng, nhưng không thể bắt được nó. Nỗi cô đơn là một cái bóng, dù chỉ lấp loá những tia sáng đo đỏ của hoàng hôn nhưng lại trải dài và bao phủ cả mặt biển

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net