Điều 5 ( Mark)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Winwin Gege

Mùa đông năm nay tuyết ở Canada dày đến lạ thường, tôi thấy thân thương vô cùng khi đã lâu không đặt chân lên quê hương mình. Lâu rồi tôi không về nhà, lịch làm việc quá dày đặc, cơ thể quá tải rồi, bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ ngơi vài ngày, công ty sợ tôi không may bị sao nên cũng đồng ý. Mong muốn của tôi là về nhà thăm gia đình. Tôi theo đạo thiên chúa, sau khi được về nhà nghỉ ngơi, tôi thường hay đến nhà thờ cầu nguyện. Nhà thờ vẫn thế, vì không phải cuối tuần nên hôm nay tôi là người duy nhất trong nhà thờ. Tôi đứng một lúc, thành tâm nói: "Chúa ơi, người có muốn nghe những điều chưa nói của Mark, một tín đồ trung thành của người không? Đây là một câu chuyện rất dài ..."

Tôi gia nhập SM làm thực tập sinh khi còn rất nhỏ, tôi đối xử với mọi người rất chân thành, Lee Haechan thường bảo tôi giống như một khúc gỗ, chỉ biết luyện tập luyện tập. Đúng vậy, tôi là một con át chủ bài có tiếng trong công ty, ngoại trừ thời gian đi học, tất cả thời gian của tôi đều dành cho việc luyện tập, không ai rành từng ngóc ngách trong phòng tập hơn tôi, nơi nào cũng đều có mồ hôi của tôi để lại. Sự chăm chỉ đã được đền đáp, tôi đã được trao tặng danh hiệu thực tập sinh chăm chỉ nhất trong nhiều năm liền. Công ty cũng có kế hoạch tập trung đào tạo tôi, việc tôi có suất ra mắt là điều quá hiểu nhiên.

Cuộc sống chỉ xoay quanh hai chữ "luyện tập" thực sự rất buồn chán, cho nên những tin đồn thất thiệt luôn là liều thuốc tốt nhất để giải tỏa bầu không khí căng thẳng cùng chán ngắt. Tôi không hứng thú với những chuyện tầm phào, nhưng Lee Haechan lại rất quan tâm đến nó. Lúc nghỉ ngơi tôi vô tình nghe em ấy nói qua, đoạn thời gian gần đây có tin đồn nóng hổi về một thực tập sinh Trung Quốc, người ta nói rằng công ty đã bay sang Trung Quốc nhiều lần để thuyết phục anh ấy đến công ty làm thực tập sinh, nhưng người đó cả gan dám bắt quý công ty chờ ba năm, nói là bận học gì đó. Công ty thực sự đã đồng ý, điều này thật khó tin, có người đồn thực tập sinh ghê gớm kia chắc chắn chắc xuất ra mắt. Haechan hỏi tôi: "Anh nói coi, người đó phải đẹp như thế nào mới khiến công ty chú ý đến anh ấy nhiều như vậy, có phải đẹp hơn anh Taeyong luôn không?" Anh Taeyong là người đẹp trai nhất trong số các thực tập sinh ở đây. Nếu như người kia đẹp hơn cả anh Taeyong, tôi liền có thể hiểu vì sao công ty phải làm đến mức vậy. Chẳng bao lâu, tôi đã gặp được Dong Sicheng, người Trung Quốc trong truyền thuyết.

Anh quả thực rất đẹp, nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn khác với anh Taeyong. Khuôn mặt của anh Taeyong rất nổi bật về mặt thị giác, giống như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim bạn. Còn anh Winwin giống như một bức tranh vẽ bằng mực, bạn cần phải từ từ chạm thử, vóc dáng đúng là chuẩn nhất, bởi vì anh từng học múa, cử chỉ điệu bộ của anh vô cùng trang nhã. Tôi nghĩ nếu anh Winwin mặc trang phục truyền thống, anh sẽ giống như một nam tử cổ trang bước ra từ tranh, lạnh lùng thêm cao quý ngút trời. Lee Haechan suốt ngày lảm nhảm bên cạnh tôi rằng anh Winwin thực sự rất đẹp trai, tôi gật đầu, đúng là thực sự rất đẹp trai.

