Điều đặc biệc ( Winwin #2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong nhóm, chỉ có một người bằng tuổi tôi,  đó là Jaehyun. Người Hàn Quốc quan niệm chỉ có thể cư xử như những người bạn nếu họ bằng tuổi, những người khác coi là anh trai hoặc em trai. Vì vậy tôi và Jaehyun nói chuyện không cần câu nệ, thoải mái đùa giỡn. Chúng tôi thường đi mua sắm cùng nhau, sở thích của chúng tôi rất giống nhau. Jaehyun nói rằng cậu ấy thật may mắn khi gặp được tôi. Tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì Jaehyun là một trong số ít những người trong ký túc xá có thể chơi game với tôi. Cậu ấy thực sự rất hoàn hảo. Tôi cũng đã nghe về những câu chuyện tốt của cậu ấy. Tôi đã hỏi đùa rằng cậu ấy có tự hào vì được nhiều người ngưỡng mộ không. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng cậu ấy thực sự không quá quan tâm đến điều đó. Cậu ấy là một người bình tĩnh, lý trí, có thể nói là rất thờ ơ với những thứ mà cậu ấy không thích. Nhưng tại sao cậu ấy luôn dễ thương, rồi tỏ ra như một đứa trẻ trước mặt tôi? Có lẽ vì tôi là một người bạn thân chăng. Cơ mà Jaehyun ngày càng để ý đến mối quan hệ giữa tôi với những người khác, nếu tôi quá mức thân thiết với các thành viên khác, mặt cậu ấy sẽ lạnh đi. Tôi không phải là người hay tức giận, nhưng đã có vài cuộc chiến tranh lạnh giữa tôi và Jaehyun. Dù sau tất cả cậu ấy sẽ là người xin lỗi, tôi lại hơi sợ cậu ấy rồi. Tính chiếm hữu của cậu ấy quá cao, điều đó sẽ chỉ làm tôi muốn tránh xa cậu ấy. Tôi là thế, cảm nhận được nguy hiểm, cơ chế bảo vệ sẽ được kích hoạt, tôi không muốn bị thương. Tôi thà tạo ra một lớp vỏ cứng bao bọc mình trong đó còn hơn. Tôi có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của cậu ấy, cậu ấy giống như muốn bắt giữ tôi, muốn kiểm soát tôi, cũng sợ làm tôi tổn thương. Mối quan hệ của chúng tôi rơi vào một vòng luẩn quẩn, càng giãy dụa càng tệ hại. Tận khi tôi gia nhập nhóm Trung Quốc, nút thắt giữa chúng tôi vẫn chưa được tháo gỡ hoàn toàn, đó thực sự là một điều đáng tiếc, bởi vì tôi vô cùng trân trọng tình bạn này.

   Ngoài trừ các người anh hay người bạn, điều khiến tôi đau đầu, còn có những người em đáng yêu của mình. Mark và Haechan đều là những người em nhỏ tuổi, nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Haechan là một chú gấu nhỏ uống mật, ngọt ngào, làm nũng rất giỏi, làm mọi người không nhịn được phải xoa đầu em ấy. Mark thì rất chân thành, mắt to, lúc nào cũng ngẩn ngơ, nhìn là muốn bảo vệ. Tôi và hai đứa cũng rất thân nhau. Haechan gần như không rời khỏi giường của tôi. Mark rất khoái tai tôi, luôn muốn sờ chúng. Mặc dù không thích bị đụng chạm nhưng không nỡ nói điều gì quá đáng với các em nhỏ, nên tôi luôn chiều theo. Tôi nghĩ những người em của tôi cần được chăm sóc, chúng vẫn còn nhỏ, tôi không muốn chúng phải khổ, tôi muốn giúp chúng mọi việc. Các anh than vãn rất nhiều về điều này, bảo tôi chiều chuộng các em ấy quá. Haechan thì mặc kệ, Mark thì cũng im lặng. Có vài lần Haechan hỏi tôi em ấy có phải người em mà tôi thích nhất không, "Điều này có quan trọng không?" Tôi hỏi ngược lại. Em ấy gật đầu, mắt sáng rực nhìn tôi, "Tất nhiên, Haechan là em út trong nhóm của chúng ta, anh thích em nhất." Em ấy rất vui mừng, sau đó đi khoe khắp nơi trong phòng khách, như thể một đứa trẻ được cho đồ chơi mà mình thích, đúng là em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, tôi nghĩ thầm. Mark không ồn ào như Haechan, cũng không hay nói những mấy lời ngọt, nhưng em ấy có vẻ thích thú với tiếng Trung, em luôn nói chuyện với tôi bằng tiếng Trung, chúc sinh nhật tôi cũng bằng tiếng Trung. Thực sự là một người em rất ngoan. Không uổng công tôi yêu quý. Tôi thực sự yêu hai đứa như em ruột của mình, tôi luôn bày ra dáng vẻ người anh trưởng thành, nhưng tôi không ngờ hai đứa cũng dính vào mối quan hệ hỗn loạn trong cái ký túc xá này.

