8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này phát cẩu lương thấy hơi hok quen 😳😳😳
____________

Tiêu Chiến hơi nghiêng người, thở nặng một tiếng, đầu đau như muốn nứt ra, hai mắt nặng trĩu. Em đưa tay dụi mắt, muốn nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ.

"Em tỉnh rồi à?"

Giọng nói từ tính quen thuộc vang lên, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Vương Nhất Bác vốn đang xoay bút trong tay, trên bàn học còn để quyển vở đang mở, ánh mắt gã hơi lo lắng, lại lập tức buông bút xuống mà đưa mu bàn tay để lên trán của Tiêu Chiến.

"...Nhất Bác?" - Tiêu Chiến mơ màng hỏi, giọng nói vốn trong trẻo ngày thường nay hơi khàn đặc, ngay cả thở cũng không ra hơi.

"Hôm qua tôi đưa em về, sau đó nửa đêm lại lên cơn sốt."

"Tôi bận rộn cả đêm mới chợp mắt được vài giờ. Em thấy trong người thế nào rồi?" - Vương Nhất Bác ôm em, điều chỉnh tư thế sao cho Tiêu Chiến thoải mái mà nằm lọt thỏm trong lòng mình.

"Em thấy hơi khó chịu..." - Tiêu Chiến rầu rĩ trả lời.

"Ngoan, chắc là vẫn còn hơi sốt. Em ăn chút gì, rồi uống thuốc sau đó ngủ thêm một giấc là tốt rồi." - Gã vuốt trán của Tiêu Chiến, dịu dàng mà mân mê gò má trắng nõn hơi ửng hồng.

"Để tôi lấy cháo cho em."
.
.
.
.

Tô cháo nóng hầm hập được đưa lên, Vương Nhất Bác chậm rãi múc từng muỗng nhỏ, thổi rồi đưa đến miệng của Tiêu Chiến.

Em chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt tò mò đánh giá căn phòng, "Đây là nhà anh sao?"

"Ừm." - Gã đáp, vẫn chuyên chú vào từng muỗng cháo đưa đến người con trai trước mặt.

"Anh đưa em về, ba mẹ anh không nói gì chứ?" - Tiêu Chiến hỏi một cách lo lắng, sợ ba mẹ của Vương Nhất Bác thắc mắc về mối quan hệ này.

"Đừng lo, bọn họ không có gì đâu." - Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ bồn chồn của Tiêu Chiến, đột nhiên bật cười, sao bộ dáng này như là sắp ra mắt ba mẹ chồng vậy.

Đột nhiên gã muốn trêu Tiêu Chiến một chút.

Vương Nhất Bác đột nhiên kề sát Tiêu Chiến, liếm đi vết cháo còn dính bên khoé môi, tiện đà cạy mở đôi môi hãy còn sưng đỏ của em, linh hoạt luồn qua từng ngõ ngách trong khoang miệng.

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, nhưng cũng trúc trắc đáp lại. Gã tinh tế liếm đến lợi, rồi cả hàm trên, cái lưỡi ma mãnh cuốn lấy đầu lưỡi của Tiêu Chiến kích thích nó cùng nhau nhảy múa. Vương Nhất Bác một tay giữ gáy Tiêu Chiến, tay còn lại ngựa quen đường cũ mà luồng tay vào trong vạt áo sơ mi.

"Uhm...."

Thân thể nóng hừng hực tiếp xúc với bàn tay lạnh như băng của Vương Nhất Bác làm cho em khẽ rên lên một cách thỏa mãn. Tiêu Chiến nheo mắt lại, miệng vẫn đang tiếp nhận dịch vị từ Vương Nhất Bác truyền sang, lại hơi ngọ nguậy, muốn tìm kiếm hơi lạnh càng nhiều từ thân thể của gã.

"Hah...hah...." - Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, em xụi lơ nằm gọn trong vòng tay gã. Mắt hơi mang sương, mặt ửng hồng, đôi môi hơi sưng đỏ khẽ nhếch lên. Vương Nhất Bác thở nặng một hơi, thứ nào đó dưới háng khẽ rục rịch ngẩng đầu.

"Đừng như vậy...ba mẹ anh còn ở dưới nhà..." - Tiêu Chiến đỏ mặt nói, vừa nãy khi Vương Nhất Bác xuống dưới lầu, em nghe được tiếng nói chuyện của gã với ai đó.

