7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cấm mấy người diss tác giả 😳😳😳😳

__________

"Arrrhh..." - Tiêu Chiến rên lên một tiếng, trở mình, cảm thấy cả thân thể đều hư thoát vô lực.

Mở mắt ra, có chút không thích ứng với ánh sáng trước mặt, em hơi giơ mu bàn tay che hờ đôi mắt.

"Tỉnh rồi sao?"

Giọng nói này, nghe có vẻ thật quen thuộc.

Tiêu Chiến hướng về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, trong khoảnh khắc em bất ngờ, đây không phải là bạn trai của Chu Nhiên sao??

Lưu Tinh cười, vẻ ôn hoà thường ngày của hắn nay được thay thế bằng một thứ khí chất khác lạ, kính mắt đã được thay bằng kính áp tròng, tóc cũng vuốt ngược ra sau gáy, toát lên một vẻ cuồng dã.

Hắn nhìn Tiêu Chiến, liếm môi. Trong giây lát, em bắt được tia sáng lạnh xẹt ngang đôi đồng tử ấy, hứng thú, tình dục.

"Vì sao...vì sao tôi lại ở đây???"

Tiêu Chiến một tay chống đầu, em chỉ nhớ là nhận được tin nhắn của Chu Nhiên đến V đón nàng. Thầm nghĩ cô nàng lại tiệc tùng say xỉn ở bên ngoài, Tiêu Chiến ra khỏi kí túc xá, trốn bác bảo vệ gác cổng mà hướng một đường đến V.

Bước vào trong quán bar, Tiêu Chiến lập tức bị khí vị nồng nặc ở đây làm cho cay mũi. Mùi cồn xen lẫn những mùi hương nước hoa trộn với thứ mùi cơ thể xa lạ làm cho em buồn nôn.

Tiêu Chiến hơi nhíu mày, che mũi lại, dựa theo tin nhắn mà Chu Nhiên gửi, tìm đến số phòng đã được cô nàng đặt trước.

Mở cửa ra, bên trong là một mảnh màu đen, ngay cả đèn cũng không hề bật. Em có hơi cáu gắt, lớn giọng hỏi, "Chu Nhiên????? Chu Nhiên, cậu đâu rồi???"

Nhưng phía sau gáy đột nhiên thừa nhận một lực va chạm mạnh, Tiêu Chiến đau điếng, trực tiếp ngất đi.

Khi tỉnh lại, thì đã thấy Lưu Tinh, người yêu của Chu Nhiên mà em và Vương Nhất Bác vừa gặp tuần trước.

"Cậu vì sao lại ở đây, cậu còn không biết sao??"

Lưu Tinh cười tà, hắn áp sát thân hình to lớn vào Tiêu Chiến. Em nhăn mày, cố gắng tránh thoát tên khốn kiếp này, nhưng ngặt nỗi cả người của Tiêu Chiến giờ đây trở nên vô lực, mềm nhũn mà tựa vào ghế sofa, để mặc cho phần thân dưới của hắn lân la mà kề sát hạ thân của Tiêu Chiến.

"Tôi nói này, Tiêu học trưởng." - Hắn thì thầm, hơi thở nóng rực nồng nặc mùi rượu xen lẫn khí vị của những điếu xì gà đắt tiền xâm chiếm khoảng mũi của Tiêu Chiến, em khó chịu mà ho mạnh một tiếng.

"Cậu...khụ....tránh ra..."

"Lần sau nếu muốn dương vật của nam nhân, thì đừng có rên rỉ lớn quá." - Lưu Tinh cười, chiếc lưỡi trơn trượt của hắn liếm lên vành tai của Tiêu Chiến. Cảm giác buồn nôn xộc lên tới cổ họng làm cho em nhợn một hơi. Tiêu Chiến không còn sức để nói, có vẻ như trong lúc em hôn mê, hắn đã cho em ngậm thuốc gì rồi.

