Chap 4 : Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là nụ hôn cuối, nụ hôn biết bao mãnh liệt mà cả hai đã trao nhau, Vương Nhất Bác ngày hôm đó thật sự đã rất vui cùng hạnh phúc , cậu nghĩ anh đã không còn thích tiền nữa mà là anh yêu cậu.

Vương Nhất Bác vậy là cậu đã nghĩ đúng rồi đấy! Tình yêu anh đanh cho cậu nó nhiều bao nhiêu thì cả bản thân cậu cũng không thể hiểu hết được.

"Nhất Bác, Nhất Bác, cậu dậy mau , dậy mau"

Sáng sớm tiếng kêu inh ỏi của Tường Lâm hốt hoảng chạy vào phòng vang lên. Cậu bị lay dậy giật mình tỉnh giấc.

"A Lâm , sáng ớm cậu làm gì nháo lên vậy? Tôi buồn ngủ quá"

"Dậy mau cái tên này mau, mau chạy nhanh xuống sân ký túc xá Chiến ca anh ấy sắp rời đi cùng ông ta rồi kìa"

Cậu như một miếng lò xo tự động mà bật dậy, không phải đêm qua anh ấy và mình còn vui vẻ sao.

"Cậu nói sao? Chiến ca anh ấy?"

Tường Lâm sáng nay định chạy phòng của Tiêu Chiến và Trác Thành rủ họ qua phòng mình chơi rồi đánh thức Nhất Bác dậy để ăn sáng vì hôm nay là cuối tuần nên họ đanh thời gian này thư giãn một chút, không ngờ Tường Lâm chạy qua thì thấy Tiêu Chiến đang xếp vali và phía dưới là chiếc xe sang trọng của Trần Dịch Cảnh, cậu hốt hoảng chạy về báo cho Vương Nhất Bác biết, cả bản thân cũng không hề biết là Tường Lâm có ghé qua đây.

"Cậu còn hỏi cái gì nhanh lên..."

Cậu lao như tên bắn chạy xuống cầu thang từ phía xa cậu thấy Tiêu Chiến của cậu đang đứng cạnh ông ta.

"TIÊU CHIẾN" cậu phía xa gọi lớn nhanh chóng vụt chạy lại nơi đó.

Lúc này Trác Thành và Tường Lâm cũng chạy xuống nhưng họ không ra cản lại được, Tường Lâm muốn chạy ra cùng Nhất Bác như bị Trác Thành cản lại.

"Đừng để họ giải quyết"

"Nhưng mà..."

"Cậu nghe tôi đi"

Tiêu Chiến lúc này vô thức nghe tiếng có người nào đó gọi mình liên xoay lại, nhưng không ngờ người cất tiếng gọi anh và cố hết sức lực chạy lại là Vương Nhất Bác. Trần Dịch Cảnh đứng bên cạnh anh liền nhếch môi cười khinh bỉ.

"Lại thằng ranh này sao?"

"Nhất Bác"

"Tôi cấm em động tâm với nó"

Anh cúi mặt cố kìm lại bản thân, chỉ nhanh chóng muốn rời khỏi nơi đây để không phải thấy Vương Nhất Bác đau khổ.

"Trần tổng chúng ta đi mau"

Ông ta níu tay anh lại tay kia vòng qua eo anh ôm lấy.

"Tôi muốn xem kịch hay, mau nói với thằng nhóc đó đi"

"Ông..." đôi mắt anh căm phẫn nhìn ông ta thì ngay lúc đó Vương Nhất Bác đã chạy lại.

"Tiêu Chiến"

Cậu nhìn thấy tay ông ta ôm eo anh liền bổ nhào tới gỡ ra liền bị về sĩ ông ta đẩy mạnh cậu ngã xuống đất. Trong giây phút đó anh thật sự rối bời khi thấy cậu ngã định phản xạ chạy tới nhưng bị ông ta kiềm quá chặt.

"Mày định nói gì với em ấy? Một thằng nghèo kiếp xác như mày mà cũng đòi yêu em ấy sao?"

Cậu thở mạnh nhìn người trước mặt vô thức chống tay ngồi dậy cố gắng bò đến chân anh nhưng bị ông ta kéo anh sang chỗ khác. Anh cố kìm lại nước mắt không bị tuông ra, Nhất Bác tha lỗi cho anh, em hãy hận anh mãi mãi,em có hận anh anh cũng chấp nhận.....