"Ngoan, không làm." - Vương Nhất Bác vuốt tóc em, Tiêu Chiến ra mồ hôi nhiều quá, ướt đẫm cả mái tóc mềm mại. Từng giọt chảy dọc thái dương đến cổ trườn qua xương đòn gợi cảm rồi biến mất sau lớp áo sơ mi rộng thùng thình, làm gã không nhịn được suy nghĩ miên man.

"Nhưng em liếm cho tôi, nhé? - Gã khàn khàn nói, nắm tay của Tiêu Chiến đưa xuống hạ bộ của mình. Bởi đang là ở nhà nên gã chỉ mặc mỗi cái quần ngắn, vật bên dưới trương phồng lên lại còn giật giật mấy cái khi những ngón tay thon dài của Tiêu Chiến lướt qua.

Gã không mặc quần lót, Tiêu Chiến đỏ mặt nghĩ, lại không tự chủ được mà vờn qua vờn lại ở lớp quần bên ngoài.

Vương Nhất Bác chu đáo mà lót một chiếc gối mềm dưới đất, hai chân Tiêu Chiến quỳ trên gối, mặt đối diện với dương vật to lớn của gã không biết đã được giải thoát từ khi nào.

"Của em cả đấy, chăm sóc nó cho tốt nào." - Vương Nhất Bác khàn khàn nói, hơi ấn đầu Tiêu Chiến xuống, miệng nhỏ kề sát quy đầu cực đại. Mùi đặc trưng của dương vật cùng hơi thở của nam nhân là cho Tiêu Chiến mê mụi. Chẳng hề suy nghĩ nhiều, em cúi xuống một hơi ngậm lấy côn thịt trước mắt.

Bao nhiêu lần bị làm đến không khép lại chân được ở trên giường, vô số lần đã tận hưởng qua sự lợi hại của dương vật Vương Nhất Bác. Nhưng Tiêu Chiến vẫn không kiềm lòng được mà cảm khái độ lớn của vật này.

Hoàn toàn không chỉ là một ngụm có thể nuốt vào hết.

Dương vật to lớn ngạnh ở yết hầu, Tiêu Chiến khó chịu, cộng thêm việc còn đang hơi phát sốt, làm cho em không thở nổi đành phải giương mắt lên tìm kiếm sự giúp đỡ từ gã đàn ông trước mắt.

Hầu kết của Vương Nhất Bác lập tức lăn lộn khi nhìn đến cảnh này. Tiêu Chiến ngậm phần thân dưới của gã khẽ ngẩng đầu lên , đôi môi đỏ ửng khép mở, ánh mắt mang sương mê man mà nhìn về phía gã cầu xin. Hình ảnh dâm loạn mê người trước mắt lập tức khiến côn thịt của gã trướng lớn thêm một vòng.

"Hmmm...." - Tiêu Chiến rên lên một tiếng khó chịu, tưởng muốn tránh đi, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh tay mà cố định đầu của em lại, gã thở dốc, "Dùng đầu lưỡi của em liếm đi...Uhm...ngoan lắm...hah...."

Vốn đang hơi tức giận với Vương Nhất Bác bởi gã ép buộc ăn côn thịt, Tiêu Chiến nghe lời khen lập tức ném cơn thịnh nộ lên chín tầng mây. Trong đầu chỉ muốn làm cho Vương Nhất Bác thoải mái nên càng thêm ra sức mà liếm. Lưỡi chu du một đường từ gốc đến quy đầu, lại liếm qua mã nhãn, khuấy đảo nơi đầu khấc, khoé miệng hơi hơi nhếch lên khi nghe được tiếng gầm nhẹ sung sướng phát ra từ phía trên đỉnh đầu.

"Ah...Làm tốt lắm...em cũng không được bỏ qua phần phía dưới nha, Chiến Chiến." - Gã vuốt tóc Tiêu Chiến, không keo kiệt gì mà khen ngợi người yêu,

"Ah...đúng rồi, giỏi lắm, Uhm...dùng miệng của em ngậm lấy nó đi..." - Rên lên một tiếng khi cảm nhận được hai túi trứng phía dưới được vòm miệng ấm nóng bao bọc, Vương Nhất Bác không kiềm chế được mà đong đưa eo.

Nhưng dù vậy, gã vẫn không thoả mãn với tiết tấu chậm rãi này của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đoạt lại quyền chủ động, gã ép chặt đầu của Tiêu Chiến, hơi nâng nó lên, gã động đậy eo đâm tới yết hầu. Vương Nhất Bác cuồng dã đong đưa thắt lưng, xem cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Chiến như huyệt dâm mà điên cuồng thao.

