Chap 18 : Ca Sĩ Độc Quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian rất lâu sau đó , anh và cậu không còn gặp lại nữa, kẻ nhớ người thương cứ thế âm thầm tìm kiếm nhưng vẫn vô ích, phải nói rằng anh dường như biến mất khỏi cuộc đời cậu thêm một lần nữa, tự mình hỏi mình 4 năm xa nhau chưa đủ hay sao mà Tiêu Chiến vẫn không xuất hiện trước mặt cậu.

Nếu thời gian quay lại cậu sẽ không nói những câu đau lòng ngày hôm ấy, Tiêu Chiến đang ở đâu?Trời sinh ra tình yêu nhưng tại sao lại đau đến thế, gặp nhau, xa nhau để rồi hận nhau, gặp lại nhau thì nỗi hận lại lấn át đi con tim, Vương Nhất Bác ngồi trên bàn làm việc xoa nhẹ tấm hình kia miệng thì thầm.

"Tôi nhớ anh...xuất hiện đi Tiêu Chiến,anh trốn đâu rồi!"

Mạnh mẽ làm gì?

Cố chấp làm gì?

Để rồi tự dằn vặt mình, chính cậu yêu cầu anh làm bạn giường, chính cậu lôi kéo anh vào Vương thị bán rẻ cả nhân phẩm của anh, chà đạp anh bằng cách xem anh là kẻ mua bán thân thể mà thôi....liệu cậu có nghĩ xem cái chuyện mà cậu áp đặt cho Tiêu Chiến là kẻ lắm tội, lắm tham lam kia có đáng bị cậu mang ta trêu đùa như thế không? Cậu vò đâu mình...cạn nước mắt rồi...khóc cũng vô dụng....

"Vương tổng a~" Thẩm Thừa Ân mở cửa bước vào thấy cậu đang cúi mặt xuống đôi mắt vô hồn nhìn vào một vật gì đó trên tay...

Y vội đi đến vòng tay qua người cậu...

"Anh đang xem gì thế?"

Cậu cất đi tấm ảnh kia, tâm trạng hôm nay cũng như mọi hôm không thay đổi vẫn lạnh lùng không thích nói chuyện.

"Em đến đây có chuyện gì?"

Y nũng nịu hôn vào má cậu rồi nhanh chóng gan to lớn mật đi qua ngồi trên đùi cậu, Vương Nhất Bác không đưa tay ôm hay gì cả vẫn để yên không nhìn y, Thẩm Thừa Ân không quản chuyện đó tay vuốt ve mặt cậu rồi nói....

"Anh ! số tạp chí tới em muốn lên trang bìa, anh cho em lên trang bìa nha..."

Vương Nhất Bác xoay sang nhìn y, y dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu...ước chi người ngồi trên đùi cậu lúc này là Tiêu Chiến, cậu cũng quá mệt mỏi với con người suốt ngày nũng nịu như vậy rồi nên gật đầu qua loa. Thẩm Thừa Ân cười tít mắt ôm cậu thật chặt...

"Cảm ơn anh yêu....em yêu anh nhất"

......... " Tiêu Chiến...em yêu anh nhất!"

