はかない phù du mộng// số 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Em ơi,

Hôm nay tôi tìm thấy lá thư tay trong lúc sắp xếp hành lí. Tôi đã kẹp nó trong quyển sổ tay khi tháng 11 năm ấy tôi không đủ can đảm đối mặt với em. Nhìn thấy em, cảm xúc lại như ùa đến, vây hãm tâm trí tôi. Em nói thử xem, dù mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi. Tôi không bối rối vì tôi hiểu rõ; thế nhưng càng tường tận lại càng thấy nhói đau và khổ sở.

Tôi đọc lại rồi, cũng có vài chỗ bị nhoè em ơi. Em không biết, và cũng chẳng thể nào biết được rằng đến hết những năm 20 của em, vẫn có tôi luôn dụng tâm, chân thành viết những lời này. Em làm sao biết được, mà em không biết tôi cũng chẳng thể làm gì. Chuyện xa hai năm đấy thôi, nhưng mỗi lần lẫn trong dòng người đông đúc ùa về trên giao lộ NYC rộng lớn,

Hay,

Những khi một mình cắm tai nghe, bật nhạc ầm ỹ hy vọng bản thân đừng chìm vào sự xô bồ trên chuyến tàu ở NYC, tôi lại nhớ về tháng 7 năm ấy. Tại sao lúc nào cô đơn cũng khiến tôi nghĩ về những kỉ niệm vụn vỡ ấy nhỉ ? Dù tâm tư tôi chẳng còn đặt ở chỗ kỉ niệm xếp lại phía sau ấy, nhưng khi có dịp đi MRT, lại không ngừng nghĩ về vai em, lời em nói và cậu tạm biệt mãi mãi. Tôi đã luôn tự hỏi lời chúc ngủ ngon qua điện thoại ấy có lẽ là cuối cùng đúng không ? Rằng sau tất cả đây sẽ là lời tạm biệt, rồi chúng ta sẽ thoải mái hơn khi làm người lạ ? Tôi đã luôn muốn viết những dòng thư quỵ luỵ như thế, hy vọng em sẽ hiểu tôi đã từng trải qua những đêm dài mất ngủ, nằm thu lu trong góc nghĩ ngợi về những điều thương tâm và rồi khóc to lên khi hiểu chẳng còn cơ hội nào nữa. Con đường tôi chọn đã khác, đã tốt hơn cho tôi mà cả với em, cũng tự do hơn. Cho dù cùng dưới một bầu trời, cùng hít thở và ngắm nhìn ngôi sao băng vụt qua đời dài trong tuyệt vọng khi biết những nguyện ước sẽ chẳng thành thật, chúng ta đến cuối vẫn luôn chịu đựng, cứng rắn vượt qua.

Em sẽ không thể biết, và cả tôi cũng thể nào nhớ nổi,

Những dòng viết uỷ mị sướt mướt ấy, vừa viết vừa khóc thật nhiều, đau lòng nghĩ đến nỗi trống rỗng như xâm chiến khí quản mỗi đêm và lúc bình minh ló dạng chỉ còn tuyệt vọng bao trùm. Làm sao ? Em có từng trải qua cô đơn cùng cực như thế ? Khi em tưởng như bóng tối và những giấc mơ dịu dàng lại ùa đến, bóp nghẹn hơi thở và em khóc thật nhiều, giật mình nhận ra bên gối đã ướt đẫm ? Hay em sẽ cứng rắn bỏ qua và sống tiếp vì rằng chúng ta đều có lựa chọn, cuộc đời và những thứ nghiệt ngã, những bi kịch ập đến chỉ có thể chịu đựng, ẩn nhẫn vượt qua ?

Tôi đã từng muốn viết như thế, và đã viết thế thật cho em. Tôi đã bỏ qua cái tính muốn trở nên triết lí, luận biện dài dòng mà trải lòng cùng cảm xúc. Thế nhưng, dù cứ nghĩ lòng vỡ tan thành trăm nghìn mảnh khi ấy đã chìm sâu vĩnh viễn trong đêm tôi rời thành phố, trên suốt chuyến bay nửa vòng trái đất, tôi lại lặng lẽ khóc. Tôi cảm thấy mất đi em, như mất đi điểm tựa. Em như sương khói, như tro bụi tan trong không trung, không đợi ngày trùng phùng cùng lòng đất lạnh lẽo. Tôi cứ thế, cứ đốt hết lòng tôi cho đoạn tình cảm mong manh, phù phiếm ấy, để rồi mãi về sau cứ nhướn mắt tìm kiến trong không gian cô đơn, chút tro bụi sót lại mang hơi thở em. Thế nhưng, tôi đã ngừng vì chẳng thể đọc hết những đoạn phía sau. Nhoè rồi lại còn cả những dòng gạch xoá, tôi chỉ thấy hoài niệm. Đáng lẽ tháng 11 năm ấy tôi định viết cho em nhưng rồi tôi lại lựa chọn thời điểm khác nói với em, vì rằng những thứ đau đớn riêng lẽ này tôi muốn lưu giữ chỉ cho mình tôi. Vì tôi luôn hy vọng, tình cảm vụn vỡ tháng 8 năm ấy sẽ bị chôn vùi, để tôi có can đảm bước tiếp.

Và tôi đã làm như thế, dù có một vài khắc tôi thẫn thờ, mơ hồ tưởng đến cảnh gặp em giữa NYC rộng lớn, khi em năm nhất, và tôi thì vội vã chạy muôn nơi tìm việc làm cho năm cuối. Em ơi, khi đó sẽ thế nào ? Hay một làn nữa tại Clarke Quay ? Nhìn mặt hồ lặng lẽ, nhìn thấy bóng hình soi dưới hồ, tàn tạ và run rẩy đến tội nghiệp ? Nhưng, tôi chưa nghĩ đến xa như thế ? Vì tôi quyết định gập thư lại, cất đi thật sâu và tủ đồ cũ, rồi mang xuống kho khoá lại. Sau này, tìm lại cũng được, nhớ cũng được, chỉ là lúc ấy lòng tôi sẽ không nặng nề như thế nữa khi đọc, vì cạnh tôi sẽ có nhiều niềm vui và hạnh phúc khác đẹp đẽ hơn.

Em ơi, sao tháng 5 rồi mà bầu trời hè vẫn ảm đạm mây xám thế em ? Em ơi, đã vào hạ rồi thế nhưng vì sao gió thổi vẫn khiến tôi tê dại đi vì lạnh như thế ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net