Đúng vậy, tôi biết rõ những suy nghĩ thực sự của họ, cuộc sống đầu đời ở Bắc Kinh đã giúp tôi có khả năng quan sát tốt mọi thứ, tôi luôn âm thầm quan sát, nhận thức được những dao động của cảm xúc. Chỉ là tôi không ngờ lại có nhiều người như vậy, tôi tự hỏi có phải phong thủy ký túc xá của chúng tôi không tốt? Nếu không thì tại sao lại gây nên tình trạng như thế này? Họ đều yêu tôi và tôi cũng rất thích họ, nhưng bây giờ mối quan hệ này như một mớ hỗn độn, tất cả chúng tôi đều bị mắc kẹt bên trong, không thể thoát ra. Tôi đã cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, không có sự thiên vị với ai. Bây giờ nó giống như một cái cân, trọng lượng của mỗi bên như nhau, chỉ cần một trong số họ tăng thêm một gam thì hậu quả sẽ rất tai hại. Tôi đã làm ngơ trước tình yêu của họ, họ cũng chẳng dám bước tiếp. Chúng tôi đều hiểu rõ tất cả tình yêu hay sự tiếp xúc thân mật trước ống kính là cho việc kinh doanh, nhưng những điều này sẽ không được người người chấp nhận trong cuộc sống ngoài đời. Cái gọi là kinh doanh chỉ là một bong bóng đẹp đẽ, sẽ vỡ ra ngay khi mặt trời ló dạng. Hàn Quốc rất kỳ thị đồng tính. Một khi nó bị phơi bày, mọi nỗ lực của chúng tôi sẽ bị xóa sổ. Thế là tôi không dám, bọn họ cũng không dám, thế là cứ rối rắm quấn lấy nhau. Sau một khoảng thời gian dài, tôi hơi chán trường, không quá nổi tiếng, sự kỳ vọng của bố mẹ cộng thêm sự nhích từng bước của các thành viên làm tôi mệt. Tôi muốn tìm một nơi không ai biết, an tĩnh một thời gian.

   Việc lập kế hoạch cho nhóm Trung đã trở thành một bước ngoặt trong mối quan hệ của chúng tôi. Trong khoảng thời gian đó, tôi dần tách ra khỏi các hoạt động 127. Tôi cần chuẩn bị cho màn ra mắt của mình với các đồng đội mới. Tôi hiếm khi gặp họ do tôi đi sớm về muộn, rồi tôi chuyển ra khỏi ký túc xá. Họ rất miễn cưỡng, nhưng không ai có thể chống lại sự sắp xếp của công ty. Trái tim tôi cũng thiếu đi một mảnh, bởi vì chuyển ra ngoài đồng nghĩa với việc tôi sẽ khó quay lại đây được, công ty yêu cầu tôi phải hết lòng cho nhóm mới, sau này không thể hoạt động song song được. Bọn họ không biết, bọn họ cho rằng tôi sẽ sớm trở lại. Tôi cũng không thể nói lời tạm biệt, mọi người còn rất nhiều hoạt động khác, lúc này không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Tôi rất buồn, không biết nói với ai nỗi đau trong lòng mình, chính lúc này tôi và Hendery ngày càng thân thiết với nhau hơn. Trong thâm tâm của tôi, Hendery khác với những người em khác, tôi cũng sẵn sàng nói chuyện với em ấy, rồi chăm sóc em ấy. Em ấy tôn trọng suy nghĩ của tôi, có thể nhanh chóng nhận thấy những thay đổi trong tâm trạng của tôi. Một Thiên Bình điển hình, tinh tế, suy nghĩ kỹ càng trong mọi cách ứng xử. Em ấy mang lại một luồn ánh sáng khác với những người khác. Mấu chốt là còn rất vui tính, luôn làm mọi người vui vẻ. Tôi cũng hơi có tình cảm với em ấy. Chắc là tôi ở ký túc xá 127 lâu quá nên bắt đầu trở nên bất thường. Không ngờ Hendery cũng yêu tôi, thậm chí em ấy còn dám tỏ tình. Tâm trí tôi thực sự đi xuống khi sự việc xảy ra. Tôi vừa mừng vừa buồn, mừng vì em ấy cũng có tình cảm với tôi, buồn là giới tính của chúng tôi không cho phép chung tôi ở bên nhau, hiện tại tôi không thể vượt qua rào cản việc hai người con trai có thể yêu nhau. Hendery khóc nức nở trước mặt tôi, em ấy hỏi tôi chưa từng có cảm xúc gì với em ấy sao, chỉ cần tôi gật đầu, em ấy sẽ lui về vị trí người em. Thật kỳ quái, miễn là tôi gật đầu, có thể nhanh gọn lẹ giải quyết chuyện này, nhưng tôi không thể cử động được nữa. Trái tim tôi cùng tiếng lòng tôi nói rằng người này mãi mãi chỉ nên là người em trai thân thiết, chúng tôi không nên.... Tôi từ chối trong lòng, Hendery bất ngờ đề nghị cho một mối quan hệ kéo dài một năm, tôi có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc nào. Thì ra em ấy yêu tôi đến mức bỏ cả sĩ diện của một người con trai, Dong Sicheng, mày có tài cán gì mà được nhiều người yêu quý vậy? Tôi đã suy nghĩ về điều này rất lâu, tôi đã luôn sống theo mô hình "Mọi người à, mình vẫn rất tốt". Tôi hiếm khi đấu tranh cho bản thân, nhưng lần này tôi muốn đấu tranh một lần. Tôi muốn trải nghiệm một cuộc sống khác, tôi muốn nắm lấy người trước mặt, tôi muốn ở bên người này. Cuối cùng tôi đã đồng ý lời đề nghị của Hendery, thiết lập một quan hệ yêu đương với em ấy.

