Điều 2 ( Taeyong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ơi, em muốn ăn kem, anh mua cho em nhé.

Đoạn thời gian gần đây, tôi luôn thích một mình lặng lẽ suy nghĩ về mọi thứ, nhớ lại những ký ức ngày xưa thường xuyên hơn, thời gian ngây ra dần tăng lên. Các thành viên đùa cợt bảo tôi lớn tuổi, thói quen sống bắt đầu giống với người già. Cũng phải, tính theo tuổi Hàn thì tôi đã hơn 25 tuổi rồi. Thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến nỗi chưa kịp nhớ lại mọi chuyện đã trải qua lại phải chạy đua với nó tiếp, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp nói với em tình yêu ấy thì em đã rời đi. Cho nên tôi chỉ có thể nhớ lại quá khứ của chúng tôi, người em người Trung của tôi, Winwin, Dong Sicheng.

Lần đầu gặp Winwin là lúc tôi đang chuẩn bị luyện tập ra mắt cùng với một vài thành viên khác trong nhóm. Công ty muốn phát triển một dự án nhóm nhạc nam mới. Thực ra chúng tôi là lứa đầu tiên, là vật thử nghiệm. Không ai biết về dự án này có thành công hay không? Nhưng có thể ra mắt đã là một tin tuyệt vời đối với những ai đã luyện tập trong suốt một thời gian dài. Mọi người đều tràn đầy năng lượng, tập đi tập lại vũ đạo nhiều lần. Việc thêm vào một người mới, chúng tôi đều biết rõ cho dù mọi người không biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt nhưng họ đều là những thực tập sinh cũ, lòng họ ắt hẳn biết rõ lẫn nhau. Một thực tập sinh chỉ mới thực tập vài tháng đã có thể ra mắt cùng chúng tôi, nghe đâu còn không thể nói tiếng Hàn. Công ty thực sự đã đợi em 3 năm trước khi em đồng ý làm thực tập sinh, hiện tại em sẽ cùng chúng tôi ra mắt. Thực ra, tôi cũng nghĩ điều này không công bằng với chúng tôi, thậm chí còn bất công hơn với những thực tập sinh khác, những người đã luyện tập suốt trong một thời gian dài nhưng vẫn chưa được ra mắt. Tuy nhiên, chúng tôi không có quyền gì để đặt câu hỏi về quyết định của công ty, suy cho cùng thì chúng tôi cũng chỉ là hàng hóa theo một hình thức khác. Phải ngoan ngoãn nghe theo. Là trưởng nhóm tôi càng phải làm gương. Trong tâm lý phức tạp này, tôi đã gặp được thực tập sinh trong truyền thuyết, nhân vật huyền thoại đến từ Trung Quốc.

Em trẻ hơn cả tuổi thật của mình. Vì chưa thành thạo tiếng Hàn nên phát âm còn lớ ngớ. Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về em. Em thực sự rất đẹp, đặc biệt đôi mắt lại càng đẹp, ở Hàn hầu như không ai có dáng mắt này. Về sau nghe được từ người hâm mộ, tôi mới biết đó là mắt phượng. Khi đó, em đứng bên cạnh anh quản lý, trong ánh mắt có sự rụt rè, nhưng càng nhiều hơn là tò mò, ánh mắt sáng rực nhìn mọi người trong phòng tập. Người này thực sự ngây thơ như vậy sao? Không biết sao tôi lại có những suy nghĩ như vậy trong đầu. Có lẽ đã thấy quá nhiều những âm mưu xấu xa, tranh đua nhau của những thực tập sinh khác. Đột nhiên giờ đây có một người ngây thơ như gà nhỏ đi tới, không nghi ngờ gì nữa, như ném đá xuống nước lặng, chuyện tương lai càng phát triển đến mức không thể kiểm soát được. Trực giác của tôi luôn luôn rất chính xác, bởi vì Winwin, sau này quả thực có quá nhiều chuyện rắc rối xảy ra, chẳng qua tôi không ngờ mình cũng bị kéo vào trong đó.

