Điều 7 ( Hendery)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Winwin anh đừng sợ, có em ở sau lưng anh rồi.

Tôi là người Macau, Trung Quốc. Chuyện tình của cha mẹ tôi rất đẹp nhưng cũng lắm trắc trở, họ vô tình gặp nhau qua một lễ hội được tổ chức giữa các trường đại học, bố yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng ông ngoại ban đầu không thích bố nên ra sức phản đối cuộc tình này, bằng tình yêu to lớn của mình bố đã không ngần ngại quỳ gối cả đêm giữa trời mưa lớn trước cửa nhà ông ngoại để xin cho hai người được yêu nhau, chuyện đó đã khiến ông ngoại cảm động, mối tình phát triển nhanh chóng, lần lượt các đứa con kết tinh từ tinh yêu ấy ra đời, cuối cùng là có tôi. Hồi nhỏ nghe kể lại, tôi cảm thấy bố tôi rất tuyệt. Tôi đã nghĩ nếu tôi gặp được người mình yêu, tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình để theo đuổi, để chứng minh tình yêu của mình.

Ngay từ nhỏ tôi rất hay được các chị gái của mình khen đẹp trai, tôi khá tự tin vào ngoại hình của mình. Càng lớn càng biết chăm chút nên việc tôi nổi tiếng ở trường là chuyện quá hiển nhiên, tôi đã nhận được vô số bức thư tình, thậm chí có những cô gái từ các trường khác đến trường tôi để ngắm tôi. Nhưng tôi chưa từng yêu ai, chưa từng có cô gái nào làm tôi rung động. Nói thế nào nhỉ? Xin lỗi các bạn nữ trước, nhưng tôi nghĩ họ không đẹp bằng các chị của tôi, có khi tôi mặc trang phục nữ còn đẹp hơn họ. Điều này nghe có vẻ rất đáng xấu hổ, nhưng tôi nghĩ với nhan sắc này tôi có đủ tư cách nói. Bạn bè trêu nghẹo bảo tôi tiêu chuẩn trên trời, kiếm được người nào nhan sắc hợp với cậu chắc như mò kim đáy bể, tôi bảo tôi sẽ chờ vì tôi tin rồi tôi sẽ gặp một người khiến trái tim khô héo này được tưới nước.

2016 là một năm bất ngờ với tôi. Trong một lần đi mua sắm với bạn bè, tôi được một nhân viên Sm tiếp cận làm quen, chị ấy bảo tôi rất điển trai, muốn mời tôi thử đi thi tuyển làm thực tập sinh. Tôi cũng có chút tài ca hát, nhảy múa vì vậy đã thử sức, may là tôi đã trúng tuyển. Bằng cách này, tôi rời Macau, đến Hàn Quốc, bước vào nơi sản sinh ra các ngôi sao châu Á hàng đầu, trở thành một thực tập sinh. Trong số các thực tập sinh cũng có rất nhiều người Trung Quốc, với tính cách hài hước, tôi đã kết bạn được rất nhiều người, anh Kun là một trong số đó. Tôi thường nghe bàn tán có một người tên là Dong Sicheng, Winwin, công ty đã chờ ba năm, bay đi bay lại từ Trung qua Hàn rất nhiều lần để mời anh về làm thực tập sinh, mới thực tập ít lâu nhưng đã có tên trong danh sách ra mắt của unit chủ lực. Nhưng những gì anh Kun kể rất khác so với những gì tôi nghe, anh bảo rằng Winwin có một sự dễ thương không giống như tuổi của mình. Khoảng thời điểm đó, thời gian tập luyện của tôi không trùng với anh Winwin, tôi chưa có cơ hội gặp anh nên tôi càng tò mò hơn về anh.

Lần đậu gặp anh là lúc anh đã là tiền bối được ra mắt. Anh hẹn anh Kun đi ăn tối, nhân tiện anh Kun dẫn tôi đi cùng. Khi tôi nhìn thấy anh, tôi nghĩ anh quá mức đẹp trai, đó không phải là một lời khen mang tính lịch sự, mà là sự thừa nhận vẻ đẹp của anh từ tận đáy lòng mình. Tính tình rất tốt, mắt cũng rất đẹp, cách anh cười rất dễ thương. Tuy hơi có chút ngại ngùng, vẫn là cẩn thận hỏi xem tôi có không ăn được gì không để biết đường gọi món, nhìn gò má của anh, tôi thực sự có ý nghĩ "Người này ngay cả mặc đồ nữ chắc cũng sẽ vô cùng đẹp". Tôi ăn rất giỏi, anh Kun thường nghẹo tôi chắc có thể ăn được một con lợn. Tôi không hiểu sao hôm đó tôi lại ăn rất ít trước mặt anh Winwin. Tôi muốn để lại ấn tượng tốt cho anh. Trên đường về, anh Kun nói rằng hôm nay tôi rất lạ, tôi chỉ cười trừ, không nói gì.