   Mối quan hệ của chúng tôi không hề giấu giếm, tôi đã nói với các đồng đội của mình. Về cơ bản, họ đều
chúc phúc cho chúng tôi, anh Kun đã hỏi tôi tại sao tôi lại chọn Hendery. Anh ấy cũng biết những câu chuyện về tôi và các thành viên 127. Tôi suy nghĩ một hồi "Vì Hendery đã tiến lên một bước, em cũng muốn can đảm một lần. Chỉ có thể nói rằng đó là sự sắp đặt của số phận. Em ấy đã bắt kịp đúng thời điểm." Anh Kun nghe xong nói, "Nếu những người kia nghe được, sẽ tiếc nuối lắm đây. Sự khác biệt giữa họ và Hendery hóa ra chỉ là thời điểm." "Không hẳn, họ không thiếu những thời điểm thích hợp, nhưng họ không can đảm để đối mặt, rất nhiều lần họ do dự trốn tránh. Tất nhiên không phải lúc nào em cũng đủ can đảm, nếu không nhờ việc ra mắt trong nhóm Trung, em sẽ không thể đối mặt với những suy nghĩ thực sự trong lòng mình. Giữa em và bọn họ nói qua như ông trời trêu đùa."

   Một ngày nữa sẽ đến Giáng sinh, chúng tôi đã ra mắt gần một năm. Các thành viên mới rất tốt với tôi. Chúng tôi coi nhau như những thành viên trong gia đình, không bị những lễ nghĩa kính trọng của Hàn Quốc đè ép, ký túc xá vui nhộn cả ngày. Tôi rất thích bầu không khí hiện tại, tôi đã gắn bó với Hendery được gần một năm. Ngày quyết định sắp đến, em ấy đã mua tặng tôi sách Tiếng Anh, vòng khắc chữ " Be Brave ( hãy can đảm)", nghe em ấy nói về ý nghĩa của chiếc vòng tôi rất cảm động, em ấy vẫn luôn quan tâm, chú ý tôi như thế. Khi Hendery hỏi tôi về quyết định của tôi, tôi đã nói lần này tôi sẽ không đủ can đảm từ chối em ấy, cơ mà lần này tôi sẽ cản đảm thật sự bằng lòng ở bên em ấy lâu dài. Hendery rất hạnh phúc, chạy ra phòng khách la hét, cuối cùng anh Ten và anh Kun cũng không thể nghe nổi rượt theo Hendery. Anh Kun dí theo cũng mệt mỏi: "Sicheng, em có muốn xem xét lại không, NCT có rất nhiều người con trai tốt, em không nghĩ Hendery chỉ được cái hài hước, đẹp trai nhưng toàn làm mấy trò ngốc nghếch ư?" Không đợi tôi trả lời, Hendery khá bất mãn, "Sao, anh không có người yêu nên ghen tỵ chứ gì. Phải rộng lượng thì mới có người yêu nha." Những người em khác hóng chuyện cũng không ưa, dí đập Hendery, tôi đứng nhìn bọn họ, lắc đầu ngao ngán nhưng trong lòng rất vui.

Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ tới những ngày tháng ở ký túc xá 127. Thực ra, tôi cũng có những điều chưa nói, Dong Sicheng cũng từng rung động. Lần đầu tiên đến Hàn Quốc, tôi đã gặp một anh Taeyong tuyệt vời như vậy, không thể nào không sản sinh những cảm xúc khác thường, nhưng anh ấy đã rời xa tôi vì lợi ích chung của nhóm. Anh Yuta và anh Taeil quá cưng chiều tôi, tôi đã từng rung động đấy, cơ mà tình yêu quá đà của họ làm tôi cảm thấy ngột ngạt. Còn người bạn tốt của tôi Jung Jaehyun, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi có thể ở bên nhau, nhưng những thay đổi sau đó của cậu ấy khiến tôi hiểu rằng dù có ở bên nhau thì sớm muộn chúng tôi cũng sẽ chia tay bởi sự cuồng nghen và chiếm hữu. Tôi không dám rung động trước hai người em của mình, một người theo đạo Thiên Chúa, người kia là một chú gấu nhỏ, tôi không có khả năng bảo vệ hai đứa khỏi những tổn hại. Cứ vậy đi, đem những điều chưa nói này giấu kín trong lòng, một ngày nào đó họ sẽ buông tay thôi, sẽ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, rồi cũng sẽ hạnh phúc như tôi, mong tất cả mọi người đừng bị thương, đừng đau khổ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net