Nước mắt sinh lý không kiềm được ứa ra, động tác bạo lực của gã cơ hồ làm cho Tiêu Chiến không thở nổi, em vùng vẫy, nức lên từng tiếng nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi thứ đồ chơi thô to kia.

Bởi vì đang phát sốt, cả người Tiêu Chiến đều ở trong trạng thái vô lực, căn bản làm không lại thanh niên dồi dào tinh lực như Vương Nhất Bác, chỉ trong chốc lát đã xụi lơ mà buồn thỏng hai tay xuống, tuỳ ý dương vật ở trong khoang miệng mà trừu sáp liên tục, mỗi lần đâm vào rút ra tạo nên ma sát kịch liệt với môi mọng, Tiêu Chiến cơ hồ nhận thấy nó như sắp bị ma sát đến hư rồi.

"Uhm ——-" - Biểu thị mình đang bất mãn, nhưng rất nhanh, Tiêu Chiến cảm giác con quái vật đang làm bừa bãi trong khoang miệng mình lập tức giật một cái. Vương Nhất Bác gầm một tiếng, một cỗ chất lỏng bắn vào trong miệng Tiêu Chiến, em theo bản năng nuốt xuống. Nhưng bởi vì gã ra quá nhiều, một phần còn lại theo khoé miệng chảy dọc xuống, Tiêu Chiến thất thần mà nhìn gã, biểu tình gợi dục như vậy lập tức làm cậu em bên dưới của Vương Nhất Bác cứng lên lần nữa.

Gã quét tinh dịch còn sót lại bên khoé miệng của Tiêu Chiến, đưa vào cái miệng nhỏ nhắn đang hơi hé, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, theo bản năng mà cuốn lấy chỗ tinh dịch trên tay Vương Nhất Bác, liếm sạch sẽ.

"Tôi đổi ý rồi..." - Vương Nhất Bác nói, ác ý cười, bế xốc Tiêu Chiến lên để cậu lên ghế xoay, hai chân bị gã ép dang rộng ra đặt lên tay vịn.

"Nhất Bác...Nhất Bác...không được đâu, ba mẹ anh còn ở dưới lầu." - Nhận ra được ý đồ của gã, Tiêu Chiến hoảng loạn khép hai chân lại, nhưng ngặt nỗi lực tay của gã quá lớn. Vương Nhất Bác nắm chặt cổ chân của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân tinh tế, động tác ôn nhu nhưng lời nói ra lại làm cho người trước mặt lạnh sống lưng.

"Ngoan, tôi chỉ là muốn chữa bệnh cho em thôi."

"Em đừng có lớn tiếng quá là được."

Rồi vẫn không để Tiêu Chiến chuẩn bị, gã nhanh nhẹn mà cắm một ngón tay vào tiểu huyệt đang ẩm ướt kia. Huyệt dâm lập tức co rút lại, cắn chặt ngón tay của gã không buông. Vương Nhất Bác cắm thêm một ngón tay vào, mãnh liệt đưa đẩy.

Thí mắt trở nên ngứa ngáy, móng tay của gã gãi qua từng nếp uốn, lúc tăng tốc độ, lúc chậm rãi từ tốn mà chơi đùa.

"Hmmm..." - Dùng hai tay bịt chặt miệng, cố để cho bản thân không phát ra tiếng rên, nhưng động nhỏ phía dưới ngứa đến không chịu được, Tiêu Chiến muốn nhiều hơn, muốn thứ gì đó cứng răn mạnh bạo mà tiến vào, muốn dương vật của Vương Nhất Bác.

Em vặn vẹo thân thể, phần da trên ghế ma sát cánh mông của Tiêu Chiến đến ửng đỏ.

"Nhiều nước như thế này, chỉ ăn dương vật của tôi thôi mà dâm thuỷ lại tràn ra nhiều thế kia sao?"

Ngón tay của gã xoay một vòng, lập tức tìm được điểm nhạy cảm ở bên trong, hướng điểm gồ lên nhấn mạnh một cái.

"A!!!!!!" - Tiêu Chiến không đề phòng liền bật thốt ra một tiếng thét chói tai.

"Suỵt, em biết còn ai đang ở dưới lầu mà." - Vương Nhất Bác đưa ngón trỏ lên môi, làm ra bộ dạng đàng hoàng nhắc nhở Tiêu Chiến, nhưng tay vẫn không ngừng đâm móc lỗ nhỏ của em, lại nheo mắt hài lòng khi nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Tiêu Chiến.