" Tiêu Chiến...anh...." cậu nghẹn lại bất lực nhìn anh đang tròn vòng tay kẻ khác.

Cậu vội đứng dậy, tình cảm hôm qua đều là giả dối sao? Anh chỉ là lừa gạt em?

"Anh vẫn chọn ông ta, tối hôm qua đối với em chỉ là giả dối..."

"Nhất Bác anh..." anh cuối cùng cũng nói lên một cậu nghẹn lời.

Trần Dịch Cảnh đôi mắt chợt biến động một chút siết chặt eo anh khiến anh bị đau.

"Tối hôm qua em làm gì với thằng này sao"

"Trần tổng...đau...buông tôi ra"

Cậu thấy anh như vậy liền lao tới kéo anh đi.

"Ông buông anh ấy ra....buông anh ấy ra...anh ấy bị đau ông không thấy sao?"

Ông ta hất mặt bảo đám vệ sĩ lôi cậu ra, cậu bị mấy tên kia lôi ra liền vùng vẫy.

"Cút ra....ông mau thả anh ấy ra mau"

Lúc này Tường Lâm và Trác Thành thấy không ổn liền chạy lại.

"Này các người làm gì buông cậu ấy ra"

Cậu vung tay đánh mấy tên vệ sĩ, may cho họ vì hôm nay cuối tuần nên ký túc xá có vẻ vắng chỉ lác đã một vài người nghe ngóng nhưng lại không dám can ngăn vì ai ai cũng biết người đàn ông kia là Trần tổng quyền thế trong xã hội này cơ chứ.

Một màn hỗn loạn trước mặt ông ta thì thầm vào tai anh.

"Em thấy rồi chứ? Vô học, đánh nhau em yêu ở điểm nào vậy?"

"Buông ra....ông không được xúc phạm đến em ấy" Anh xoay lại nhìn vào ông ta.

"Em không mau giải quyết thì đừng trách tôi"

Ông ta thả người anh ra khỏi mình, anh vừa buông ra thì vội chạy tới can ngăn, Trần Dịch Tổng ra lệnh cho đám vệ sĩ dừng lại vì sợ sẽ đánh trúng Tiêu Chiến, mọi thứ dừng lại cậu thấy Tiêu Chiến đang nắm lấy tay mình, cậu vội vàng ôm anh vào lòng.

"Chiến ca...đừng bỏ em...anh đừng đi theo ông ta, em hứa sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi anh"

Tường Lâm và Trác Thành đứng kế bên họ nhưng không phải biết sẽ khuyên như thế nào, lúc bên trong thì Trác Thành đã kể cho Tường Lâm nghe hết mọi chuyện, chỉ biết rằng Nhất Bác đừng hận Tiêu Chiến hãy hiểu cho anh ấy.

Anh đẩy nhẹ cậu ra nhìn vào đôi mắt và đôi môi rướm máu vừa đánh nhau kia , anh vội lấy chiếc khăn tay ra lau trên khoé môi cậu, anh vẫn gương mặt cố kìm nén lại cảm xúc, đôi mắt tựa như vô hồn mà nhìn cậu.

"Hà tất cậu phải làm như vậy?"

Cậu như chết lặng vì câu nói quá đỗi xót xa này của anh, cậu nắm lấy tay anh, môi run run nói.

"Chiến ca, hôm qua không phải chúng ta còn vui vẻ sao? Hôm nay anh lại thay đổi, em đã làm gì có lỗi với anh chứ? Em đã làm gì hả anh..."

Cậu ngưng một chút rồi lay mạnh tay anh như nghĩ ra được điều gì đó, nhưng Tiêu Chiến đã dồn hết niềm riêng tư mà kìm lại không muốn bọc phát ra vì nó sẽ rất đau nếu như anh mủi lòng.

"Anh...em sẽ kiếm thật nhiều tiền...sẽ lo cho anh được mà....Tiêu Chiến đừng bỏ em"

Tường Lâm và Trác Thành xót xa cho cuộc tình của họ mà chỉ biết mang theo đôi mắt đượm buồn vây lấy.

"Nhưng bây giờ cậu không có tiền"

"Em sẽ cố....em sẽ cố chỉ cần anh bên cạnh em.."

"Xin lỗi! Đừng phí công vì tôi nữa, tôi yêu ông ta...tình cảm bấy lâu nay coi như tôi đã sai lầm vì đã yêu cậu....đừng yêu tôi nữa"

"...."