Sau đó, tôi đã theo dõi các hoạt động của 127. Tôi đã xem sân khấu, các chương trình tạp kỹ hay các cuộc phỏng vấn của họ. Anh Kun bảo có phải tôi quá muốn ra mắt. Đúng vậy, tôi muốn ra mắt. Chỉ khi ra mắt, tôi mới có thể được đứng bên cạnh anh Winwin. Mắt tôi dán chặt vào anh Winwin trên màn hình. Chẳng bao lâu nữa, tôi nhất định sẽ ra mắt, như vậy tôi có thể được như những thành viên kia, dâng cho anh tình yêu thương vô bờ bến này. Mặc dù NCT là dự án mở rộng vô thời hạn, nhưng mỗi năm chỉ có một vài vị trí, sự cạnh tranh rất khốc liệt. Tôi đã dành tất cả thời gian để luyện tập các kỹ năng cơ bản, đoạn thời gian đó nằm mơ cũng mơ thấy mình đang tập luyện, mỗi ngày đều tự khích lệ phải cố gắng cố gắng, phải được ra mắt bằng mọi giá. Nỗ lực quả không uổng phí, năm 2018 tôi được giới thiệu trong dự án Sm Rookies, năm đó tôi cũng được thông báo sẽ sớm là mảnh ghép của NCT.

May mắn chồng chất may mắn, lịch tự luyện tập của tôi đã được trùng với lịch tự luyện tập của anh Winwin, vì từng gặp qua vài lần nên trong quá trình luyện tập anh đã chăm sóc tôi rất chu đáo, chắc do tôi cũng là người Trung Quốc, tuổi cũng ít hơn anh, anh muốn dạy tôi trước những kỹ năng cần có khi phỏng vấn vì tôi cũng sắp ra mắt. Chúng tôi dần trở nên thân thiết. Trong nhiều lần nói chuyện điện thoại với người bạn ở Macau, tôi nhắc đến anh Winwin liên tục, cho đến một lần, khi tôi vẫn đang mải mê khen anh Winwin dễ thương ghê, người bạn của tôi im lặng một lúc rồi nói: "Nếu không biết anh Winwin là con trai, tớ còn tưởng là cậu đang yêu anh ấy." Lời nói ấy như thể xô nước dội thẳng vào đầu, tôi bỗng tỉnh ngộ, đúng ha, tại sao tôi lại bị ám ảnh bởi việc phải ra mắt sớm, tại sao tôi lại luôn đế ý đến các tin tức của anh Winwin, tại sao cứ mở hay hay im miệng thì đều là anh Winwin. Hóa ra tôi đã yêu anh, tôi nhanh chóng chấp nhận một điều không tưởng là mình yêu một người con trai. Con người của tôi là thế, một khi chịu thừa nhận suy nghĩ thật sự trong lòng, sẽ bình tĩnh đối mặt, không trốn tránh, nhất định phải đạt được kết quả.

Ngay khi tôi đang nghĩ về việc làm thế nào để anh Winwin biết được tiếng lòng của tôi, danh sách thành viên nhóm Trung Quốc hoàn tất, tôi và anh Winwin cùng tham gia dự án này. Ông trời cũng giúp tôi, tôi đã sớm nhận thức được xung quanh anh Winwin có bao người bám dính, nếu anh Winwin gia nhập nhóm Trung Quốc, giữa bọn họ tất nhiên sẽ xa cách nhau. Qủa nhiên, trong thời gian đó anh Winwin luôn đắn đo đủ điều, những người đó không biết nhẫn nại. Bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi là để anh Winwin bớt phụ thuộc vào các thành viên 127, để anh cảm thấy tôi là một người em vừa ngoan ngoãn vừa chín chắn đáng tin cậy. Khi có mâu thuẫn giữa anh Winwin và họ, tôi sẽ an ủi anh, đồng thời động viên anh rằng ắt hẳn việc ra mắt ở Trung sẽ mang đến những thành tựu nhất định cho bản thân anh, để anh cảm thấy, tôi đây là một người em rất ấm áp, mạng lại sự an toàn. Bước thứ hai là thể hiện sự quyến rũ của cá nhân tôi, tăng tiến sự tiếp xúc thân mật của chúng tôi. Theo quan sát của tôi, anh Winwin không thích ai ôm anh quá nhiều, thế là lúc nói chuyện thỉnh thoảng sẽ nắm tay anh, vô tình chạm vào đùi anh, đôi khi ôm anh ấy từ phía sau ngắm anh chơi game, sẽ không khiến anh thấy khó chịu, nét nam tính của tôi cũng hoàn toàn được toát ra. Tôi có thể thấy được sự đỏ mặt ngượng ngùng của anh, cũng hiểu trong lòng anh không đến mức không dành tý tình cảm nào cho tôi. Bước thứ ba là chủ động tấn công, trì hoãn càng lâu, chuyện xấu càng lớn, tôi không muốn có thêm rắc rối.