Gã rút tay ra, ướt đẫm dâm dịch. Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng mê man trống rỗng của Tiêu Chiến, trong tâm lại nổi lên muốn đùa dai. Gã đem con thịt để trước cửa huyệt, nhưng lại chần chừ không đi vào.

"Có phải ngứa lắm hay không?"

"Uhm——" - Tiêu Chiến rên lên một tiếng, giọng mũi ngọt nị làm Vương Nhất Bác tê dại cả da đầu. Mông em hơi xoay, lại nhích gần côn thịt hơn một chút, ý đồ muốn đem tiểu huyệt hút quy đầu vào. Nhưng Vương Nhất Bác không để cho Tiêu Chiến thực hiện được ý xấu, gã lắc mình qua, dương vật chếch ngang đánh bạch vào mông của em.

"Ư..." - Tiêu Chiến rên rỉ, quanh huyệt ngứa đến lợi hại nhưng gã đàn ông trước mắt vẫn không chịu dùng lợi kiếm của gã mà đâm vào xỏ xiên em giảm bớt cơn nóng khát khó nhịn này.

"Ngoan, gọi chồng. Lập tức làm chết em." - Vương Nhất Bác vuốt má Tiêu Chiến, đem dương vật xoay hờ trước cửa huyệt, điều này không những không giảm bớt cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, ngược lại làm cho Tiêu Chiến cơ khát hơn.

"Chồng...chồng ơi..." - Tiêu Chiến nức nở nói, lập tức nhận được cú thúc mạnh bạo vào bên trong, làm cho Tiêu Chiến phát ra tiếng rên dài, nhưng rất nhanh gã lại rút ra. Tiểu huyệt vốn đã quen bị thao mãnh liệt đến thoi thóp hằng ngày, làm sao có thể chịu được như vậy?

"Ngoan, em muốn chồng làm gì nào?" - Vương Nhất Bác thơm lên má của Tiêu Chiến, nhẹ giọng dò hỏi.

Dưới sự tra tấn mãnh liệt của dục vọng, Tiêu Chiến cơ hồ không kiềm được mà khóc nức nở, "Chồng...chồng mau đến làm em, mau dùng dương vật lớn của chồng thao tao huyệt của em. Em ngứa, ngứa nha...ah!!! Ah..."

Bị côn thịt cắm vào tới, hung hăng mà xỏ xiên qua, khoái cảm như thủy triều hung hăng ập đến làm Tiêu Chiến thét chói tai, lập tức bắn ra.

"Dâm đãng!!!! Chỉ vừa cắm vào thôi liền bắn!!!" - Vương Nhất Bác ác ý nói, dũng đạo ấm nóng siết chặt lấy dương vật của gã, làm gã nhịn không được thở dốc một hơi, lại càng ra sức tiến vào.

"Uhm...em dâm...vì ai cơ chứ..." - Tiêu Chiến rên rỉ, giờ phút này không thèm quan tâm đến tiếng ồn có thể làm ảnh hưởng đến người dưới lầu hay không, hay tay của em vòng qua ôm chặt Vương Nhất Bác, thuận thế cho dương vật đâm càng sâu đến lút cán.

"Hửm? Chứ không phải trời sinh đã là dâm phụ rồi sao?" - Gã cười, hôn lên cái cằm thanh tú, eo hữu lực vẫn không dừng lại mà tiếp tục thúc điên cuồng.

"Không mà...ah!!! Bởi...Uhm...bởi vì dương vật của chồng rất to rất dài, mới đem em làm đến dâm như vậy đó..." - Tiêu Chiến đã sớm bị thao đến mềm nhũn, đầu óc cũng là một mảnh mông lung mơ hồ, bị sốt đến hỏng óc, lời nói ra lại càng dâm đến không giống ngày thường.

Nghe được người dưới thân nói ra lời dâm đãng như vậy, Vương Nhất Bác thật hận không thể dùng côn thịt đem yêu tinh này làm chết.

"Dâm đãng!!! Tiêu học trưởng thanh thuần hoá ra lại yêu thích ăn côn thịt nam nhân đến như vậy!!!" - Vương Nhất Bác nói, thỏa mãn khi nghe được tiếng rên ủy khuất của Tiêu Chiến trong khi phần dưới thân vẫn mãnh liệt đẩy đưa, hướng ở nơi sâu nhất dũng đạo mà mãnh liệt cắm.

