Điều đặc biệc ( Winwin #1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng bị thương, đừng đau khổ

Tôi sinh ngày 28 tháng 10 năm 1997. Có lẽ kiếp trước làm việc thiện tích đức, kiếp này tôi được tái sinh trong một gia đình vô cùng hạnh phúc. Bố mẹ tôi là doanh nhân thành đạt, có một người chị gái xinh đẹp. Điều kiện gia đình tốt khiến tôi không lo nghĩ ngợi, được bao bọc bởi tình yêu thương nên từ nhỏ tôi đã ngây thơ, theo chủ nghĩa lãng mạn, có thế giới tinh thần nhỏ bé của riêng mình. Tôi không phải lo lắng về cuộc sống mưu sinh, tôi chú tâm hơn đến việc theo đuổi nghệ thuật, dấn thân vào con đường múa truyền thống Trung Hoa.

12 tuổi, tôi rời Ôn Châu lên đường đến Bắc Kinh, thi đậu vào học viện múa Bắc Kinh, một ngôi trường danh giá với số điểm đứng đầu toàn trường. Việc có thể đến một ngôi trường như vậy để học múa đương nhiên là rất vui. Nhưng khi nghĩ đến cảnh một thân một mình ở thành phố phía Bắc này, tôi lại có rất nhiều lo âu. Tôi nhớ bố mẹ và chị, cũng không nỡ xa những người bạn cùng chơi ở Ôn châu, dù gì thì lúc đó tôi còn quá nhỏ, nhưng đã phải cố gắng học cách chấp nhận chia tay. Tôi tự nói với mình, vì ước mơ, nhất định phải từ bỏ vài điều. Khi tôi đã quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, tôi không còn rơi vào cảm xúc buồn rầu nữa, bởi vì luyện tập quá vất vả không có thời gian để buồn. Thế là tôi đã trải qua thời niên thiếu của mình ở Bắc Kinh, tôi  kết bạn với khá nhiều người, họ rất thích tôi vì lúc dậy thì tôi chậm phát triển, bé hơn so với các bạn cùng lứa tuổi. Họ đặt cho tôi biệt danh "Tiểu Hoa". Thực ra tôi không thích cái danh xưng này, theo nhận thức của tôi thì giống như gọi các bạn nữ, còn tôi là con trai, cái tên này chỉ làm tôi ngại, sởn da óc. Cơ mà họ rất thích, luôn gọi tôi là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa. Tôi biết họ không ác ý, đều là xuất phát từ sự yêu mến tôi mới gọi tôi như vậy. Vì nó không phải là một trò đùa ác ý, dưới sự dạy bảo tốt không cho phép tôi mất bình tĩnh trước người khác, ngay cả khi tôi không thích điều đó. Vì vậy, tôi dần dần học cách che giấu cảm xúc của mình, tức giận, buồn bã, đau lòng, phẫn nộ, tôi có thể tự mình tiêu hóa tất cả. Rời xa bố mẹ quá sớm cũng khiến tôi chú trọng hơn trong việc giao tiếp giữa mọi người, quan sát những thay đổi cảm xúc của mọi người xung quanh, điều chỉnh trạng thái bản thân, thích nghi với tập thể. Mọi người tiếp xúc với tôi đều cho rằng tôi là người dễ gần, hiền lành, ở với tôi sẽ thoải mái lắm, càng ngày càng có nhiều người vây quanh tôi, nhưng khi lớn lên, tôi luôn muốn tránh xa những người xung quanh. Tôi nghĩ rằng thời kỳ nổi loạn của mình đã đến. Trong nhiều năm sau đó, khi có càng nhiều người xung quanh tôi, tình yêu nhận được ngày càng sâu đậm, ý nghĩ trốn chạy của tôi càng trở nên mãnh liệt hơn, bởi vì nhận được quá nhiều tình yêu thực sự có thể khiến con người ta ngạt thở.

