9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn một chương nữa là hết rồi nhe. Kết có thể hơi cụt, nhưng mình đã nói trước là fic viết ra vì stress và lắm lúc thèm thịt nên mình sẽ không đi tình tiết nhiều :v thế nhé không nhận gạch đá😝
_________

Tháng mười hai đến mang theo từng cơn gió lạnh lẽo cắt da thịt, bầu không khí mừng giáng sinh bao trùm Bắc Kinh. Vương Nhất Bác vội vã chạy đến quán cà phê đã hẹn trước với Tiêu Chiến, cũng gần một năm từ ngày bọn họ quen nhau.

Gã đẩy cửa vào quán cà phê nhỏ, dáng người cao gầy lập tức lọt vào tầm mắt. Tiêu Chiến ngồi im lặng ở một góc quán, nắng chiều đỏ ối dội xuyên qua khung cửa sổ, một vài tia lấp lánh sượt ngang khoé mắt của em, phủ ngang lên mái tóc nâu một lớp tro tàn của ngày chiều.

Vương Nhất Bác hơi hơi mỉm cười thu hết cảnh đẹp vào trong mắt, gã chậm rãi bước đến, không quên gọi một tách cappuccino nóng, "Xin lỗi, tôi đến hơi muộn."

"Không sao, em cũng vừa mới đến." - Tiêu Chiến cười, làn khói mờ ảo của ly latte để trên bàn vờn khẽ trên đôi mi đang cong cong của em làm Vương Nhất Bác có cảm giác không chân thật.

"Giáng sinh vui vẻ." - Gã để hộp quà tinh xảo lên trên bàn, màu đỏ rất bắt mắt, ngay cả dây ruy băng cũng được thắt một cách tỉ mỉ, chỉ nhìn qua là biết chủ nhân của nó dụng tâm đến cỡ nào.

"Cảm ơn." - Tiêu Chiến nhận lấy, cũng cười đẩy lên bàn một hộp quà nhỏ.

Cả hai dưới nỗi niềm trông chờ, xé mở hộp quà ra, động tác không nhanh không chậm, nhưng lại để lộ sự gấp gáp như những đứa nhỏ háo hức được mở quà.

Tiêu Chiến nhận được một cái khăn choàng len màu đỏ rượu, ở góc phải nhỏ lại có đề hai chữ viết tắt XZ. Mím mím môi, em lập tức bắt lấy gã đàn ông đối diện còn đang ngơ ngác vì nhận được quà, "Đưa tay em xem!!!"

Lật tay của Vương Nhất Bác lại, như dự đoán, Tiêu Chiến thấy được vài vết thương do lỗ kim gây ra. Cái áo choàng này đường may sứt sẹo, nếu không muốn nói là xấu, nhưng Vương Nhất Bác vốn dĩ chẳng thiếu mấy mống tiền để mà mua cho Tiêu Chiến một cái đẹp hơn và đánh giá hơn gấp trăm lần.

Vậy chỉ có thể đoán, là gã tự đan.

Tiêu Chiến vừa tức vừa buồn cười, cái tên này lắm trò trẻ con thế nhỉ.

Nhưng lại có cảm giác ấm áp.

"Vốn dĩ là định mua một cái khác tặng em." - Nhưng thời gian không cho phép, gã dành tận hơn 2 tuần để đan thử một cái, sau đó lại đan thêm một cái thứ hai xem như là thành phẩm cuối cùng. Cuối cùng gã quyết định mua một cái mới, vì sản phẩm của gã làm ra, xấu không nỡ nhìn thẳng.

"Em đừng cười, nếu không thích thì trả lại đây." - Gã hầm hè khi thấy Tiêu Chiến mím môi, hai mắt cong cong lên, vươn tay định giựt cái khăn choàng về.

"Đừng có chơi xấu, tặng rồi không được lấy lại!!!" - Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt tránh thoát ma trảo của Vương Nhất Bác, sau đó choàng chiếc khăn lên cổ, đắc ý mà nhìn cái tay của gã bơ vơ giữa không trung, lại nhanh tay lẹ mắt mà bắt lấy nó, hạ một nụ hôn thật kêu lên bàn tay thon dài, "Em thích cực kì."

Hai tai của Vương Nhất Bác lặng lẽ nhiễm một màu hồng hồng, Tiêu Chiến bật cười, "Anh thích quà của em không?"

Vương Nhất Bác nhìn bức vẽ nho nhỏ được vẽ rất tỉ mỉ đến từng chi tiết trong tay, mặt của gã sắp bị nướng chín rồi.