Sau một lần luyện tập, khi chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi đã nói với anh tình yêu ấy, muốn cùng anh hẹn hò. Anh bị sốc, tức giận, xấu hổ, giơ cú đấm lên cuối cùng không hề đánh, anh vẫn mềm lòng, người anh ngốc của tôi mãi mãi lương thiện như thế, đây chính là một điểm khiến tôi mê đắm nhưng đồng thời cũng là điểm tôi chán nghét, bởi vì anh không chỉ tốt với mình tôi. Trước khi anh mở lời từ chối tôi, nước mắt tôi đã rơi, tôi thừa nhận rằng trong đó có vài phần diễn xuất, nhưng đó cũng là kết quả tình yêu tôi dành cho anh. Tôi đã khóc nói rằng: "Em biết anh Winwin sẽ không chấp nhận yêu một người con trai, nhưng em thực sự sắp điên rồi. Nếu em không nói cho anh biết điều em muốn, em nghĩ em sẽ hối hận cả đời. Anh Winwin, anh nhìn em này, anh đối với người trước mặt thật sự không có chút cảm giác gì sao? Chỉ cần anh gật đầu một cái, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh, sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này, tiếp tục là người em ngoan của anh." Mắt còn ươn ướt nhìn chằm chằm vào anh Winwin. Anh vẫn im lặng, nhưng không gật đầu. Trái tim anh có lẽ đang đấu tranh, tôi kéo anh vào lòng, ôm chặt, tôi không nói gì nữa, chỉ khẽ nức nở. Hồi lâu tôi mới nghe thấy tiếng thở dài "Anh chưa từng nói yêu ai, cũng chưa từng hiểu yêu là gì, cũng không rõ tình cảm của anh dành cho em có phải là tình yêu hay không, nếu ở bên nhau cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ em sẽ hối hận..." "Một năm!" Tôi ngắt lời anh, buông lỏng cái ôm, nắm lấy vai anh, "Một năm, trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ trở thành người yêu của nhau, nếu sau một năm anh rõ được tình cảm của mình chúng ta vẫn tiếp tục. Nếu trong khoảng một năm này bất cứ khi nào anh nhận ra anh không hề yêu em thì chúng ta sẽ về lại như cũ, anh cứ nói ra, em sẽ đồng ý. Mọi quyết định nằm trong tay anh cả. Như vậy có được không anh." Anh Winwin cũng sắp khóc,"Sao phải vậy, Hendery, chỉ cần em muốn, có vô số người sẵn sàng kết giao với em. Tại sao cứ phải tự hạ thấp bản thân mình." "Vì anh đáng giá, vì đó là anh nên tất cả đều xứng đáng." Tôi bật cười, tôi biết bây giờ mình chẳng đẹp trai gì cả, vừa khóc vừa cười mười phần dở hơi. Lại im lặng, im lặng một lúc lâu, tôi có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường, tôi cũng nghe thấy nhịp đập dữ dội nơi trái tim mình. Tôi đang chờ đợi phiên tòa xét xử, là thiên đường hay địa ngục, tất cả những gì tôi cần là một lời nói từ người trước mặt tôi. "Được rồi, anh đồng ý." Anh đã chịu. Bây giờ, anh đã thuộc về tôi. Tôi một lần nữa ôm chặt lấy anh Winwin. Có lẽ do tôi quá phấn khích nên đã siết chặt vai anh, anh đẩy tôi ra, nói đùa chắc phải xem xét lại, rồi chạy đi. Tôi lo lắng, hét lên bảo con trai nói phải giữ lời, rồi đuổi theo anh.