Anh quản lý bảo tôi phải chăm sóc, quan tâm Winwin. Lúc đầu, tôi đã làm rất tốt những việc mà một trưởng nhóm nên làm. Giúp em học tiếng Hàn, dạy em tập vũ đạo, cách diễn với camera, cách trả lời các câu phỏng vấn y như tôi đã từng chỉ các thành viên khác. Nhưng nói sao nhỉ? Giữa tôi và Winwin luôn có một bầu không khí khó xử, bởi vì tiếng Hàn của em thực sự rất tệ, em không có nhiều cơ hội để thể hiện bản thân, hầu như chúng tôi chẳng ai nói với nhau câu nào ngoại trừ những lúc luyện tập. Tính cách của tôi tương đối thụ động, tôi thích người khác chủ động, nhưng là trưởng nhóm, tôi phải chủ động tìm chủ đề, cùng Winwin nói chuyện. Em đều rất chăm chú lắng nghe tôi nói, đôi mắt sáng ngời, thực ra tôi biết em chỉ hiểu được một nửa cơ mà cách em cười thật sự rất đẹp. Sau đó, chúng tôi xích lại gần nhau hơn nhờ một viên kẹo, sau một lần luyện tập, tôi dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi cảm thấy có ai đó đang kéo vạt áo tôi, khi tôi mở mắt ra thì Winwin đang đứng trước mặt, em xòe bàn tay, bên trong là một viên kẹo. "Anh Taeyong, anh ăn đi." Em vẫn chưa thành thạo tiếng Hàn, tôi cầm lấy viên kẹo, hỏi em tại sao lại cho tôi kẹo. "Bởi vì, anh Taeyong thích ngọt mà." Tại sao em biết tôi thích ăn đồ ngọt, chuyện này tôi cũng chưa từng nói với em, hóa ra là em âm thầm quan sát tôi. Viên kẹo kia tôi không ăn mà bỏ vào túi. Cũng từ đây Winwin bắt đầu đi vào lòng tôi.

Tôi dần dần phát hiện ra Winwin rất phụ thuộc vào tôi, gặp bất kỳ khó khăn gì sẽ hỏi tôi đầu tiên, thấy những điều thú vị cũng sẽ chia sẻ với tôi, lúc này chúng tôi đã ra mắt được một năm. Tiếng Hàn của Winwin cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng em có vẻ ngượng ngùng trước ống kính, thường xuyên lo lắng, vì vậy tôi càng quan tâm em hơn trước ống kính, luôn giúp em giải vây. Hàng ngày Winwin hay kêu tôi mua kem cho em, làm món tráng miệng cho em. Lúc đó, chúng tôi thực sự rất hạnh phúc. Các thành viên cũng hay bảo Winwin dính với tôi quá! Nói tôi lợi dụng đồ ăn vặt lôi kéo Winwin. Tôi biết thừa họ ghen tị với tôi, không có cách nào, ai bảo tôi là người anh trai yêu thích nhất của Winwin, điều này đã được chính Winwin thừa nhận. Nhưng Winwin à, anh không chỉ muốn trở thành anh trai của em đâu.

Năm đầu tiên ra mắt không được quá tốt, vì ý tưởng của dự án quá mới mẻ, mô hình mở rộng vô tận. Nhiều người hâm mộ đã rời đi sau khi biết về nó. Vì chúng tôi đến từ ba công ty lớn, có những tiền bối xuất sắc đi trước, có những áp lực luôn vây quanh. Công ty đã quyết định tạo ra một số cặp CP để thu hút người hâm mộ. Chúng tôi cũng đã từng được dạy về hình thức kinh doanh này. Nhưng CP của tôi không phải là Winwin, công ty cho rằng trưởng nhóm có trách nhiệm lớn, xây dựng CP là không phù hợp, là trưởng nhóm, nên quan tâm đến mọi thành viên thay vì ưu tiên một thành viên nào đó. Kể từ ngày ấy, tôi và Winwin không còn thân thiết trước ống kính nữa, chúng tôi dần trở nên xa cách. bạn cùng phòng của em, Yuta và anh Taeil. Điều đó không quan trọng, tôi tự an ủi mình, tôi phải hy sinh vì tập thể. Nhưng trái tim tôi, đôi mắt tôi không ngăn được việc hướng về Winwin, tôi chỉ có thể im lặng nhìn các thành viên bày tỏ tình cảm với Winwin trước ống kính. Tôi thực sự rất ghen tị, rất ghen tị. Nhưng không, tôi không thể làm điều này, bởi vì tôi là trưởng nhóm, tôi là một thần tượng hoàn hảo, không thể chống lại quyết định của công ty.