  Lúc đó, tôi còn không ngờ tới sau này sẽ như vậy, nếu không gặp nhân viên của SM, tôi nghĩ bây giờ mình đã là một vũ công hoặc diễn viên trẻ. 16 tuổi, lần đầu gặp mấy người ấy, tôi còn rất cảnh giác, tôi cho họ số điện thoại giả, tôi không có hứng thú làm thần tượng. Nhưng tôi đã đánh giá thấp năng lực và sự kiên nhẫn của họ, bằng cách nào đó thật sự gọi điện được cho tôi, còn nhiều lần bay qua lại Trung Quốc và Hàn Quốc, mục đích là để tôi trở thành thực tập sinh của Sm. Tôi hỏi bố mẹ tôi, bố mẹ không đồng ý, thế hệ xưa không có quan niệm về thần tượng, ấn tượng không tốt, bố mẹ cho rằng việc học là điều quan trọng nhất. Tôi cũng đã hỏi những người bạn xung quanh mình, khi đó làn sóng nhạc Kpop siêu thịnh hành ở Trung Quốc, rất nhiều người xung quanh tôi hát các bài hát tiếng Hàn. Họ quả quyết rằng nếu tôi vào SM, nào là tôi sẽ được ra mắt, có được danh tiếng cùng tài sản, có một lượng lớn người hâm mộ, được nhìn thấy nhiều thần tượng nổi tiếng, trong lời nói của những người bạn tôi có đến chín phần là ngưỡng mộ. Sau này, bố mẹ tôi cũng bị thuyết phục, có lẽ thấy các nhân viên Sm đeo bám quá dai, chỉ cần tôi trúng tuyển vào trường đại học, sẽ đồng ý cho tôi đi nước ngoài. Vì vậy, tôi đã hứa với SM sẽ là thực tập sinh của họ khi tôi được nhận vào trường đại học mà tôi yêu thích.

   Năm 2015, tôi được nhận vào Học viện Hý kịch Trung ương , tôi cũng nên thực hiện lời hứa của mình. Nên là tôi rời Bắc Kinh - điểm dừng chân thứ hai trong hành trình cuộc đời mình, lại một thân một mình đến Hàn Quốc. Việc này khác với tình huống khi tôi đến Bắc Kinh năm đó, tôi không nói được tiếng Hàn, không hiểu mọi người xung quanh đang nói gì. Tiếng Anh của tôi cũng kém, việc giao tiếp với người khác là một trong những khó khăn mà tôi gặp phải. Tôi nghĩ rằng tôi đã học múa Trung Quốc nhiều năm, mệt nhọc khi tập vũ đạo cũng đã trải qua, nên khá tự tin khi trở thành một thực tập sinh, nhưng khi tôi thực sự luyện tập, tôi nhận ra sự khác biệt giữa nhảy Hàn Quốc và múa Trung Quốc quá lớn, lợi thế trở thành nhược điểm. Thói quen múa cũng đã trở thành một trở ngại. Điều tồi tệ hơn nữa là tôi cũng chưa từng học hát, giọng cũng ở mức trung bình nên tôi chỉ có thể học rap. Tầng tầng lớp lớp tấn công thật sự khiến tôi trở tay không kịp. Dù gì, ở Trung Quốc, tôi là sinh viên suất sắc, đứng nhất về chuyên ngành của mình. Những lời tán dương hoa mỹ trước đây biến thành những lời trách móc soi mói lạnh như băng. Sư hoang mang về mặt tâm lý quá lớn khiến tôi tự đặt câu hỏi liệu lựa chọn của mình có đúng hay không, ý tưởng trở về Trung Quốc đã nảy sinh. Có điều công ty đột ngột quyết định cho tôi vào dự án Sm rookies, đồng nghĩa với việc rất có thể sẽ được ra mắt. Tôi đã rất run. Anh Kun cũng nằm trong dự án Sm Rookies cùng tôi, đến từ Phúc Kiến, hơn tôi một tuổi. Anh ấy tự mình tham gia buổi tuyển chọn của công ty, anh ấy hát rất hay, có thể viết lời, đa tài năng. Anh ấy cũng chăm sóc tôi rất tốt, tôi nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ được ra mắt nhưng danh sách ra mắt mới của công ty đã được xác nhận, tôi có mặt trong đó, nhưng anh ấy không có tên. Điều này rất phi lý, tôi không biết phải làm thế nào để an ủi anh Kun, tôi chỉ nhớ rằng anh Kun đã nói từ tốn rằng: "Chúng ta không đủ tư cách để đặt câu hỏi về sự sắp xếp của công ty. Không phải cứ làm tốt sẽ được ra mắt, mọi thứ đã được an bài. Chúc mừng em nha, Sicheng, em sắp được ra mắt rồi." Tôi im lặng, đó là lần đầu tiên cảm thấy cái gì đó gọi là có những chuyện không muốn làm cũng phải làm.