Câu nói thật quen thuộc đánh vào đại não cậu, không quên được mãi mãi không quên được....
.
.
.
.
Còn về Tiêu Chiến anh cũng đi làm một công việc khác bưng bê kiếm thêm ngoài ra anh còn hát cho phòng trà nhỏ nhiều đại gia bu quanh anh rất nhiều, suốt một thời gian anh từ chối tất cả, sống cho bản thân , sống cho con không cần gì hổ thẹn, không vướng bận gì ai, Quý Hướng Không trong thời gian anh chưa khoẻ vẫn hay lui tới để thăm anh và cùng chơi đùa với Toả nhi, Toả nhi có vẻ rất thích hắn, hắn mua rất nhiều đồ chơi và sữa cho bé con, việc quan trọng hắn làm để tiến sâu vào cơ hội tìm hiểu thì phải làm vui bảo bối nhỏ này của anh...Tiêu Chiến ban đầu rất hay từ chối hắn năm lần bảy lượt nhưng rồi một ngày hắn bảo với anh chỉ muốn làm bạn của anh và rất quý mên anh, anh hiền từ gật đầu vì trong cuộc đời này có kẻ còn làm bạn với mình ngoại trừ Trác Thành ra....họ gặp nhau thường xuyên, hắn còn ở lại dùng cơm do chính anh nấu, một ngôi nhà từ hai cha con tiếng cười nay được nâng lên thêm một người, hắn hah tâm sự với anh mỗi khi anh có chuyện buồn, đời tư rối loạn và dĩ nhiên chuyện về người cũ anh không bao giờ muốn kể cho bất kỳ ai, muốn cất nó kỹ thật sâu vào tim xếp gọn lại một góc.

Quý Hướng Không sau khi biết chuyện Toả nhi bệnh tim thì liền mua nhiều loại thuốc bổ tim cùng nhiều đồ ăn mang đến, Tiêu Chiến cảm giác như mắc nợ người này vậy, tại sao tốt với anh như thế?

"Tôi không muốn nợ anh đâu! Anh mang đống này về đi"

Anh đẩy một túi đồ ăn cùng thuốc bổ tim sang trả lại người kia , Quý Hướng Không mỉm cười lắc đầu...

"Tôi mua cho Toả nhi chứ không mua cho cậu" hắn nhoẻn miệng một cái rồi nhanh chóng cầm túi to kia một mạch đến tủ lạnh nhỏ tự ý cất đồ vào rồi ngồi xuống ghế ôm Toả nhi lại, Toả nhi thật sự rất thích quấn lấy hắn có phải chăng mất đi hơi ấm của cha từ bé mà nay bé con lại muốn lấy cảm giác từ người này.

Tiêu Chiến lực bất tòng tâm với hắn, cái gì cũng tự quyết định, nhìn hai người kia chơi đùa lòng anh chợt khựng lại, anh nhìn Quý Hướng Không mà lại ra Vương Nhất Bác....giá như người đang ngồi cạnh Toả nhi và vui đùa với nó là cậu...nó đã thật sự thiếu hơi ấm của cha, anh rất hiểu con trai anh, bao nhiêu lần đều hỏi anh 'cha khi nào về' anh chỉ biết dối gạt để con có thể yên tâm mà chìm vào giấc mộng đẹp vào đêm...nhưng có lẽ hình ảnh trước mắt anh bây giờ nó không còn đẹp nữa mà là thay vào đó là một bức tranh mới mẻ, xa lạ.
.
.
.
Toả nhi lên cơn đau tim bất chợt, đau dữ dội không thôi, anh khóc hết nước mắt để đỡ con, Quý Hướng Không đã bên cạnh anh giúp anh đưa Toả nhi đến bệnh viện, con người này sao lại cao cả đến thế? Anh khóc hắn cũng bên cạnh dỗ dành, một câu dỗ dành của kẻ xa lạ...trước đây anh khóc mỗi lần bé con bị đau làm sao có ai hiểu được, làm gì có ai an ủi tâm hồn....

"Tiêu Chiến...Tiêu Chiên sẽ không sao đâu, Toả nhi sẽ bình an , sẽ bình an mà"

Trên hàng ghế bệnh viện người kia nhìn anh bên cạnh khóc chịu không nổi liền kéo anh tựa vào bả vai rắn chắc của mình an ủi, bản thân Quý Hướng Không thương cảm cho Tiêu Chiến, hận cái người đã làm anh mang thai rồi tháo chạy nơi đâu, muốn hỏi rằng kẻ hèn hạ xấu xa đó có trái tim hay không? Có biết con của mình quá nhỏ tuổi mà chịu đựng bao nhiêu thứ thuốc vào người, có biết rằng một thân người kia lao đao trăm bề để chỉ cần tiền thuốc thang?