Cả người Tiêu Chiến mềm nhũn ra, lại nóng hừng hực, chỉ có thể bị tên đàn ông khốn kiếp này áp sát dưới thân.

"Tôi ở phòng kế bên mà nghe anh kêu dâm, con mẹ nó cứng như bây giờ đây này!!!"

Lưu Tinh nói xong, lại còn ác ý mà dùng phần dưới đang cương cứng cọ vào mông của Tiêu Chiến.

Cách một lớp vải quần cảm nhận được thứ ghê tởm kia, Tiêu Chiến buồn nôn đến cực điểm. Khốn kiếp!!!!!!!

"Có nên cảm ơn Vương Nhất Bác không? Nhờ cậu ta mà tôi phát hiện, hoá ra ở X đại lại tàng trữ một bảo vật cực phẩm đến như vậy..." - Bàn tay thô ráp của hắn mò vào trong lớp áo thun hơi mỏng của Tiêu Chiến.

Em cắn môi, "Cậu...cậu dám!!!"

"Vì cớ gì tôi lại không dám???"

"Tiêu học trưởng, cậu nghĩ xem, bây giờ còn ai có thể cứu được cậu nữa nào??" - Lưu Tinh phá lên cười, đoạn, hắn ép môi mình vào môi của Tiêu Chiến. Hơi thở xa lạ vờn vã quanh môi làm cho Tiêu Chiến kinh tởm, em cắn mạnh lên môi của Lưu Tinh, làm cho hắn giật bắn, vội vã tách ra.

Chát!!

Dấu tay đỏ chót hằn lên trên gương mặt trắng nõn của Tiêu Chiến, em mơ hồ nếm được vị rỉ sắt nơi khoé miệng. Tên khốn này có lẽ là đang tức điên rồi.

Tiêu Chiến không nhịn được, kéo kéo khoé miệng.

Lưu Tinh cười gằn, áp chế cơn giận xuống, hắn sẽ phải làm cho trí nhớ của Tiêu Chiến hằn sâu kí ức của đêm nay, cùng với hắn!!

"Nào, để tôi xem xem, tư vị của người dưới thân Vương Nhất Bác, là như thế nào."

Hắn lột áo của Tiêu Chiến, dục hỏa trong người lập tức dâng lên khi thấy thân thể mịn màng tựa ngọc trai của em phơi bày dưới ánh đèn mập mờ.

Bụng dưới đột nhiên nóng ran. Lưu Tinh nuốt nước bọt, môi lân la tìm đến cơ thể của Tiêu Chiến.

Cố nén cảm giác buồn nôn, em nhắm mắt lại, thề rằng ngay sau khi thuốc hết hiệu lực, Tiêu Chiến phải vặt đầu tên khốn kiếp này xuống làm ghế ngồi!!!

Em hơi run rẩy, khoé mắt ửng đỏ, hơi ươn ướt, bỗng cảm thấy có lỗi với Vương Nhất Bác vô ngần.

______________

Rầm!!!

Cửa đột nhiên bị đá tung ra, Vương Nhất Bác với vẻ mặt hung tợn xông vào.

Hai mắt gã long lên sòng sọc, cả người toát ra khí thế áp bách, Lưu Tinh nhìn đến thì đột nhiên sợ hãi.

Gã không nói không rằng, bàn tay thô ráp nắm đầu tên đàn ông đang đè lên cục cưng của gã mà ném vào cái bàn thủy tinh bên cạnh. Vương Nhất Bác thở hổn hển, kiềm nén cơn thịnh nộ của bản thân xuống, dùng tư thế dịu dàng nhất mà bế Tiêu Chiến lên, vẫn đang run rẩy, cả người em nóng ran, nấc lên từng cơn.

"Nhất Bác...Nhất Bác....."

Tiêu Chiến gọi tên gã, nép vào lồng ngực rắn chắc tìm một sự an toàn. Lại hoảng hốt nhận ra thân thể của gã đang căng cứng, Vương Nhất Bác đang cực lực kìm nén cơn giận của mình, dịu dàng vuốt ve tấm lưng trần trụi của Tiêu Chiến, "Không sao đâu. Tôi đến rồi...đừng sợ..."

