Chap 10 : Bé Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh lê lết tấm thân bẩn thỉu nhặt sấp tiền dày cộm kia cậu để lại cho anh, anh nhặt lại quần áo đã nát tươm khoác vào người...anh mỉm cười, thể xác đã không còn nguyên vẹn vậy mà người ta nhẫn tâm mang ra chà đạp không thương xót.

Nước mắt anh rơi xuống sấp tiền kia, đây cũng là tiền, tiền làm ra bằng cuộc mua vui nhục nhã lúc nảy....

Anh cầm nó bước ra khỏi quán bar...toàn thân anh đau nhức nhưng vẫn gắng gượng...anh bắt xe bus đến bệnh viện...trên xe người đời nhìn anh bằng cặp mắt khinh thường, quần áo rách rưới lại từ quán bar kia bước ra, xem ra người đàn ông này vừa làm một chuyện không đứng đắn...hãy nhìn xem trên cổ toàn là dấu vết xanh đỏ nhức mắt...

Anh mím môi xem mọi thứ xung quanh chỉ là hư ảo...anh chỉ muốn nhanh nhanh cầm số tiền này đến bệnh viện lấy thuốc...lấy thuốc cho một trái tim bé nhỏ của anh đang nằm ở nhà.

Đến bệnh viện anh cũng bị dòm ngó, anh mặc kệ thuốc cho con anh sẽ quan trọng hơn bao giờ hết..anh lấy thuốc theo đơn của bác sĩ...lấy xong anh xuống căn tin bệnh viện mua một hộp cháo nóng hổi...anh vô thức mỉm cười...anh cũng chưa có gì vào bụng cả, dẫu cho có đói thì anh vẫn sẽ không tiêu phí số tiền này, dàng dụm lại để chữa bệnh cho con.

Mọi thứ xong xuôi anh bắt xe bus về nhà...về đến con phố cũ kỹ, anh đi vào nơi hẻm tối,nơi đây anh giấu một thiên thần nhỏ...

Anh thuê một căn nhà tại đây nhỏ nhắn, ngôi nhà tuy nhỏ nhưng rất tươm tất và sạch sẽ, anh treo rất nhiều thứ đồ chơi để cho thiên thần kia chơi đùa...

Anh đi làm thường gửi nó cho thím Hoa cạnh nhà coi sóc, do dì sống một mình cũng là chủ trọ của anh, dì rất thương anh vì anh là một người cha đơn thân đáng thương mà dì từng gặp....

"Ây dô, Tiểu Chiến con về rồi...trời đất ơi, quần áo của con sao thế này"

Dì đang bế một chú nhóc tầm 3 tuổi trên tay liền thấy anh như vậy bước ra hốt hoảng. Anh đỏ mặt liền trả lời ấp úng.

"Dạ...con...con không sao đâu do con bất cẩn thôi...Toả nhi sao rồi dì"

Dì Hoa lắc đầu mỉm cười rồi truyền sang tay anh một cậu thiên thần mũm mỉm đáng yêu..

"Baba Toả nhi đã về.."

Cậu bé reo lên vì vui sướng...

Anh hôn vào trán con một cái rồi nói...

"Toả nhi ngoan, con đói rồi phải không? Vào nhà baba cho con ăn nhé"

"Woa thích quá...baba Toả nhi nhớ baba" đứa bé tựa ôm vào ngực anh dụi dụi, dì Hoa bên cạnh mỉm cười xoa xoa đầu nó.

"Thấy ghét không? Sáng đến giờ thằng bé chỉ trông con về thôi đó!"

Anh mỉm cười cúi đầu cảm ơn dì...

"Dạ! Con cảm ơn dì !"

"Thôi hai cha con vào nhà đi"

"Vâng ạ!"

"Toả nhi chào thím Hoa rồi mình vào nhà nào"

"Toả nhi chào thím Hoa, Toả nhi vào nhà a"

"Ngoan quá...thằng chó con này" dì bẹo má nó...thật là ngọt ngào đáng yêu mà.

Tiêu Chiến bế con vào nhà rồi đặt con trên chiếc ghế ngăn nắp...

"Toả nhi con ăn xong rồi uống thuốc nhé!"

"Vâng ạ"

"Ngoan"

Anh xoa đầu con rồi mở cái bao kia ra lấy ra hộp cháo,anh sờ qua một chút vẫn còn nóng....

Anh mở ra lấy chiếc muỗng hình thỏ con mà Toả nhi thích cầm nhất từng muỗng từng muỗng mớm cho Toả nhi ăn.

"Baba cháo thật ngon"

"Toả nhi ăn xong rồi uống thuốc nhé!"

Bé con ngước mắt lên nhìn anh...đôi mắt trong xanh chợt đượm lại dòng nước nhỏ....

"Nhưng baba ơi...con sẽ uống thuốc trong bao lâu nữa?"

Anh nhìn vào đôi mắt trẻ thơ đang hỏi với mình, đây là con anh, đứa con trai anh yêu quý nhất cuộc đời này, nó là kết tinh của một tình yêu tan vỡ của 4 năm về trước.

Nó tên là Vương Tư Niệm, chính anh đã tự đặt tên cho nó...anh vẫn để họ của cậu...tại sao thế? Vì sao cái tên này lại đặt như vậy...mọi thứ đều có nguyên do....

Vương Tư Niệm là cái tên anh đã đặt từ đáy lòng mình, Tư Niệm là những kỷ niệm tươi đẹp của anh và cậu được anh chôn cất riêng tư ở trong tim, chỉ một mình anh biết, chỉ một mình anh theo đuổi....tên Toả nhi anh thường gọi nó là tên họ của anh và cậu ghép lại....mọi thứ anh vẫn luôn lưu giữ lại...