Tiêu Chiến đau khổ ngày trước không ai cho anh điểm tựa mỗi lần anh khóc cả, tuyệt vọng một mình cam chịu...một mình lặng trên ghế bệnh viện để cầu nguyện cho đứa con trai bé bỏng kia...người đi qua không nhìn lấy anh một lần...giờ đây khóc nức nở vì con bị đau đang cấp cứu mà tựa vào vai một nam nhân khác...mỗi lần như vậy anh cần cậu biết dường nào, cần một bờ vai, cần một ngọn lửa tình thâm dù một chút cũng được....

"Tôi sợ, tôi rất sợ...Toả nhi..."

Tay khẽ siết chặt cái ôm lại, đừng bao giờ suy nghĩ bi quang như thế...

"Tiêu Chiến cậu phải mạnh mẽ lên, hãy vì Toả nhi"

Con đã khoẻ lại...giọng yếu ướt của con thỏ thẻ, con bảo rằng...

"Baba đừng khóc Toả nhi không sao!"

"Toả nhi...hức...con..con không được bỏ baba nhé! Con hứa đi"

Bé con ngây thơ đưa tay ra móc ngéo với anh...một lời hứa một đời cố gắng, cố gắng kiếm thật nhiều tiền để phẩu thuật cho con....

Quý Hướng Không nhìn hai cha con mà mỉm cười vui vẻ, hắn muốn chi toàn bộ số tiền làm phẩu thuật cho Toả nhi nhưng với nột con người với cái tôi cao như Tiêu Chiến thật khó để mở lời, Quý Hướng Không đã từng nghe Tiêu Chiến hát tại phòng trà rồi vì hắn luôn âm thầm lén lút đi theo dõi anh, giọng hát của anh truyền cảm rất đặc biệt, muốn níu giữ người bên cạnh, trả lương cao trực tiếp lại cho Tiêu Chiến thêm một hào quang ấm áp chính là hắn muốn anh trở thành ca sĩ độc quyền của Quý thị, điều này hình thành trong đầu hắn lâu rồi...hắn muốn chìm sâu đi không muốn nhắc nhưng vì cái đà này thì không được, hắn muốn giúp Tiêu Chiến, giúp một cách thật lòng.....

"Tiêu Chiến...tôi và cậu làm bạn cũng một thời gian rồi, cậu cũng ngầm biết tôi là ai rồi đúng không?"

Hắn hẹn anh ra quán cafe để bàn giao một chút, anh khó hiểu nhìn hắn, có chuyện gì sao mà anh ta lại tìm mình đột ngột.

"Vâng, có chuyện gì sao?"

Hắn mím môi lại tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn...

"Tôi muốn cậu trở thành ca sĩ độc quyền của công ty tôi? Được không?"

Anh không nghe nhầm chứ? Thì ra Quý Hướng Không là tổng tài của công ty giải trí, nhắc đến làm cho anh thật sự ám ảnh vì cái vết kia vẫn còn xoáy sâu, Vương Nhất Bác cũng là tổng tài của công ty giải trí nhưng nó lại mang cho anh một ám ảnh tuyệt vọng chỉ sau ngày hôm đó.

"Tôi...tôi không thể, xin lỗi anh, tôi không muốn trở thành ca sĩ"

Hắn đứng ngồi không yên, tại sao chứ? Một con người khả ái có tài năng bẩm sinh thiên phú mà tại sao lại không áp dụng nó cho tương lai...