"Chiến Chiến...đừng sợ..."

Tiêu Chiến không sợ.

Nói đúng hơn, việc này đúng là chỉ như bị chó cắn một cái. Tiêu Chiến là một người đàn ông, mất trinh cái mông vào tay một gã khác cũng chẳng đáng là bao. Đời có rất nhiều con súc vật, mà con người thì chẳng nên sợ một loài chưa trải qua được hết thuyết tiến hoá của Darwin.

Điều em sợ, là Vương Nhất Bác không cần em nữa.

Trong một năm đơn phương Vương Nhất Bác, hơn ai hết, Tiêu Chiến hiểu rõ gã là một người độc đoán đến mức nào.

Gã không muốn thứ gì thuộc về gã bị người ta dòm ngó. Nếu ví Tiêu Chiến như món đồ chơi xinh đẹp, thì Vương Nhất Bác ngay cả xuống quan tài, cũng phải đem thứ đồ chơi này đi theo.

Nhưng gã không thích đồ của mình bị vấy bẩn. Gã cũng chẳng thích ai chạm vào nó.

Có một lần em vô tình nhìn thấy Lâm Yên và Vương Nhất Bác trong canteen. Đũa của cô nàng chỉ vô tình chạm vào thức ăn trong dĩa của gã, sau đó Vương Nhất Bác lập tức đem cả phần ăn thịnh soạn mà đổ vào thùng rác bên cạnh.

Tiêu Chiến không muốn thế, mặc dù bây giờ bọn họ là người yêu.

Nhưng chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau hôm nay.

Nghĩ vậy, Tiêu Chiến càng siết chặt Vương Nhất Bác, tham lam mà ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên người nam nhân.

Đầu bị va chạm mạnh, mọi thứ trước mắt Lưu Tinh có vẻ mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhận ra được người đang đứng trước mặt là ai. Ánh mắt như con dao sắc nhọn của Vương Nhất Bác làm cho hai chân của hắn mềm nhũn, run run rẩy mà nhích người cơ hồ muốn chạy khỏi nơi đây, mặc cho máu nhỏ giọt rơi từ phần trán xuống.

Nhưng hắn toan xoay người lại, trước mắt là mũi giày cao gót màu đen.

Chu Nhiên đen mặt nhìn Lưu Tinh.

"Nhiên Nhiên...không phải anh...không phải anh..."

"Là Tiêu Chiến, cậu ta, cậu ta quyến rũ anh!!!"

Lưu Tinh lắp bắp giải thích, chó cùng rứt giậu, hắn không tin Chu Nhiên sẽ đứng về phía Tiêu Chiến, dẫu sao bọn họ cũng là người yêu. Cô nàng này cũng mê mẩn vẻ ngoài đẹp mã của hắn đến điên đảo mà.

Chu Nhiên nhìn sang phía của hai người kia, Tiêu Chiến chôn mặt vào trong ngực của Vương Nhất Bác, không dám nhìn thẳng mặt của Chu Nhiên. Vương Nhất Bác lạnh nhạt nhìn cô ta, gã chẳng có cảm tình gì với bạn bè thanh mai của Tiêu Chiến, lại càng muốn giết chết người yêu của con nhỏ này sau khi nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy.

Nhìn đến tình trạng của Tiêu Chiến, lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra. Chu Nhiên dịu giọng nói với Vương Nhất Bác, "Ở đây không tiện lắm, cậu đưa Chiến về nhà trước, chuyện ở đây, tôi sẽ xử lý."

Gã lạnh nhạt gật đầu, trước khi đưa Tiêu Chiến ra khỏi phòng, giọng nói lạnh lẽo của gã vang lên làm cả người Lưu Tinh đông cứng lại.

"Chuyện này vẫn chưa xong đâu."