Sau này, nhóm có thêm một vài thành viên nữa. Tôi càng phải quan tâm những người mới. Tôi không nhớ đã bao lâu rồi chưa mua kem cho Winwin, vì em đã không còn nhờ tôi mua cho nữa. Dường như Winwin không còn thích ăn kem, em thích ăn há cảo tôm, bên cạnh em còn có một người nữa, là Hendery – một thành viên được giới thiệu trong dự án Sm Rookies năm 2018 đến từ Macau, Trung Quốc.

Tôi và Winwin đã ra mắt được hai năm, công ty dự tính phát triển một dự án quy mô lớn hơn. Một số nhóm nhỏ tập hợp lại với nhau để chuẩn bị cho những dự án trong tương lai. Mọi người đều cho rằng tôi là trưởng nhóm, cần bố trí các thành viên sao cho hỗ trợ nhau trong các hoạt động khác nhau của công ty. Khi tôi nhìn về em, tôi thấy em và Hendery rất thân thiết, em đã chăm sóc Hendery rất tốt, dạy em ấy các cách làm sao để tham gia tốt các chương trình tạp kỹ, trở thành một người anh trưởng thành, đáng tin cậy. Winwin vẫn sẽ rất nghiêm túc lắng nghe tôi nói, nhưng đôi mắt của em không còn sáng nữa, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc mà tôi không thể hiểu được. Ngay sau đó, công ty quyết định cho ra mắt nhóm Trung Quốc, đây là kế hoạch từ vài năm trước, nhưng không ngờ Winwin lại có mặt trong nhóm này. Đúng ha, em là người Trung Quốc, em nên trở về đất nước của mình để phát triển, đó là nơi em hiện thực hóa ước mơ của mình. Cứ tưởng về nhóm Trung Quốc, em có thể tham gia cả hai nhóm song song, nhưng quan hệ giữa Trung và Hàn đã xuống tới mức đóng băng, chúng tôi bất đắc dĩ trở thành những nạn nhân của chính trị quốc gia. Winwin tạm thời không thể cùng hoạt động với chúng tôi, em thậm chí không thể tham gia vào các buổi biểu diễn.

Tại sao, tại sao Winwin không thể tham gia vào buổi concert? Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi, tôi chạy đến văn phòng của công ty, tôi muốn tìm câu trả lời, tôi muốn trút bỏ sự bất mãn của mình. Trước khi tôi gõ cửa, anh quản lý đã kéo tôi lên sân thượng của công ty để tôi bình tĩnh lại. "Hãy suy nghĩ về những gì em đang làm. Em có muốn bị công ty hắt hủi không? Taeyong, em đã luôn lắng nghe những gì công ty bảo. Em phải hiểu rõ về những gì em nên làm và những gì không nên làm. Hãy suy nghĩ kỹ về nó." Sau đó, anh ấy rời đi. Tôi ngồi trên sân thượng cả một buổi chiều, tôi từ bỏ rồi, tôi hiểu tình hình của nhóm chúng tôi, concert này tôi cũng đã chờ đợi từ lâu, chúng tôi không được phép mắc bất cứ sai sót nào, nếu không công ty có thể sẽ vứt bỏ chúng tôi. Nhưng Winwin thì làm sao đây, em thì làm sao đây. Không có lúc nào tôi lại ghét cái chữ trưởng nhóm này đến vậy. Bất kể những tin đồn ác ý trong thời gian ra mắt hay công việc kinh doanh của CP sau này, tôi đều phải nghe theo sự sắp xếp của công ty, ngay cả concert hiện tại cũng không thể đảm bảo sự tham gia của tất cả các thành viên. Danh xưng trưởng nhóm này mang đến cho tôi nhiều hơn hay khiến tôi mất nhiều hơn? Lần đầu tiên tôi cảm thấy vô cùng bất lực, không dám gặp Winwin. Tôi có thể nói gì khi gặp lại em đây? E là có khi sau cùng em lại đi an ủi tôi mất.

