Về em - một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết cho sinh nhật - một

#allaboutsherryjung
#herbirthday

Em ấy sinh vào một ngày nào đó của tháng một, vào thời điểm tiết tiểu hàn. Em ấy thuộc mệnh thuỷ- giản hạ thuỷ, nói nôm na là dòng nước ở khe suối. Có lẽ vì vậy mà ngoài sự nhẫn thụ, nhiều người hay nghĩ em ấy thật ra yếu đuối. Tuy vậy, cổ nhân có câu thuỷ trích thạch xuyên- nước chảy đá mòn. Vốn dĩ sức nước hay con người em ấy phàm khi làm việc nhìn thật ra không có vao nhiêu lực. Nhưng, đá mòn không phải vì sức nước mà vì nước suối. Lẳng lặng chạy quanh co mỏm đá là dòng suối, vừa bao bọc mà cũng vừa ngạt thở.

Mười năm trước em ấy bắt đầu bước vào văn đàng với những tác phẩm mạng viết về những cuộc gặp gỡ thoáng qua. Lúc bắt đầu viết, em ấy không nghĩ nhiều chỉ nghĩ rằng bản thân thích viết nên cần trau dồi thêm vì vốn em ấy không có tài lẻ viết lách. Những năm tháng về sau, em ấy có một chút tiếng tăm khi viết fanfic. Trên văn đàng, đọc giả đánh giá em ấy có phong cách viết không giống với thứ gọi là "bi kịch kinh điển." Không phải nhân vật của em ấy chết, cũng không phải nỗi chia ly bi đát gì— chỉ là nhân vật của em ấy luôn mang theo bóng lưng cô tịch, sớm sớm chiều chiều đi về giữa nói cười nhưng trong lòng là hư không. Đọc giả luôn thấy nghẹt thở, tựa như dòng suối quanh co uốn lượn: nhìn thì vô hại nhưng lại mang đến cảm giác ngạt thở và sâu không lường được.

Tên của em là Uyên Nghi. Trong tiếng việt không có gì nhiều để nói, nhưng mười năm trước em ấy lại "cố tình" tìm kiếm ngữ nghĩa trong hai từ này. Với em ấy, "Uyên" trong " như đoạ thâm uyên" - rơi xuống vực sâu. Còn "Nghi" lại có vô vàn cách giải nghĩa. Có thể là Nghi trong "kinh tủng huyền nghi" là cảm giác hồi hộp chờ đợi không thể tin được hoặc là "Nghi" trong "trì nghi" nghĩa là chần chừ do dự. Mười năm trong quá khứ, em ấy đã từng liên tục nghĩ về viễn cảnh: nếu bản thân đứng trước một vực sâu vạn trượng, phàm là người thường ham sống sợ chết đều có thể sinh ra cảm giác sợ sệt hồi hộp, và nghi hoặc với sự tồn tại của bản thân giữa ranh giới mong manh của đất và vực. Em ấy cảm thấy sự tồn tại của khi nhìn vào vực sâu đủ lâu, như Nietzche nói, thì vực sâu đen ngòm cũng đang nhìn vào em ấy. Em ấy bảo, có một ngày trong biển người mịt mờ em sẽ tìm thấy một hoặc một vài người mà tại đó cõi lòng của họ là hư không là vực sâu thăm thẳm. Và cũng chính những người này, bởi vì cái nhìn dò xét  và chăm chú của em, cũng sẽ nhìn thấy vực sâu trong lòng em ấy.

Con người em ấy tựa như sự tổn tại của mâu thuẫn. Bởi vì mâu thuẫn mà hình thành nên rất nhiều cực khác nhau. Một cực là nghiêm hàn — rét buốt, một cực chứa đựng trầm nịch - đã chìm sâu sẽ khó lòng dứt ra, mà một cực khác lại chứa đựng thứ gọi nhiệt tình. Thật ra em ấy bảo rằng khi còn tình cảm và cố chấp níu giữ, muốn sao hái sao muốn trăng hái trăng, thậm chí người muốn lấy mạng của em em cũng sẽ không hối tiếc gì mà đặt sinh mệnh vào lòng bàn tay người nọ. Nhưng mà khi trong lòng ráo hoảnh không còn một chút cảm tình hay day dứt, tuyệt tình là chuyện không sớm thì muộn. Có người quen từng bảo em ấy lúc thì nhiệt tình đến mức ngột ngạt, lòng bàn tay nóng lên bởi vì cảm thấy em ấy hận không thể phủng người yêu lên tận trời xanh. Nhưng mà sau đó gặp lại em, lại thấy em ấy xa cách mà khách sáo, lạnh lùng mà thờ ơ. Cái kiểu vừa nhiệt tình lại vừa tuyệt tình đó thật khiến cho người ta cảm thấy vừa yêu mà lại vừa hận, vừa muốn đẩy em đi xa mà đồng thời cũng kéo lại gần.

Có người hỏi em ấy thích kiểu người thế nào ? Em ấy mười năm trước hay bây giờ vẫn sẽ khẳng định là kiểu người trầm ổn nội liễm. Nhưng, nếu hỏi em cách yêu thương của em thì em sẽ thấy có sự biến chuyển.

Em trước hai mươi là kiểu người nếu đã tuyên bố yêu sẽ làm mọi việc để gặt hái sự công nhận. Em hận không thể bắc loa mà tuyên bố dõng dạc cho thiên hạ biết tình cảm sâu đậm của em ấy. Nhưng những năm sau hai mươi, em lại trở thành kiểu người ẩn nhẩn. Đây chính là kiểu yêu mà tâm tư của em phải suy nghĩ cho đối phương phải học khắc chế bởi vì sợ rằng quá nhiều sự chú ý từ xung quanh sẽ ảnh hưởng đến quan hệ.

Nhưng mà có một điều chắc chắn tệ về em ấy đó là chấp niệm. Em ấy là người cứng đầu. Nói tốt là nhẫn nại, mà nói xấu là chấp mê bất ngộ - giữ lấy mê muội không chịu tỉnh ngộ. Từ rất lâu rồi em ấy đã cảm thấy thứ em ấy không cầm được sẽ buông. Nhưng phàm là thứ em ấy muốn chạm vào, chậm chậm tìm hiểu mà bước vào thế giới từ cái chạm nhẹ đó— em ấy sẽ trở thành người chấp nhận với những sự vật sự sự việc như vậy. Đối với em, cầm là muốn chiếm hữu mà chạm là muốn từng chút một hiểu rõ sự vật sự việc nọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net