Hai trứng phía dưới va chạm vào mông thịt phát ra tiếng lạch bạch, dâm dịch từ giữa bộ vị kết hợp của hai người không ngừng chảy ra, đọng lại một vũng màu trắng ở trên ghế đen, màu sắc đối lập này lại làm cho khung cảnh trở nên dâm đãng cực kì.

"Em không có!!! Em không có!!! Em chỉ thích ăn côn thịt của Nhất Bác thôi." - Tiêu Chiến hét to lên, dưới khoái cảm mãnh liệt, côn thịt nhỏ nhắn đã dựng đứng lên từ bao giờ, chọt vào bụng dưới của Vương Nhất Bác thấm ra một vũng chất nhầy.

Dưới thế công mạnh mẽ của gã, Tiêu Chiến thất thần hét lên, dòng tinh dịch bắn văng tung toé ra sàn, hậu huyệt non mềm sau khi cao trào lập tức co rút lại, kẹp chặt lấy côn thịt của Vương Nhất Bác, làm gã cũng không chịu nổi mà phóng thích từng đợt tinh dịch vào bên trong Tiêu Chiến.

Chất lỏng nóng ấm bắn vào trong, phía vách tường mềm mại làm cho Tiêu Chiến khoan khoái thở một hơi, hai chân đặt trên tay vịn không tự chủ được mà cong cớn cả lên.

"Phương thuốc chữa sốt gia truyền của nhà tôi là cực kì hiệu quả đó nha." - Vương Nhất Bác trêu chọc Tiêu Chiến, người đang mệt mỏi tan thành một vũng mềm mềm ở trên ghế, đáp lại là cái tát vô lực của em.

Điện thoại vang lên làm cho Tiêu Chiến giật cả mình.

Là của Vương Nhất Bác, không biết nãy giờ đã reo bao nhiêu lần rồi.

Tiêu Chiến đỏ mặt, hình như lúc nãy bọn họ có hơi hăng say quá, nếu như vì em làm lỡ việc của gã thì không nên.

"Vâng? Mẹ?"

"Ngày mai hai người sẽ xuống sân bay ạ?"

"Vâng, con sẽ ra đón."

Vương Nhất Bác nói xong, cúp điện thoại, lập tức nhận được tầm mắt sắc lẻm lướt qua lướt lại trên lưng trần.

"Vương Nhất Bác tên khốn này!!!! Sao anh dám lừa em hả!!!!!!"

Tiêu Chiến phẫn nộ thét lên, nhưng ngặt nỗi sau cuộc hoan ái, đã không còn sức lực mà hoạt động mạnh, nên tiếng thét vừa rồi rơi vào tai Vương Nhất Bác lại như con mèo con làm nũng.

"Vợ, vợ, anh sai rồi, anh sai rồi..." - Vương Nhất Bác lập tức chân chó chạy lại bế Tiêu Chiến lên, ôm gọn người vào lòng nhỏ giọng nhận sai.

"Cút!!! Ai là vợ của anh!!!!" - Tiêu Chiến vùng vẫy, tên lưu manh này vậy mà dám lừa em!!!

"Vậy hả? Vậy lúc nãy ai gọi chồng thao em sướng quá nhỉ???" - Vương Nhất Bác vặn lại, thích thú nhìn vẻ mặt ửng hồng của Tiêu Chiến, màu hồng lan dần đến mang tai.

"Anh!!! Anh!!! Không cho chạm vào em nữa!!!" - Tiêu Chiến thẹn quá hoá giận, lập tức đưa ra thánh chỉ.

"Anh sai rồi, anh sai rồi, đừng tức giận. Anh làm sao có thể không chạm vào em chứ."

"Chỉ là một phút thôi đã ngứa tay chết anh rồi."

Tiêu Chiến bật cười, ai nói Vương Nhất Bác không giỏi ăn nói chứ. Ở bên cạnh gã, Tiêu Chiến em mới là người được chiều chuộng nhất thế giới đây này.

"Em muốn ăn cháo với tôm bóc vỏ. Còn muốn bánh phô mai dâu."

"Được được, anh nấu cho em ăn. Bánh thì anh sẽ ra ngoài mua." - Vương Nhất Bác sủng nịch nói, hôn nhẹ lên trán của Tiêu Chiến.

Em tủm tỉm cười, Vương Nhất Bác đúng là đối tượng yêu thầm tuyệt vời nhất thế giới mà.

____________

Nhưng các bạn phải đồng ý với tác giả rằng, chịch là liều thuốc chữa bệnh tuyệt vời nhất phải hok nè 🤣🤣đè xuống chịt cái hôm sau hết bệnh hen


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net