Sau khi gia nhập công ty, tôi nhận ra rằng ở đây có rất nhiều người đẹp trai, lần đầu tiên nhìn thấy anh Taeyong, tôi đã rất sốc, làm sao lại có người đẹp trai như vậy? Không phải nhân vật manga chỉ xuất hiện trong truyện tranh sao? Tất nhiên, Jaehyun, anh Yuta, anh Taeil cũng đẹp trai theo cách riêng của họ. Họ đều là thành viên của unit chủ lực sắp ra mắt, tôi sẽ tập luyện với họ trong khoảng thời gian tới. Tôi biết rằng họ ắt sẽ tò mò về tôi nhưng phần lớn là đề phòng, tôi cũng rất lúng túng, không biết làm thế nào để đi bước đầu tiên, làm thế nào để nói chuyện với họ. Anh Taeyong là người đưa tay ra trước với tôi, anh ấy là trưởng nhóm, luôn đi đầu mọi chuyện. Anh ấy thực sự tốt bụng và có kỹ năng chuyên môn tuyệt vời, vì vậy anh ấy có thể được coi là người thầy của tôi. Tôi nhận thấy anh ấy rất thích đồ ngọt. Cuối cùng, tôi cũng có đủ can đảm, hỏi anh ấy có muốn ăn kẹo không, tôi rất vui vẻ, vì tôi thật sự rất quý anh Taeyong, như một chú gà con gặp được gà mẹ, thời điểm đó tôi đã vô cùng phụ thuộc vào anh ấy. Giai đoạn đầu ra mắt, chúng tôi gần như không tách rời nhau. Anh Taeyong luôn cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của tôi, vì tôi muốn ăn kem anh ấy sẵn sàng làm trò dễ thương trước mặt đạo diễn xin tiền mua kem cho tôi, rồi làm tiramisu cho tôi. Hồi đó thực sự rất vui, mỗi khi đến lượt tôi đăng gì đó, tôi sẽ đăng những dòng chữ sinh động kèm mấy biểu tượng đáng yêu, tôi muốn chia sẻ niềm vui của mình với người hâm mộ. Tuy nhiên, do công ty có kế hoạch thay đổi nên trước ống kính, tôi và anh Taeyong không còn thân thiết nữa, anh ấy là trưởng nhóm, cần phải chăm sóc nhiều thành viên. Chúng tôi không có độ nổi tiếng cao như các bậc tiền bối. Anh Taeyong đã phải chịu rất nhiều áp lực. Sau ống kính anh ấy rất mệt mỏi. Tôi không nỡ quấy rầy anh ấy. Tiếng Hàn không thuần thục khiến tôi không thể diễn đạt được suy nghĩ sâu thẳm của mình, hay tiếp cho anh ấy thêm sức mạnh bằng lời nói. Mày đừng làm phiền anh Taeyong nữa, tôi đã tự nhắc nhở bản thân mình. Đôi khi chúng tôi cố gắng tạo ra một bầu không khí ám muội trước ống kính, nhưng ánh mắt của mỗi người lại tránh né nhau. Vì sao đi tới tình cảnh này? Sự sắp đặt của số phận khiến chúng tôi ngày càng rời xa nhau, khi muốn quay lại quá khứ thì chợt nhận ra mình đã đi xa quá rồi.