Khi mới ra mắt, tôi và Haechan hoạt động hai nhóm song song, tôi không được tiếp xúc quá nhiều với anh Winwin, vừa hoàn thành xong lịch trình của 127, tôi lại phải gấp rút cho lịch trình của Dream. Ngoại trừ trên sân khấu, tôi hiếm khi cùng anh Winwin ở riêng. Khi lịch trình của Dream kết thúc, tôi tập trung hơn vào 127, mới phát hiện ra anh Winwin cùng các thành viên khác sống chung rất hợp nhau. Vài anh lớn quan tâm chăm sóc anh Winwin từng li từng tí, bất kể anh Winwin làm gì, họ đều khen "em làm tốt lắm, làm tốt lắm". Hơn nữa là... Từ khi nào chúng tôi lại thích tiếp xúc cơ thể nhau như vậy? Nhất là anh Taeil coi anh Winwin như vật trang sức quý hiếm. Ngay cả Lee Haechan, người ghét làm trò dễ thương với các anh, lại rất đáng yêu trước mặt anh Winwin. Trong một khoảng thời gian, thế giới quan của tôi bị sốc, tôi cảm thấy mắt mình có vấn đề. Nên là lúc mới bắt đầu, tôi luôn âm thầm theo dõi từ bên lề, tôi phát hiện họ rất thích sờ mặt và tai của anh Winwin. Thật sự dễ chịu khi chạm vào sao? Tôi thường không thích kiểu tiếp xúc cơ thể này. Nếu các thành viên ở quá gần tôi, cơ thể của tôi sẽ trở nên cứng ngắt. Nhưng khi tôi nhìn thấy họ chạm vào anh Winwin, tôi cũng muốn thử xem sao. Rành rành bầu không khí trong nhóm không bình thường, tôi cũng trở nên không bình thường. Tôi thường có một thói quen, đó là khi tôi vui hoặc phấn khích, tôi sẽ vỗ mạnh vào lưng những người xung quanh. Có lần anh Winwin ngồi bên cạnh tôi, bàn tay tôi muốn vỗ nhưng đã kịp khựng lại giữa không trung, lúc đó tôi chưa trưởng thành, bản năng mách bảo phải kính trọng với các anh, còn có chính tôi cảm thấy anh Winwin giống như một báu vật mong manh, sợ rằng nếu tôi đánh xuống, anh sẽ bể nát mất.

Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến khi tôi trưởng thành, cuối cùng tôi thu hết can đảm nói với anh Winwin rằng tôi có thể chạm vào anh hai mươi lần một ngày, mười lần vào má, mười lần vào tai anh không. Vẻ mặt anh Winwin lúc đó vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lee Mark, người luôn ngay thẳng lại thực sự đưa ra một yêu cầu không biết ngại như vậy. "Đụng cái gì mà đụng!" Anh Winwin dứt khoát từ chối tôi, nhưng tôi vẫn làm. Anh Winwin là vậy, miệng nói không nhưng anh vẫn sẽ dung túng cho hành vi của các em. Thật sự rất mềm, giống như kẹo bông, mỗi lần chạm vào tai anh Winwin, tôi cảm thấy rất hài lòng. Cảm giác này rất dễ gây nghiện, như từng bước từng bước đi vào hố đen mang tên sự quyến rũ của anh Winwin. Sau khi trưởng thành, tôi đã trở nên can đảm hơn. Tôi sẽ thẳng thắn nói trong chương trình phát sóng trực tiếp rằng tôi đã rơi vào sự quyến rũ của anh Winwin, tôi sẽ đòi anh Winwin làm hành động dễ thương, nói thích tôi nhiều hơn, tôi không còn gọi anh ấy từ anh trong tiếng Hàn, tôi gọi từ anh bằng tiếng Trung là Winwin gege. Khoảng thời điểm đó, mối quan hệ của chúng tôi nhanh chóng phất lên. Tại các buổi họp fan, anh Winwin đã ghi tên tôi khi trả lời câu hỏi một người có thể chạm vào anh ấy. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình như có cả thế giới, không thể tự chủ đứng đên nói lòng mình, mọi lời hoàn toàn là từ tận đáy lòng tôi. Tuy tôi biết rõ anh Winwin chỉ có thể nói tên tôi, vì tôi đỡ thể hiện hành động yêu thích nhất trong các thành viên còn lại. Tôi thực sự thích bày tỏ tình yêu của mình với anh bằng tiếng Trung, gọi anh là Winwin gege, hay thốt lên rằng em yêu anh bằng tiếng trung trong MV, hoặc trong bữa tiệc sinh nhật của anh, tôi đã nói một lời chúc bằng tiếng Trung. Tôi muốn nói với anh bằng ngôn ngữ của đất nước anh rằng tôi yêu anh rất nhiều, kiểu tỏ tình này thì anh Winwin sẽ hiểu rõ nhất ý nghĩa của nó. Thật tiếc khi anh Winwin của tôi luôn coi đó là tình cảm chân thành của một người em dành cho một người anh trai, anh không mấy để tâm đến điều đó.