Năm thứ ba ra mắt, chúng tôi có một chuyến lưu diễn, Winwin ra mắt lần hai, chuyển ra khỏi ký túc xá. Sau đó, công ty đã tung ra tổ hợp superM, tôi là một trong số họ. Thỉnh thoảng nhờ có Ten hay gọi video với các thành viên của WayV, tôi cũng có thể thấy Winwin trong đó, em cao hơn, mặt mày sắc nét, cùng các thành viên khác đánh nhau. Nghe Ten bảo Winwin và Hendery rất thân với nhau, mấy đứa em mới thêm vào cũng rất thích Winwin, Kun cũng thường xuyên nấu ăn cho Winwin, Winwin có một cuộc sống rất tốt. Trong khoảng thời gian này tôi không biết, Winwin đã lớn lên rất tốt, xung quanh vẫn có rất nhiều người yêu thương em, chỉ cần Winwin được cưng chiều là đủ. Khi nói về mối quan hệ giữa Winwin và Hendery, Ten nói một cách mơ hồ, như để che đậy điều gì đó. Tôi cười, "Hai em ấy hẹn hò à?" Ten ngạc nhiên, "Kun đã nói cho anh biết?" "Không" Tôi lắc đầu "Đó là..." "Làm sao anh biết điều đó không quan trọng, quan trọng là, chuyện hai em ấy đừng để nhiều người biết." "Nhưng ... Anh Taeyong, anh không buồn sao? Rõ ràng là anh yêu Winwin!" Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên. Làm sao Ten biết tôi yêu Winwin, đây là điều chưa nói của tôi. "Tất cả mọi người trong nhóm đều biết, trừ Winwin." Mọi chuyện thì ra là thế, tôi đã nghĩ mình đã che giấu tốt, nhưng tôi chỉ đang tiếp tục lừa dối bản thân. Cứ tưởng tôi đã giấu nhẹm chuyện đó với mọi người, nhưng cuối cùng tôi chỉ giấu kín trong lòng. Còn tại sao tôi biết bọn họ hẹn hò với nhau, ngày đó khi tôi rời sân thượng tính đi gặp lại Winwin, ở góc cầu thang, tôi nhìn thấy hai người ôm nhau, rồi hôn nhau.

"Anh Taeyong, Anh Taeyong, đã đến phiên anh chụp ảnh rồi." Mark vỗ vai tôi vài cái, tôi chợt nhận ra mình lại đang nhớ lại. Tôi vẫn quá hoàn hảo trong ống kính, anh chụp ảnh không khỏi trầm trồ khen ngợi hết lần này đến lần khác, các nhân viên xung quanh cũng hô hào cổ vũ, nhưng ai biết rằng dưới sự hoàn hảo này của tôi là một điều chưa nói được che giấu. Sau khi quay xong, tôi trở về ký túc xá, tôi sống một mình vì tôi có sở thích sạch sẽ. Không ai biết chiếc giường của tôi Winwin đã từng ngồi lên, tôi chỉ cho phép mình em ngồi trên đó. Có lẽ sau khi biết tôi có thói quen sạch sẽ em cũng không còn đến nữa, lúc đó chúng tôi đã xa nhau rồi. Dù mệt cỡ nào nhưng tôi vẫn nhất quyết dọn phòng, khi lau khung ảnh có thứ gì đó bị rơi xuống sàn, tôi nhặt lên, là một viên kẹo, là viên kẹo Winwin cho tôi, là viên kẹo tôi không nỡ ăn. Nó đã bị chảy ra, đông đặc lại, tôi vẫn tỉ mỉ bóc gói kẹo, cho vào miệng, không ngọt thậm chí không đắng, đường hết hạn sử dụng thì làm sao ngọt được. Có lẽ vì quá đau buồn, tôi cứ vậy mà rơi nước mắt, tiếng nghẹn ngào càng lúc càng lớn, trong căn phòng trống trải này lại càng thêm cô đơn cùng vắng lặng.

Trong năm thứ tư ra mắt, nhóm của chúng tôi cuối cùng đã có lượng tiêu thụ triệu bản, ngày thành công gần đến. Có điều người em nhờ tôi mua kem đã đi mất, vì có người khác mua kem cho em rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net