Bạn cùng phòng của tôi là anh Taeil, luôn bám dính tôi, mỗi ngày đều nói Winwin à, tại sao em lại dễ thương như vậy, anh yêu em lắm Winwin à, tình yêu của anh. Thành thật mà nói, tôi thực sự hơi mệt khi nghe điều này mỗi ngày. Là một người đàn ông sắt đá của Trung Quốc, tôi không thể chịu nổi sự cuồng nhiệt cực độ của anh trai người Hàn, cơ mà công ty nói rằng kinh doanh cũng là điều thần tượng phải làm, nó quan trọng như ca hát hay nhảy múa. Nhưng làm trước ống kính cũng không sao, tại sao ở ký túc xá anh ấy còn nồng nhiệt hơn vậy?  Vì lý do này, tôi đã có mâu thuẫn với Taeil, anh Taeil dường như thực sự sợ rằng tôi sẽ giận anh ấy, sẽ phớt lờ anh ấy. Thân là anh lớn lại xuống nước năn nỉ tôi, dựa vào các chương trình, mong tôi hãy chấp nhận tình yêu của anh ấy, hãy yêu thương anh ấy, nói chuyện với anh ấy nhiều hơn; vì tôi không cho anh ấy động vào mình, khóc trước mặt người hâm mộ. Tôi bất ngờ, nhưng điều tiếp theo là hoảng sợ, tôi sợ, tôi sợ tình cảm anh ấy dành cho tôi còn hơn cả tình anh em. Nếu đúng như những gì tôi nghĩ, thì chúng tôi tiêu sao. Vì vậy, tôi đã tránh mặt anh ấy một thời gian, tôi cần bình tĩnh lại một thời gian, tôi nghĩ anh ấy cũng cần điều đó. Tôi biết điều này là tàn nhẫn với anh ấy, nhưng để anh ấy cứ tiếp tục mà không mang lại kết quả gì có lẽ mới là điều tàn nhẫn nhất.

Anh Yuta đến từ Nhật Bản, tôi nghĩ anh ấy rất mạnh mẽ và có thể trở thành người Nhật đầu tiên ra mắt từ SM. Anh ấy có gương mặt đẹp trai sắc sảo, tính cách khi lạnh lùng khi nhiệt tình, cũng thích xem anime lắm. Anh ấy thường rủ tôi xem cùng, thỉnh thoảng dạy tôi vài câu thoại của các nhân vật trong đó, để tôi nói. Mỗi khi tôi nói xong, anh ấy lại cười rất vui, điều này lạ ghê. Bầu không khí trong ký túc xá của chúng tôi không được bình thường, một anh lớn bám dính lấy tôi, một anh người Nhật thấy tôi là cười gian. Nếu anh Taeyong không mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng như vậy thì có lẽ tôi sẽ ở chung phòng với anh ấy rồi. Mặc dù tôi và anh Yuta là CP chính thức, nhưng tôi dần dần cảm thấy rằng anh ấy thực sự quá nhiệt tình với tôi. Đôi khi tôi không thể phân biệt được đó là công việc hay tình cảm thực sự của anh ấy. Tôi vẫn nghiêng về cái trước hơn, tôi không muốn, cũng không dám nghĩ đến cái sau. Nhưng người hâm mộ CP càng ngày càng phát cuồng, ngày càng có nhiều trận chửi bới giữa những người hâm mộ trên mạng. Tôi thực sự đau lòng khi nhìn thấy những bình luận đó. Tình cảm đẹp đẽ giữa chúng tôi đã nảy sinh ra nhiều phiên bản khác nhau trong mắt họ. Chuyện xuyên tạc gì cũng đều có? Nếu như người thân và bạn bè của tôi cũng thấy, họ sẽ nghĩ gì. Cho nên nếu cứ nhắc tới chủ đề CP tôi sẽ né tránh. Nhưng anh Yuta có vẻ không hài lòng lắm, trong buổi phát sóng trực tiếp anh ấy nói không được phớt lờ anh ấy nữa, anh ấy năn nỉ tôi hãy lắng nghe anh ấy, tôi rất hoảng hốt, đó không phải là phong cách của anh ấy. May mắn thay, cùng hôm đó anh ấy cũng đến gặp tôi để giải thích, chúng tôi đi dạo quanh sông Hàn, anh ấy nói một câu tiếng Nhật với tôi, nhưng tôi không hiểu. Anh ấy không giải thích những gì anh ấy nói, tôi mỉm cười, nhưng trong lòng càng bất an, tôi nghĩ chắc câu đó có hàm ý khác, nhưng chỉ cần anh ấy không nói, tôi sẽ không hỏi, cứ như vậy giả vờ như không có chuyện gì. Nếu không sẽ có nhiều người bị thương hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net