Cho dù chúng tôi đã thiết lập quan hệ, tôi vẫn có cảm giác khủng hoảng. Bởi vì còn vài đối thủ, không thể không dè chừng. Tôi muốn tuyên bố chủ quyền, nói to với họ rằng anh Winwin đã thuộc về tôi. Có điều tôi biết không thể vội vàng, nếu không anh Winwin sẽ tức giận, anh không thích nói về những chuyện riêng tư, hơn nữa cũng chưa sẵn sàng nói cho người khác biết. Làm thế nào để cho người khác biết về mối quan hệ của chúng tôi mà anh Winwin lại không tức giận? Tôi đã suy nghĩ về điều này hoài, rất nhanh, cơ hội của tôi đã đến. Công ty thông báo cho anh Winwin việc anh không thể tham gia concert 127, anh rất buồn. Đối với điều này, tôi cũng rất đau khổ và tức giận với những gì công ty đã làm. Nhưng bây giờ tôi mới ra mắt, không có khả năng chống đối công ty, cũng không thể đòi lại công bằng cho anh Winwin. Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không có nghĩa là tôi sẽ quên đi những bất bình của anh Winwin. Điều quan trọng nhất lúc này là giữ bình tĩnh, tiếp thêm sức mạnh cho anh. Tôi tìm kiếm khắp nơi trong công ty, nhưng không tìm thấy anh, cuối cùng cũng thấy anh đang ngồi xổm ở góc cầu thang. Tôi không nói gì, chỉ đỡ anh dậy, ôm anh, an ủi anh. Tôi biết rõ việc anh trốn đi là vì không muốn nói chuyện với ai. Lúc này, tôi thấy anh Taeyong từ tầng trên đi xuống, anh ấy cũng nhìn thấy chúng tôi, đứng im ở đó. Tôi nói với anh Winwin có thể hôn anh không, tôi muốn hôn anh. Anh Winwin chắc là đang buồn nên dễ dãi hơn, anh đồng ý, đây là lần đầu chúng tôi hôn nhau. Khi tôi nhìn lên lần nữa, anh Taeyong đã đi rồi, tốt lắm, xem ra một đối thủ đã được giải quyết.

Anh Taeyong biết vẫn chưa đủ, còn có những người khác, đặc biệt là anh Jaehyun. Ỷ vào việc cùng tuổi, anh ấy nhiều lần rủ anh Winwin đi ăn, đi mua sắm, những lần hẹn hò riêng với tôi và anh Winwin như bị hủy hoại. Vì vậy, sau khi anh Winwin đi chơi với anh Jaehyun, tôi ở ký túc xá lạnh lùng bực tức. Sau khi anh Winwin về, tôi không nói chuyện với anh, không chơi game cùng anh. Anh nhận thấy sự không vui của tôi nên hỏi tôi có chuyện gì. Tôi ủ rũ nói: "Em biết anh và anh Jaehyun thân nhau. Nhưng anh à, em cũng là con trai mà, cũng sẽ ghen tị. Chưa kể chúng ta đã hẹn hò được vài tháng, ngoại trừ thành viên WayV biết thì những người khác không hay. Em lo rằng người khác sẽ cướp anh đi mất. Em biết anh không muốn công khai, em cũng chưa nói với ai khác. Cơ mà em vẫn thấy khó chịu lắm." Anh Winwin bật cười"Hóa ra là vậy, anh xin lỗi, anh không để ý đến cảm xúc của em. Anh sẽ nói cho những người khác biết chuyện của chúng ta." "Thật không?" "Em không ngờ anh sẽ chịu đi công khai chuyện của tụi mình." "Vậy thì em có thể kể chuyện này với những người khác được không? Anh biết mà, Mark với em cũng khá thân vì cả hai đều nói được tiếng anh, em muốn chia sẻ niềm vui của mình với cậu ấy." Anh Winwin gật đầu, "Em nói đúng, không nên dấu bạn thân của mình, lần sau anh sẽ nói với Jaehyun chuyện này". Thành công rồi. Tôi cố tình làm vậy. Người mình yêu nhất lại nói đang hẹn hò với người khác. Chỉ bằng cách này, anh Jaehyun mới từ bỏ hoàn toàn, chết trong tim là cái chết đau nhất.