"Tinh trùng thượng não!!! Mày nghĩ mày là cái đếch gì mà dám chạm tay chó của mày vào Tiêu Chiến hả thằng khốn?!!"

"Khinh bà dễ dãi với mày quá chắc????"

"Quyến rũ, dụ dỗ??? Cái loại nửa người nửa súc vật như mày, để cậu ấy nhìn đến còn ngại bẩn mắt!!!! Tại sao mày không nhúng đầu của mày vào hố rác cho tỉnh táo một chút?!!!!"

"À tao quên, khéo cái hố đấy còn từ chối mày, bởi vì cả nhân cách của mày còn bốc mùi hơn nữa đấy!!!!!"

"Mày thích chơi trò hấp diêm hả??? Cái ngữ như mày nói là chó cái thì chó đực còn không thèm mò đến!!! Cút mẹ mày đi đừng làm chướng mắt của bà đây!!!"

"Ba tao sẽ biết chuyện này, sau này mày đừng nghĩ Lưu gia có thể dựa vào nhà tao để kiếm mối được nữa!!!"

Đi chưa được bao xa, liền nghe chất giọng chua loét của Chu Nhiên vang lên kèm tiếng rên rỉ đau đớn, và giọng cầu xin buông tha của Lưu Tinh.

Khỏi phải nói cũng biết cô nàng đang làm gì người đàn ông yêu dấu của cô.

Vương Nhất Bác, "..."

Gã còn nghĩ mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác. Xem ra về phía Chu Nhiên không cần lo rồi.

"Nhất Bác...Nhất Bác..."

Tiêu Chiến vẫn không ngừng gọi tên gã, Vương Nhất Bác ôm em, cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ người trong ngực truyền đến.

"Chiến Chiến...đừng sợ...tôi đến rồi. Đừng sợ."

Gã đặt lên trán của Tiêu Chiến một nụ hôn, trượt dài xuống bên má, liếm đi từng giọt nước mắt làm thấm ướt khoé mi.

"Nhất Bác...anh yêu em, anh yêu em mà phải không?" - Tiêu Chiến siết chặt lấy gã, hỏi một cách dồn dập, em cần thiết một câu trả lời để trấn an tinh thần hoảng loạn ngay lúc này.

"Tôi yêu em."

"Muốn cùng em cả đời."

"Thật tốt quá, đừng chê em bẩn..." - Nghe được giọng điệu trịnh trọng của Vương Nhất Bác, từng lời gã thốt ra như lời tuyên thệ khắc sâu vào trong linh hồn. Tiêu Chiến thả lỏng thân thể vẫn đang căng chặt từ khi nãy, lại không kìm được mà cọ vào má gã một cái.

"Chiến Chiến, em không bẩn." - Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói, mơn trớn lưng của Tiêu Chiến sau lớp áo khoác vừa nãy gã khoác lên cho em.

Gã kề môi bên tai của Tiêu Chiến, hơi thở nóng ấm quen thuộc làm em cảm thấy yên tâm. Vương Nhất Bác mút một chút để lại vệt ửng đỏ trên vành tai nhạy cảm, "Em bẩn chỗ nào."

"Tôi sẽ tẩy sạch cho em."

Tiêu Chiến run lên, gương mặt điển trai của người yêu kề sát làm em có loại cảm giác nôn nao khó tả, "Tẩy ngay bây giờ, có được không?"

Em ôm cổ gã, hai chân thon dài quấn chặt lấy hông của Vương Nhất Bác, cọ phần dưới đã có chút cương lên dưới tác dụng của thuốc vào lớp quần jean dày.

"Anh làm tình với em, ngay bây giờ, có được không?"

_____________

Vương Nhất Bác đậu xe dừng ở bên một hẻm nhỏ, bây giờ đã là một giờ sáng, gió đêm thổi đến mang theo hơi lạnh, cả con đường vắng lặng không một bóng người.