Chuẩn rồi, anh Winwin chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều, bởi vì tôi theo đạo thiên chúa và tôi bị hạn chế việc yêu đương đồng giới. Cho nên ngay cả khi anh Winwin tin rằng các thành viên khác có gì đó với anh, thì anh cũng sẽ không tin Mark Lee cũng có. Sau khi nhận ra rằng tình cảm của tôi dành cho anh càng lún sâu, tôi biết rằng tôi đã phạm một tội lỗi. Tín ngưỡng của tôi sẽ khó tha thứ cho tôi, nhưng tôi không sợ sự trừng phạt, tôi chỉ lo rằng hình phạt này sẽ rơi vào người anh Winwin của tôi. Vì vậy, sau đó, những lời cầu nguyện trước bữa tối của tôi sẽ trở nên dài hơn. Ngoài lòng biết ơn thông thường, tôi còn cầu nguyện xin đừng làm tổn thương anh Winwin của tôi. Mọi tội lỗi hãy để tôi gánh chịu. Anh không biết gì cả, anh vô tội. Anh Winwin phải đến nhóm Trung Quốc, anh sẽ không ở cùng chúng tôi nữa, tôi nghĩ đây là sự trừng phạt của Chúa dành cho tôi.

Có một thành viên tên là Hendery trong nhóm Trung, tôi và cậu ấy đều sinh năm 99. Tuy cả hai chưa có cơ hội hợp tác chung, nhưng những lần tự luyện tập đều rất có duyện gặp nhau ở phòng tập. Tiếp xúc qua vài lần tôi nhận ra đằng sau vẻ ngoài trông rất lạnh lùng kia là một người có tính cách rất hài hước, hơn nữa cậu ấy còn có thể nói tiếng Anh khá tốt, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè. Tôi thích giao tiếp với Hendery, cậu ấy luôn khiến mọi người cười. Vô tình Hendery tiết lộ cho tôi một chuyện rằng cậu ấy thích thầm một người trong nhóm, tôi tò mò đó là ai, lúc này cậu ấy cười cho qua chuyện. Ai cũng có quyền riêng tư của mình mà, tôi không phải người sẽ cố moi ra gì đó, chẳng mấy chốc tôi cũng quên béng chuyện này. Cho đến một ngày, Hendery mời tôi đi ăn tối, tại bàn ăn, Hendery vui vẻ nói: "Người đó đồng ý mình rồi!" "Người đó?" Tôi không hiểu, "Là cái chuyện mình bảo mình thích một thành viên trong nhóm đó." Tôi nhớ ra "Là ai vậy, có ảnh không?" "À, cậu biết không, là Winwin Ah, Dong Sicheng." Loảng xoảng, ly nước trên tay tôi rơi xuống, nước chảy xuống khăn trải bàn, chảy xuống đùi tôi, ướt hết quần. Hendery vội đưa giấy cho tôi để tôi lau quần áo. Tôi bất động, trợn to hai mắt, nhìn thẳng Hendery "Cậu nói cậu hẹn hò với ai cơ?!" "Anh Winwin, cậu bị sao vậy, ôi, mình hiểu rồi, cậu là trai thẳng, hẳn là bị dọa sợ phải không?" "Hendery!" Tôi ngắt lời cậu ấy,"Bây giờ mình hơi bối rối, quần mình cũng ướt rồi, mình không nghĩ rằng có thể tiếp tục ăn tối với cậu, xin lỗi." Tôi đứng dậy rời đi. Tôi biết bộ dạng này rất thảm hại, cơ mà nhất định phải rời đi, không có tâm trí nào để ăn uống nữa hết. Nếu không rời khỏi đây tôi không dám chắc mình sẽ không lao vào đánh cậu ấy. Tệ quá, tại sao tôi chỉ là đồng đội của anh Winwin, thậm chí còn không phải cái lốp dự phòng. Tôi thực sự ghen tị với Hendery, cả hai đều đã cùng sinh năm 99, cùng là những người em, cớ gì anh Winwin của tôi lại chọn cậu ấy. "Tại sao không phải là em?" "Mark Lee, mày không có đủ khả năng bảo vệ Winwin gege. Chỉ việc theo đạo Thiên Chúa thôi cũng đủ khiến mày bị loại ngay từ đầu." Tôi cười nhạo chính mình.

Kể từ đó, tôi dành hết tâm huyết cho sự nghiệp thần tượng của mình. Tôi ngày càng bận rộn hơn, tôi không còn nhắc tới Winwin gege trước ống kính bởi vì tôi không còn quyền gì để bày tỏ tình yêu của mình. Tôi đã nói trước Người rất lâu, "Chúa ơi, xin hãy thực hiện một mong muốn cuối cùng của con. Xin hãy phù hộ cho anh Winwin của con, đừng làm tổn thương anh, đừng để anh phải chịu đựng gian khổ, con sẽ thành tâm cầu nguyện mỗi ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net