Chỉ là tôi không ngờ rằng Mark cũng yêu anh Winwin, cậu ấy giấu quá sâu, tình yêu của cậu ấy cũng sâu đậm như vậy. Nhìn bóng lưng Mark khuất dần, tôi chỉ cũng chỉ biết nói xin lỗi. Nhưng tôi không hối hận, cũng không cảm thấy điều này bất công với họ. Chỉ có thể có một người chiến thắng trên con đường đoạt lấy tình yêu này và đó phải là tôi. Nếu như bảo không công bằng, bọn họ đã ra mắt trước tôi gần 3 năm, bọn họ đã ở bên cạnh anh Winwin từ lúc đó, tôi đã thua ngay từ vạch xuất phát. Nhưng ngay cả khi họ có gần ba năm thời gian bắt đầu, không ai trong số họ có được trái tim anh Winwin. Tại sao ư? Vị họ đã không biết nắm bắt cơ hội, để cơ hội vụt mất. May là tôi nắm kịp cơ hội, tôi dũng cảm hơn họ, về điểm này, họ không thể so sánh với tôi. Những gì tôi giành được không phải là trong sáng, tôi cũng có những ham muốn đen tối, tôi chỉ muốn anh Winwin nhìn thấy một mình tôi. Tôi đã lợi dụng lòng tốt của anh Winwin cùng sự si mê của họ dành cho anh Winwin. Có điều trước mặt anh Winwin, tôi nguyện ý mãi là ánh nắng của anh, sẽ che giấu tất cả những xấu xí, sẽ không để lộ trước mặt anh.

Thời gian trôi rất nhanh, lời hẹn một năm của chúng tôi sắp đến, tôi càng ngày càng lo lắng, vì không biết anh Winwin có tiếp tục hẹn hò với tôi không. Năm nay, anh đối xử với tôi vô cùng tốt, rất nhẹ nhàng, rất quan tâm. Có lẽ anh chỉ đang đóng vai một người yêu tốt rồi sẽ ra đi một năm sau đó. Nhưng không thể, trong một năm này, tôi càng không thể tách rời anh, càng lún sâu, nếu như anh đi, tôi nghĩ tôi thật sự sẽ điên lên mất. Vào thời điểm này, công ty triển khai một trò chơi tặng quà giáng sinh cho nhau, tôi bốc trúng anh Winwin. Tôi đã mua tặng anh một cuốn sách học Tiếng anh kèm đĩa vì tôi biết anh dạo này rất muốn nói tiếng anh tối, còn có một chiếc vòng tay được thiết kế riêng với dòng chữ " Be Brave ( hãy thật can đảm)". Tôi biết anh tốt bụng lắm, chả biết từ chối người khác, ngay cả những việc mình không muốn cũng không từ chối, từ chối đúng cách cũng là một loại can đảm. Nhưng hãy là từ chối những người khác chứ đừng bao giờ từ chối tôi.

Tối hôm đó, trong ký túc xá, tôi giúp anh đeo vòng tay: "Anh Winwin như em đã nói về ý nghĩa của chiếc vòng này, ngay bây giờ nếu không muốn anh có thể từ chối rồi." Tôi cẩn thận nói ra mấy lời này. "Tiếc quá, lần này anh không muốn từ chối Hendery đâu, ai lại từ chối người yêu mình nhỉ?". Cũng như một năm trước, tôi lại khóc, tôi ôm anh Winwin: "Anh có biết không? Em đã đợi câu này lâu lắm rồi." Winwin cảm thấy khó hiểu,"Mới một năm thôi mà? Có lâu mấy đâu?" Đương nhiên là hơn một năm rồi, người anh ngốc của em, từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh, em đã chờ đợi câu này rồi. Nhưng tôi không định nói cho anh biết, coi như đây là một điều chưa nói đi, nếu anh biết ngay từ đầu tôi đã yêu anh, chắc chắn sẽ nghĩ tôi rất không đứng đắn.

"Anh Winwin, ngày mai chúng ta hãy mua thêm một chiếc vòng ha. Em muốn đeo vòng cặp với anh." "Được."

Fact vài hint cute HenWin
❤️ 2020 enquete 20: "Ai là thành viên yêu thích nhất của bạn" "Anh Winwin, ai mà chả thích anh ấy."
❤️ WayV-ehind:'Kick Back'Jacket Behind Day 1: Giơ nhẫn hỏi anh "anh có muốn lấy em không?"
❤️ WayV Dreamplan: Anh đứng trên thành xe ba gác đang chạy, sợ anh ngã ra sau nên để tay sau lưng anh giữ cho anh "Em sẽ là dây đai an toàn của anh"

( cre: WayV-log Secret Santa 2019)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net