Vốn để chờ về nhà, nhưng Tiêu Chiến nhịn không nổi, mà gã, cũng không kiềm nổi nữa rồi.

Thử hỏi nếu Chu Nhiên không đột ngột nhắn tin cho Vương Nhất Bác bởi cô nàng không liên lạc được với Tiêu Chiến, để thông báo cho em rằng cô vừa đánh mất điện thoại. Thử hỏi rằng lỡ như gã có cảm giác an toàn đến mức không thèm gắn định vị trong điện thoại mà gã mua mới cho Tiêu Chiến vừa tuần trước?

Đôi khi Vương Nhất Bác biết ơn dục vọng chiếm hữu của gã đối với Tiêu Chiến lúc nào cũng sôi sục trong từng dòng chảy của huyết quản của gã. Để em một mình ở thế giới bên ngoài đầy rẫy những kẻ như Lưu Tinh, Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy an toàn.

Gã dừng xe, chỉnh điều hoà thấp xuống một chút, sau đó lôi kéo Tiêu Chiến ra ghế sau mà bắt đầu hành sự.

Vương Nhất Bác bế bổng em lên, để Tiêu Chiến khoá ngồi trên đùi mình. Em ôm cổ gã, gấp rút hôn lên đôi môi kia. Gã không hề phản kháng mà tiếp nhận cái miệng nhỏ của em đang ra sức hoạt động trên môi mình, còn mang chút ý vị lấy lòng.

Gã bóp cái mông mẩy của Tiêu Chiến, thuận tay thoát quần dài ra, ngựa quen đường cũ mà mò đến tiểu huyệt phía sau, sưng đỏ lại ướt át.

"Lúc nãy, hắn chạm vào đâu của em?" - Vương Nhất Bác khàn khàn hỏi. Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, từ góc độ này, Vương Nhất Bác quá hấp dẫn mắt người nhìn, dù cho đã nhìn bao nhiêu lần rồi, em vẫn không thể dời mắt khỏi gương mặt hoàn mỹ của gã.

"Ở đây." - Hai chân kẹp chặt lấy hông của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cầm tay gã đặt lên cần cổ trắng nõn, hai bên đầu vú hồng nhạt, lại di chuyển khắp toàn thân.

"Hmmm...lỗ nhỏ cũng muốn."

"Hắn ta có chạm đến nơi đó sao?" - Vương Nhất Bác cười cười hỏi, trong giọng nói không giấu được một tia lãnh ý.

"Không. Nhưng em vẫn muốn, Nhất Bác tẩy nha..." - Tiêu Chiến ôm chặt gã, để gã ghé đầu vào ngực của em, mềm giọng mà kêu, "Dùng dương vật lớn của Nhất Bác, dùng tinh dịch của anh rửa sạch em, có được không?"

"Em thật là, sao lại có thể lãng đến như vậy!!!" - Vương Nhất Bác giả vờ tức giận, bàn tay tát vào hai trái đào mọng nước của Tiêu Chiến. Gã ngậm đoá hoa đang run rẩy trước mặt vào miệng, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà bắt đầu xoa nắn bên còn lại.

"Ừm...hah...." - Tiêu Chiến rên lên, đầu vú bị khoang miệng nóng ấm của gã bao trùm khiến em có cảm giác thỏa mãn. Đầu lưỡi ma mãnh của Vương Nhất Bác liên tục kích thích đầu vú, gã dùng răng nanh mà day nhé một chút, sau đó ngậm môi mà mút mát. Không gian nhỏ hẹp trong xe vang lên tiếng mút chùn chụt của Vương Nhất Bác.

Tay Tiêu Chiến luồng vào trong mái tóc nâu mềm mà ấn nhẹ xuống, đồng thời cũng ưỡn ngực lên mà muốn càng nhiều.

"Hah..."