"Em...em...em học xấu!!!" - Sau vài phút, gã nghiến từng chữ.

Tiêu Chiến vẫn cười, "Nhưng anh có thích không?"

"Em biết là anh thích mà." - Nói đoạn, em chồm dậy hôn nhẹ lên khoé miệng của Vương Nhất Bác, sau đó nhanh chóng trở về vị trí cũ, cười như con mèo vừa trộm được cá.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến, "Được rồi. Ừ thì thích."

"Hôm nay bọn mình tính đi đâu vậy?" - Tiêu Chiến nghe được gã thừa nhận thì cười to, thỏa mãn mà nhấp một ngụm latte, sau đó hỏi dò.

"Đi công viên trò chơi đi, có một chỗ gần đây mở xuyên đêm, giáng sinh mà." - Vương Nhất Bác nhún vai nói, khuấy ly cappuccino vừa được đặt lên bàn, nhìn Tiêu Chiến mân mê chiếc khăn choàng cổ, gã nhịn không được cười một tiếng.

"Được, đi thôi."

______________

Trời về chiều nhưng vì là lễ nên khu vui chơi vẫn còn rất đông đúc, hai người thanh niên cao ráo bắt mắt đi sát bên nhau giữa một rừng người toàn là các gia đình có con nhỏ, có chút thu hút sự chú ý của người khác.

"Nhất Bác, Nhất Bác, ông già Noel kìa, lại đấy chụp chung một tấm đi." - Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác về phía ông già Noel đang đứng trước gian hàng thú bông, tiếng cười khanh khách của những đứa trẻ vang lên làm cho bên này có vẻ náo nhiệt hơn hẳn.

"Gì chứ." - Vương Nhất Bác dẩu môi, lầm bầm mấy tiếng kháng cự, nhưng vẫn để em lôi kéo gã đến xếp hàng chung với mấy đứa nhóc đang chờ đến lượt cùng chơi với ông già Noel.

"Nhờ cô chụp giúp hai bọn cháu một tấm ạ." - Tiêu Chiến lễ phép nói với người phụ nữ đang đứng phía sau bọn họ.

Bà cô ở phía sau vốn đang cảm thấy kì lạ vì hai người con trai đi chung với nhau vào ngày lễ giáng sinh, trông như đang hẹn hò vậy. Nhưng cảm giác này ngay lập tức bị đánh bật đi mất khi nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến, cùng bộ dáng ngoan ngoãn của em.

"Được được được, cứ để cô."

"Hai đứa thật là tình cảm tốt quá, nhìn xem đứng chung một khung hình cũng có cảm giác tốt đẹp thế này này." - Bà cô chụp xong thì tấm tắc khen ngợi, chắc hẳn hai cậu trai này là bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn đi, thời nay trồng một cái cây là gặp một cặn bã. Không phải là trà xanh thì toàn cho nhau ăn sừng, bạn bè mà tình cảm tốt như vậy, còn hẹn nhau đi chơi vào ngày lễ nữa thì thật là hiếm thấy nha.

Tiêu Chiến cười cười, mặt có cảm giác hơi nong nóng, ngượng ngùng nhận lấy điện thoại rồi lễ phép nói cám ơn.
.
.
.
.
"Chiến, chơi đu quay không?" - Vương Nhất Bác trỏ vào cái vòng đu quay ở phía bên tay phải khi cả hai đang cùng đi dạo loanh quanh. Bây giờ đã sắp chưng hửng tối, công viên chỉ còn nháo nhác vài bóng người, có lẽ tất cả đã về nhà chuẩn bị tiệc giáng sinh gia đình tụ họp.

"Cũng được." - Tiêu Chiến gật đầu, đã lâu lắm rồi em không chơi cái trò này.

Em đứng trước vòng đu quay, đợi Vương Nhất Bác đứng phía bên người quản trò thì thầm cái gì đó, rồi gã đi về hướng này, trên khuôn mặt là nụ cười tươi rói, khoác tay Tiêu Chiến nói đi thôi.

Cũng thật là, đâu phải trẻ con đâu mà chơi đu quay cũng háo hức như thế. (Ôi anh ơi nó háo hức vì việc khác chứ không phải lên đu quay ngồi đâu anh ạ =))))))) )
.

.
.
.
.
Yên vị trên vòng xoay, Tiêu Chiến chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Vòng đu quay bắt đầu di chuyển, Vương Nhất Bác luồn tay của gã đan vào tay em. Tiêu Chiến siết chặt đôi tay lạnh ngắt của người ngồi cạnh.

