はかない phù du mộng// số 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người nói, tôi bỏ mình trong tuổi trẻ dại khờ ấy. Họ cũng nói, tôi của sự nhiệt huyết đã ngủ vùi theo mùa đông tháng 11 năm ấy. Tôi nói họ nghe, rằng chịu đựng của tôi thế là đủ, họ cứ đi đi, chẳng cần hy vọng ngày tôi rồi sẽ hồi sinh như phượng hoàng từ tro tàn, đợi ngày trùng phùng,

Tôi ôm giữ khoảnh khắc đẹp đẽ và hạnh phúc của tôi năm 17, nhưng người chẳng còn và vì từ ban đầu, tôi và người đã chẳng thuộc về ai cả. Thế nhưng sau tất cả nếu phải chấp nhận, trong giấc mộng đợi thế kỉ dài qua đi trước mắt, tôi nghĩ em vẫn sẽ làm chàng trai cao kều của riêng tôi, của một N vùi chôn trái tim sâu trong trận tuyết đổ năm ấy.

Nhiều năm qua đi, họ nói tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại*, họ nói tôi nghe lời trần tình về giấc mộng vỡ tan như Lý Bạch khi phát hiện dối lừa ngọt ngào sau bóng trăng ảo mộng trên mặt nước sóng sánh. Như thi nhân trong cơn say, ôm cả trái tim dành trọn tình yêu cho ánh trăng lừa dối, tôi chìm dần hơn một chút, sâu hơn nữa vào giấc mộng tàn. Đây chẳng phải là tuổi trẻ sao ? Tuổi trẻ chẳng mất đi, chỉ có người đến kẻ đi, chỉ có cô đơn độc thoại cùng tôi của sâu thẳm, chống chọi với sự trống rỗng ăn dần tất cả còn sót lại của giấc mơ vỡ tan.

Sót lại trong tay tôi còn gì đâu ngoài tàn dư và dư vị đắng chát của những kiếp cô đơn. Tôi đã mơ mộng đủ, đã vẫy vùng thoả thích giữa biển nước ấy, tìm thấy ánh sáng dát vàng của mảnh trăng tàn nơi miền nước sâu thẳm.

Và dù đã chuẩn bị cho giấc mơ vỡ nát thành trăm nghìn mảnh ấy nhưng rồi khi nhận thức lúc bình minh ló dạng trở lại, thực tế đó vẫn làm lòng tôi như bị ai nghiền nát, như ai đó tra tấn bằng thanh âm nghe sao mà đớn đau :" tỉnh dậy đi, không còn Shostakovitch teddy cùng bản hoà âm du dương nào cả".

Chỉ còn những vần điệu thơ cũ kỉ, theo bụi mờ năm tháng, lưu kín mãi trong giấc mơ xa, đã tàn dần khi nắng mai kéo đến

Phai tàn dần,

Chẳng còn ai đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net