Một màn vỗ tay phía sau của Trần Dịch Cảnh khi chứng kiến cảnh chia ly này.

"Hay lắm, cục cưng của anh" ông ta bước lại ôm eo anh và hôn vào má anh, đôi tay anh nắm chặt lại mà cố không bộc phát.

Cậu trơ đôi mắt mà nhìn anh không phản khán bất kỳ hành động nào của ông ấy, tâm trạng cậu dấy lên một cảm xúc lạ thường.

"Cậu nghe rồi chứ, em ấy đã nói thế tự thân mà rút lui mau, thật trễ nãi công việc của hai chúng tôi, Tiêu Chiến chúng ta đi thôi em"

Ông tay lại vòng tay qua eo anh mà kéo anh xoay lại chiếc xe kia.

"Chiến ca...."

Một tiếng kêu bước chân của anh khựng lại đôi mắt đã nhuốm một màu đen tối bi luỵ rồi, một vệt dài nước mắt sóng ánh rơi xuống, anh không thể để cho cậu ấy thấy mình khóc được, không thể để em ấy phân tâm mà biết được tất cả, anh bước chân đi tiếp vào cửa xe và ngồi vào ghế sau cùng Trần Dịch Cảnh rồi nhanh chóng xe chuyển bánh rời đi.

Đôi mắt cậu lúc ấy vô hồn mà nhìn chiếc xe kia lăn bánh, đã hết, đã hết thật rồi, tim cũng đã chết. Hai năm yêu nhau giờ chỉ còn là kỷ niệm, một nhát dao vô hình Tiêu Chiến đã đâm thẳng vào trái tim cậu vỡ nát.

Cậu vô thức được Trác Thành và Tường Lâm đưa về phòng cùng an ủi cậu sau đó cậu bảo cậu muốn ở một mình thì họ đã ra ngoài cho cậu một khoảng không gian để suy nghĩ , suốt một quãng đi cậu như lẩm bẩm tên anh, cậu sắp điên mất rồi.

"Nhưng bây giờ cậu không có tiền"

"Cậu không có tiền"

"Cậu không có tiền"

Giọng nói anh vang vọng trong đầu cậu, nghèo khó xã hội xem thường và ngay cả người mình yêu cũng tránh xa khinh rẽ cậu, hận đời sinh ra kẻ giàu tại sao lại tồn tại kẻ nghèo, bị miệt khinh không thương xót, tay cậu bấu chặt vào nhau, đôi mắt động lại một tầng sương long lanh vội rơi xuống gò má.

Khóc ư?

Trong một đêm con người ta có thể nói yêu cậu, hôn cậu nhưng chỉ trong vài tiếng đồng hồ chỉ khác nhau bởi sáng và tối vậy mà nó đủ khiến lòng dạ con người ta thay đổi, Tiêu Chiến anh yêu tiền đến mức độ đó sao? Anh yêu em mà anh bảo đó là sai lầm kinh tởm....Tiền quan trọng vậy sao...

"Em sẽ mang kiệu hoa lớn tám người khiêng để rước anh về nhà"

....................

"Anh không cần giàu sang phú quý chỉ mong muốn sống bên cạnh em"

....................

"GIẢ DỐI" cậu hét lớn vứt toang mọi thứ trong phòng.

Cầm tấm ảnh anh trên tay cậu đập mạnh xuống sàn khiến nó vỡ toang.

"Đó là những lời anh nói, anh hứa, anh giả dối không giữ lời với em" cậu hét lớn với người trong tấm ảnh, nước mắt giàn giụa rơi xuống.

"Tiêu Chiến, tôi hận anh..."

Tiền? Có tiền thì sẽ yêu anh được sao? Tiền? Có tiền là có tất cả....

Tình yêu của anh được tính bằng vật chất,cậu ngồi xuống nhặt tấm ảnh đã vỡ toang bề mặt kính ra mà siết chặt trong tay khiến thuỷ tinh đâm vào tay chảy máu mà cậu không cảm nhận được gì.

Được! Tiêu Chiến anh chờ đó....tiền mua được anh...mua được tình yêu của anh....rồi có ngày anh sẽ quỳ xuống chân em mà cầu xin lại thứ tình cảm chính tay anh đã giết chết này.

Hận....cả đời này tôi hận anh.....




"Cún con, sau này chính tay anh sẽ vẽ một bức tranh gia đình của mình, em đàn anh hát còn...còn có cả những đứa con xinh"

"Em yêu anh...mãi mãi yêu anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net