Toả nhi thật giống cậu, phải nói là một khuôn mặt đúc ra, nhưng đôi mắt của cậu bé lại giống anh, mắt to trong sáng và đầy minh mẩn. Nước da bé trắng sứ, da thịt mũm mỉm, miệng nó y chang Vương Nhất Bác. Sống mũi cao thẳng chắc chắn Toả nhi sau này chính là một mỹ nam thịnh thế thừa hưởng nét đẹp của anh lẫn cậu..

Nhưng vào một đêm mưa tầm tã của 4 năm trước anh ôm con bỏ trốn, tiếng con thở khó khăn trong vòng tay mình...anh khóc gào với trời cao sao lại đối xử với anh như thế? Anh đưa con vào bệnh viện được biết con mang một căn bệnh tim, mỗi nhịp thở của con anh đều thắt quặng tim mình lại...chi phí cho mỗi thang thuốc uống điều độ đều là giá cả rất đắt...anh xin vào quán bar phục vụ chỉ mong được kiếm tiền mua thuốc cho con.

Nhưng có ngờ đâu người mình mong mỏi sau 4 năm đã gặp lại , gặp lại trong sự căm hận phẫn nộ của cậu, cậu nhất quyết dùng dao khứa thêm một nhát vào nơi trái tim đỏ máu của anh...anh nào là kẻ buôn bán thân xác hèn hạ...anh chỉ muốn kiếm tiền cứu sống đứa con trai bé bỏng của anh, ngày đêm con đã chịu cực hình vì thiếu thuốc...

Cậu nào biết được 4 năm trước anh đã xảy ra chuyện gì, anh khó khăn giữ lại giọt máu này của cậu, khó khăn bỏ chạy trong sự cám dỗ của đồng tiền hào nhoáng...để rồi khi người ta phá sản bản thân anh cũng chìm vào trong một cái đáy đen vực thẳm....

Bản thân Tiêu Chiến anh đã ôm con bỏ chạy...ôm đi thứ quý giá nhất của cậu....

Toả nhi! Con là tất cả của baba, nhìn con bị trái tim nhỏ bé kia hành hạ đau đớn..nhìn con một thiên thần nằm bên bờ sống chết...anh sợ rồi đây bản thân mình không tiền, con trai anh sẽ bị thần chết mang đi, đêm nào anh cũng ôm con cứng ngắt trong lòng ngực thì thầm vào tai nó rằng....

.... "Cha con là một người rất tuyệt vời....cha con sẽ không buông bỏ ba con mình"

Tiêu Chiến chính là muốn con không được hận Vương Nhất Bác, muốn con anh có một ý nghĩ tốt đẹp về cha mình...anh không bao giờ cho nó phải mang theo hai chữ 'bất hiếu' đeo bám suốt cả tuổi thơ nó....

Anh xoa đầu Toả nhi muốn cho con thật an tâm để yên vào giấc ngủ mộng mị, con sẽ mơ về một gia đình hạnh phúc sẽ không còn bóng đêm che phủ cho tuổi thơ con nữa...

"Toả nhi ngoan, Toả nhi của baba là kiên cường nhất, rồi con sẽ khỏi bệnh...con sẽ tung tăng chạy nhảy cùng baba"

Sau khi ăn uống xong, anh đã cho bé con uống thuốc, anh thay đồ tắm gội cho con và anh xong rồi ôm con lên giường...

Anh với lấy quyển truyện cổ tích trên bàn và bắt đọc cho con nghe...Toả nhi dựa vào lòng anh mềm nhũn...

"Baba ơi! Khi nào cha sẽ quay về!"

Anh không muốn bật khóc ngay lúc này, anh nuốt ngược những xúc cảm hiện tại vào trong, bé con 3 tuổi này của anh thật hiểu chuyện...nó tin tưởng tất cả những gì anh nói.

"Cha con rồi sẽ về bên cạnh chúng ta...khi nào Toả nhi của baba không còn đau nữa"

Bé con mỉm cười thật đẹp, nụ cười của bé thừa hưởng từ anh, nụ cười tựa như những cánh hoa mai nở rộ...Toả nhi đặt một nụ hôn vào má anh và nói.

"Toả nhi sẽ khoẻ lại...Toả nhi sẽ không đau nữa...Toả nhi sẽ chờ cha trở về, cha trở về rồi sẽ đưa baba cùng Toả nhi đi chơi"

Anh xúc động nghẹn ngào hôn vào trán đứa con trai bé bỏng...

"Nhất định sẽ là như vậy...Toả nhi con ngoan...con hãy ngủ đi.."

Bé con trở mình vòng cánh tay bé xíu qua người anh...

"Toả nhi tối nay nhất định sẽ có một giấc mơ đẹp...baba ngủ ngon"

"Toả nhi ngủ ngon"

Ngắm nhìn một thiên thần bé bỏng đã chìm sâu vào giấc ngủ...Tiêu Chiến đã lau đi những giọt nước mắt vỡ oà...

Toả nhi...baba yêu con nhất trên đời, con phải thật khoẻ mạnh...

Số tiền ngày hôm nay anh có được cũng chính là cậu ban cho...ban cho anh trong sự ô nhục khinh thường...nhưng nó lại giảm cơn đau tim cho Toả nhi bé bỏng của anh...cảm ơn cậu hay sẽ né tránh cậu....

Vương Nhất Bác...con chúng ta đang ở nơi đây...em có cảm nhận được không?

____________________________

Cảm ơn các cô đã góp ý tên cho bé con ♥️♥️

Tôi đã lấy chữ Niệm là lót thêm chữ Tư vào rồi ♥️♥️♥️ yêu các cô.

Toả nhi yêu về đây với dì nào con ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net