Vương Nhất Bác liếc mắt lên nhìn biểu cảm của người trước mặt trong khi bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn, gã cong ngón tay, kẹp đầu vú của Tiêu Chiến kéo nhẹ, rồi lại dùng ngón tay mà gảy. Vương Nhất Bác tách ra khỏi đầu vú của Tiêu Chiến, nước bọt kéo thành một đường chỉ dài. Nhũ hoa bị gã dày vò đến ửng đỏ, một bộ dạng run run tội nghiệp dựng đứng lên trong không khí.

Vương Nhất Bác miết cằm của em, khiến cho Tiêu Chiến mở miệng. Đầu lưỡi trơn trượt tung hoành trong miệng của em, liếm lợi và cả hàm trên, cuốn lấy đầu lưỡi rụt rè của Tiêu Chiến cùng nhau chơi đùa. Gã đem nước bọt trong miệng của mình truyền sang cho Tiêu Chiến, ép em nuốt xuống, mút mát lấy đầu lưỡi của em, làm cho Tiêu Chiến không thở nổi, dịch vị không kịp nuốt xuống tràn ra bên khoé môi.

Tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt thân thể, Tiêu Chiến mềm nhũn mà dựa cả người vào Vương Nhất Bác thở hổn hển, mông không tự chủ được mà xoay trên lớp quần jean đã sớm căng phồng lên.

Gã bị em câu đến khí huyết dâng trào, lập tức thoát quần, nắm chặt eo của Tiêu Chiến mà trực tiếp đâm vào lỗ nhỏ đang đói khát.

"A——-" - Tiêu Chiến rên rỉ, động nhỏ ngay lập tức bị lấp đầy bởi dương vật thô to.

Dũng đạo ấm nóng siết chặt lấy côn thịt của Vương Nhất Bác, gã thở dài một hơi. Không để Tiêu Chiến kịp thích ứng mà nhích hông đâm mạnh lên.

"Rõ ràng là làm nhiều lần đến như vậy, nhưng sao huyệt đâm của em vẫn chặt thế kia?" - Vương Nhất Bác khàn giọng hỏi, tay ấn eo của Tiêu Chiến xuống dương vật của mình, làm nó trượt vào sâu bên trong.

"Hah ——— Nhất Bác —— sâu quá —— thích quá ——" - Khoái cảm như thủy triều ập đến, từng cú thúc của gã như muốn thúc cả linh hồn của Tiêu Chiến ra ngoài. Đầu óc mụ mị, Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, không kiềm chế được mà rên to hơn, "Thích quá, em thích quá ——"

Phần sau căn bản không cần Vương Nhất Bác phải động đậy, bởi Tiêu Chiến đã tự xoay mông, động tác thành thục mà đưa đẩy trên người gã.

"Ah —— Đã quá...Nhất Bác...to quá..." - Hai mắt ngập nước đong đưa nhìn Vương Nhất Bác, mông vẫn xoay, lỗ nhỏ tham lam kẹp chặt lấy lòng. Tiêu Chiến nhún trên người nam nhân một cách dâm đãng, mông thịt va chạm với phần đùi của gã phát ra âm thanh da thịt làm cho người ta đỏ mặt.

"Hah —— tới —— đâm tới rồi ———" - Côn thịt theo động tác xoay eo của Tiêu Chiến mà chọt trúng điểm nhạy cảm, một dòng điện chạy dọc theo sống lưng, tê dại khó nhịn. Tiêu Chiến điều chỉnh góc độ, làm cho côn thịt đang chôn trong người mình có thể chạm đến điểm đó một lần nữa.

Vương Nhất Bác bi hàng loạt động tác dâm đãng của Tiêu Chiến làm cho líu lưỡi, "Xem em tự chơi mà cũng thích đến như thế kìa."

"Hah —— là côn thịt của Nhất Bác đang chơi em đó——-" - Tiêu Chiến nheo mắt cười, lại ấn mạnh eo của mình xuống tiếp tục dao động trên người gã.

Kiên trì không được bao lâu, Tiêu Chiến thét lên một tiếng mà bắn tinh, đồng thời dũng đạo cũng liên tục co rút lại khiến Vương Nhất Bác gầm nhẹ một tiếng mà bắn vào trong em.

