Vùi chôn lạnh lẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn tôi từng nói có một ngày tôi sẽ quen với cuộc sống không có bóng hình và dấu vết của em. Cũng sẽ có một ngày và nhiều ngày sau, tôi sẽ ngủ trong sự an yên, không còn mơ thấy mộng cũ, cũng không sống hết ngày dài trong day dứt. Sẽ có nhiều ngày như thế tôi trở về tôi của ngày chưa quen em, chưa từng lưu luyến bất kì một điều gì về em.

Một dạo gần đây, bạn tôi nhấn like một bài viết công khai của em trên Linkedin. Vì thế nó xuất hiện trên newsfeed của tôi, nơi mà đáng lẽ tôi nghĩ sẽ không bao giờ thấy bóng dáng của em. Dạo một vòng bài post, cũng như những gì tôi biết qua instagram của em, có lẽ em vẫn sống ổn. Thật ra, suy nghĩ "ổn" cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi thôi, vì vốn dĩ bất kì mạng xã hội nào cũng có thể là lớp nguỵ trang hoàn hảo. Những gì mọi người đăng, viết, hay bày tỏ trên mạng xã hội có lẽ phần nhiều là một mặt bản thân họ muốn thế giới nhìn nhận. Thế nên mạng xã hội dùng để xây dựng mối quan hệ với rất nhiều người. Nhưng đến một khoảng thời gian nào đó, có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy mệt dần với việc làm quen người mới và dựng xây các mối quan hệ. Thế nên, những gì còn sót lại trên mạng xã hội chỉ là nỗ lực duy trì một vài mối quan hệ. Em đã từng nói như thế, vào nhiều năm trước rằng em đã chẳng còn khao khát bồi đắp quan hệ mới bởi vì toàn tâm của em chỉ muốn vun đắp quan hệ đã có sẵn, những mối quan hệ cũ. Ngày đó, tôi bỏ rất nhiều thời gian tìm hiểu vì sao một người trẻ lại muốn kết thúc việc tạo lập quan hệ qua mạng xã hội, để rồi cuối cùng cảm thấy bất lực với những lý giải của bản thân. Câu trả lời ngày xưa đã không còn quan trọng, vì tôi cũng không nhớ rõ mục đích ngày ấy của mình. Những gì còn sót lại trong hồi ức về đoạn thời gian kia chỉ có những ngày buồn trôi qua, cùng những đêm tim đập nhau và nhói đau không một loại thuốc hay ngôn từ nào có thể đặc tả.

Tôi từng tin rằng nếu yêu nhau đến mức có thể vì đối phương cam chịu mọi sự bi thương cùng thống khổ, vậy cuộc đời chỉ cần một tình yêu như thế là đủ. Bởi lẽ dù ở chân trời góc bể, ở nơi hoang mạc hay những ngày lênh đênh trên biển, chỉ cần chân tình còn nằm vẹn nguyên trong tim, khó khăn hay thử thách cũng chỉ là vấn đề tinh thần. Nhưng hoá ra đem trái tim trao cho một người, mặc kể kết quả ra sao thật giống như việc một mình ngã vào bụi gai. Và chuyện phải nhắc hay cố nói cho đối phương biết rằng: luôn có người vì họ sống vì họ vượt qua những ngày gian khổ bỗng dưng trở nên thật dư thừa. Tất cả nước mắt, tất cả dấu yêu, tất cả niềm tin vào tình yêu mãnh liệt sẽ cứu rỗi linh hồn tựa như hình ảnh của đại dương hiện lên giữa sa mạc lớn rộng. Ảo ảnh không kéo dài như nỗi cô đơn như khéo mắt lại, ảo ảnh tan đi, chỉ thấy nước mắt trào khoé mi. Có lẽ khi đã khát khao khôn cùng một điều gì và rồi khi nhận ra chỉ có được điều ấy thông qua những mộng tưởng, con người thường có xu hướng đánh mất bản thân trong thực tại. Sự nhầm lẫn giữa thực và tại, giữa mộng và đời bị lu mờ, để rồi đi đâu cũng thấy bóng hình mà ngỡ là người kia xuất hiện.

Cô gái dũng cảm yêu của em đâu rồi?

Cô gái nguyện đem vì sao sáng giấu trong tim chỉ cho mình em biết đâu rồi ?

Cô gái mong một đời em hạnh phúc ấm êm giờ nơi đâu ?

Cô gái từng góp nhặt nỗi cô độc để xây cho em bức tường thành vững chắc dựa vào giờ nơi đâu ?

Tan biến tựa khói sương là vì cô tuyệt tình hay vì cô xa cách ?

Là vì cô để tuột mất tình yêu một đời này ? Hay vì cô không có nơi thuộc về ?

Là vì cô dại khờ khi yêu hay vì vờ như mọi chuyện vẫn ổn

Là vì rừng cây của hy vọng cô từng gieo trồng nhưng giờ lại chỉ còn khói lửa vây quanh rừng ?

Là vì mãi chẳng thể với được tâm tư em hay vì ngày đầu lòng em đã chẳng có cô ấy ?

Yêu đến góc bể chân trời vì cô muốn cả thế giới biết cô ấy yêu em nhất

Nhưng yêu say đắm có thể được bao lâu ? Khi hồi ức dần trở nên mục nát và trái tim là mảnh nát vụn được chắp vá ?

Thế giới lạnh lẽo không có thiên đường

Cũng như nước mắt chảy xuôi không thể trả lại hạnh phúc cho trái tim

Nhiệt tình thương yêu của ngày ấy giờ chỉ là tấm vải cũ phủ lên gương mặt khắc sâu nỗi bi thương

Cầu  cho cô độc lặng lẽ vùi táng yêu thương này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net