"Tiêu Chiến...đây là lời thật lòng của tôi, cậu có tố chất tại sao không tận dụng, tại sao cứ sống mãi trong cái nỗi đau vô hình đó, tôi biết là cậu không muốn kể cho tôi nghe quá khứ nhưng đó mãi là quá khứ rồi...cậu nhìn về hiện tại đi, cố gắng mà chữa bệnh cho cho con trai cậu, không phải cậu muốn cho Toả nhi được sống với một trái tim khoẻ mạnh sao? Đây là lời thật lòng của tôi"

Đúng thế! Quá khứ mãi là quá khứ...Tiêu Chiến anh mong lời này xuất phát từ ai kia, hãy nói với anh rằng cậu không còn nhớ về quá khứ nữa mà hãy yêu anh chân thành...như có vẻ điều ước mong đó thật xa xỉ. Anh ngập ngừng hồi lâu, quyết định do nơi mình, trở thành ca sĩ rồi thì phải đối diện với Vương Nhất Bác, làn sóng báo giới thật biết chi phối, nhiều tháng trốn tránh cậu nếu một phát chấp nhận chẳng phải trốn tránh hoài công sao...

"Tôi..."

"Tiêu Chiến hãy nghĩ về Toả nhi có được không?"

Anh cúi mặt xuống....

Vì Toả nhi? Vì gặp lại người ta...nhưng người ta đang vui vẻ bên tình mới rồi làm gì còn nhớ đến anh, người đó xem anh là kẻ khốn cùng mạt rệp làm gì xem anh là phượng hoàng được cưng yêu chiều như thuở trước...dùng âm nhạc để bày tỏ tình cảm, dùng lời ca làm vui cho cuộc đời, chôn chặt ký ức vào những tình ca ấm nồng thuần khiết....

"Tôi cần suy nghĩ...tôi thật sự cần suy nghĩ, anh cho tôi thời gian được không?"

Anh nâng mí mắt nhìn người đối diện, đúng là anh cần một khoảng thời gian suy nghĩ lại, Quý Hướng Không thấy rằng có vẻ Tiêu Chiến sắp đồng ý, dĩ nhiên chuyện anh suy nghĩ lại thì hắn vẫn cho thời gian, hắn muốn mang anh ra khỏi chỗ hẻm tồi tàn kia, muốn ba con Tiêu Chiến sống nơi ánh sáng phồn hoa hạnh phúc, đời ca sĩ đương nhiên sẽ là như thế....

"Được...hãy suy nghĩ thật kỹ, tôi vẫn luôn chào đón cậu đến công ty tôi..."
.
.
Bàn chuyện xong anh mang một mớ suy nghĩ hỗn loạn về nhà...anh ngồi trên giường nhìn con yêu đang ngủ say giấc nồng...anh cúi xuống hôn má con, Toả nhi ngày càng giống Vương Nhất Bác, khoé miệng bé có nốt ruồi giống anh, anh xoa đầu nó, anh thật sự sợ lúc con bị lên cơn đau...

"Cậu hãy vì Toả nhi có được không? Buông bỏ quá khứ..."

Câu nói của Quý Hướng Không vang trong đầu anh, buông bỏ quá khứ u uất nhưng quá khứ về Vương Nhất Bác anh chẳng thể quên được, một chút cũng không....anh nghĩ rằng chỉ một mình anh nhớ, một mình anh hoài niệm, tự hứa với bản thân vì con mà tiếp tục sống....anh bất chấp thôi...bất chấp dấn thân vào con đường đầy hoa mộng kia, phồn hoa cùng cám dỗ lại nhấn chìm anh thêm một lần nữa...

.....Vì trong thế giới xa hoa đó có người anh yêu.

.....Vì trong thế giới xa hoa đó có cha của con anh.
.
.
*reng reng*

"Alo tôi nghe đây Tiêu Chiến, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Cho tôi câu trả lời được không?"

Tiếng nói nhập ngừng nhè nhẹ tay vuốt gương mặt bé con, đôi môi mấp mấy vang lên..

"Tôi...tôi...tôi đồng ý trở thành ca sĩ độc quyền của công ty anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net