Tiêu Chiến thở hổn hển, dựa hẳn cả người vào Vương Nhất Bác, thân thể trở nên hư thoát vô lực. Gã liếm môi, sau đó không để em lấy lại tinh thần, xoay người áp Tiêu Chiến xuống ghế, bẻ hai chân em ra, đâm côn thịt vừa mới phóng thích xong lại có xu hướng cương cứng xuống chọt sâu vào trong động nhỏ.

Tiêu Chiến rên rỉ, khóc lóc xin tha, nhưng lại không biết bộ dạng sau cao trào của chính bản thân, đôi mắt phượng hẹp dài bịt kín một tầng hơi nước, môi hồng sưng tấy lên một cách kiều diễm. Bộ dáng này rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác chẳng khác nào dụ dỗ gã hãy tiếp tục ngược đãi em đi.

"Tha cho em?? Sao có thể nào tha cho em được??" - Vương Nhất Bác cuồng dã nói, dương vật tại bên trong nơi ẩm ướt kia đã liều mạng mà đâm chọt, trực tiếp hướng về chỗ tràng đạo sâu nhất, làm cho Tiêu Chiến khóc đến rối tinh rối mù.

"Thích quá —— ở đó, Nhất Bác —— dùng sức đi ——— dùng sức thao chết em!!!!" - Tiêu Chiến hét lớn, hai chân thon dài vòng qua vòng eo rắn chắc đang đưa đẩy kia mà phối hợp vặn vẹo thân thể.

Côn thịt bên trong căng cứng, lớn thêm một vòng, sắp đem cơ thể em căng nát.

"Hah —— hah——"

Vương Nhất Bác điên cuồng ra sức mà đâm vào phía bên trong cái miệng phía dưới, gã hận không thể đem hai khối tròn phía dưới mà nhét vào cái mông dâm đãng của Tiêu Chiến.

"Xoay mông cái gì, sao mà em dâm thế hả???"

"Ah ———- Nhất Bác..." - Tiêu Chiến vẫn rên rỉ, tựa như đây là điều duy nhất em có thể làm ngay bây giờ. Nam nhân phía trên em như một liều thuốc độc, làm cho cả người Tiêu Chiến nóng ran, động một chút, lập tức dụng vọng quấn thân, khó mà ngừng lại.

"Hức ——- Chỗ đó —— chỗ đó——-" - Điểm nhạy cảm bị gã hung hăng nghiền nát một lần nữa, Tiêu Chiến sảng khoái đến co rút toàn thân, lập tức phóng thích trên bụng của Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác là một gã dai sức, gã dừng lại, quét một lớp tinh dịch trên bụng của mình, ác ý mà nhét hai ngón tay vào miệng Tiêu Chiến, túm lấy đầu lưỡi đỏ hỏn mà chơi đùa, trong khi bên dưới vẫn không ngừng trừu sáp mãnh liệt.

"Uhm...uhm..." - Mùi tinh dịch ngai ngái quẩn quanh trong khoang miệng, Vương Nhất Bác thật là biến thái mà!!!!

Tiêu Chiến ủy khuất mở to mắt nhìn gã trong khi miệng vẫn không ngừng mút mát hai ngón tay, bộ dạng thiếu thao đến cực điểm.

Gã gầm một tiếng, trực tiếp bắn hết vào bên trong Tiêu Chiến. Em rên lên một tiếng, xụi lơ nằm trên ghế trong tình trạng hai chân vẫn dang rộng.

Vương Nhất Bác thỏa mãn rút dương vật đã mềm nhũn ra, nhìn đến Tiêu Chiến thất thần, từ trong ra ngoài đều tràn đầy mùi vị của bản thân, gã cười, dịu dàng hôn lên trán của em, sau đó lại lung tung thu thập một hồi mới nổ máy xe mà chở người về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net