Giáng sinh ghé thăm cùng vô vàn những điều ước kì diệu đồng thời cũng mang đến những mảnh tuyết mong manh bất ngờ, thả mình rơi xuống trần thế từ khoé mắt của bầu trời đang chập chững tối. Ráng chiều đỏ ửng những làn khói mơ hồ tan ra loang lổ đốt cháy mặt trời đang treo lơ lửng giữa ngọn đồi phía xa xa.

Và rồi vòng xoay dừng lại giữa tâm điểm của hoàng hôn đang từng chút một nuốt đi từng giọt nắng còn sót lại trên bầu trời.

Cả thế giới chìm dần vào một màu tối của buổi đêm huyền dịu, và Tiêu Chiến là giấc mơ mùa đông mà Bắc cực xa xôi mang đến.

Vương Nhất Bác không kiềm được mà hôn lên khoé miệng của người đang ngơ ngẩn mà nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

Đôi mắt em rực rỡ như sao trời, khẽ chớp mắt làm thế giới của gã phút chốc sáng bừng lên, nhuộm dải ngân hà đang chìm trong đêm những mảnh lấp lánh đượm một màu rạng rỡ.

"Nè, làm gì vậy?" - Giọng nói của Tiêu Chiến vang lên đánh thức Vương Nhất Bác từ trong những suy nghĩ không mấy đàng hoàng.

"Làm chút chuyện yêu đương, dù gì cũng đâu có ai ở đây đâu." - Gã cười, bàn tay lành lạnh khẽ kéo lên cái áo len phía trong, ngựa quen đường cũ mà vuốt ve thân thể mịn màng sau lớp đồ dày cộm.

"Đừng có càn rỡ, đây là đang ở ngoài đó...uhm..." - Khẽ rên lên một tiếng, Tiêu Chiến hơi chút vặn vẹo thân mình, lại muốn kéo gã ra, nhưng tay nhỏ của em đặt lên tay Vương Nhất Bác với một lực vô cùng yếu ớt, tựa như chối từ, lại tựa như chào đón.

"Không có ai đâu, tôi bao trọn cái vòng xoay này rồi." - Gã khàn khàn nói, nhấc bổng Tiêu Chiến lên đặt trên đùi mình, niết cái cằm thanh tú, ép em mở miệng lộ ra đầu lưỡi đỏ hỏn, thế công dồn dập mà ấn đôi môi thô ráp lên môi mềm của Tiêu Chiến.

"Ưm...hưm..." - Bị gã liếm qua nướu và cả hàm trên, Tiêu Chiến rên ư ử, cơ thể như có một dòng điện chạy ngang qua làm cho em tê dại cả sống lưng, ngón tay mảnh khảnh níu lấy áo khoác của Vương Nhất Bác, một bộ dáng dục cự hoàn nghênh.

Vương Nhất Bác ấn gáy Tiêu Chiến làm nụ hôn này thêm sâu, đầu lưỡi linh hoạt của gã cuốn lấy lưỡi của em dây dưa ở bên trong khoang miệng, tiếng nút lưỡi chậc chậc vang lên giữa không gian chật hẹp của cabin làm cho Tiêu Chiến ngượng chín mặt.

"Hah —— ưm... ưm..."

Dứt khỏi nụ hôn cuồng nhiệt, Tiêu Chiến tựa vào vai gã thở hổn hển, cố lấy lại hô hấp của mình. Tay gã chu du khắp thân thể của Tiêu Chiến, như có như không mà vuốt ve đóa thù du sau lớp áo, ngón tay khẩy nhẹ lên đầu ngực sau đó lại xoay tròn mà mân mê nó, xúc cảm co dãn làm gã có chút yêu thích không muốn buông tay.

"Ah——ưm..."

Đầu lưỡi lại bị cuốn lấy một lần nữa, ép chặt giữa hai cánh môi của Vương Nhất Bác, gã điên cuồng mà hút lấy cái lưỡi nhỏ xinh bên trong.

"Ô ~~~ ah...." - Một đường chỉ bạc chạy dọc xuống khoé môi, Tiêu Chiến cảm thấy chỉ bằng động tác này của gã, đã có thể hút cả linh hồn của em ra ngoài. Lồng ngực trở nên căng cứng, ngay cả phần phía dưới cũng bán cương lên, chỉ một vài nụ hôn liên tục hạ xuống đã làm cho em thích đến không chịu được.

Tiêu Chiến thở hổn hển, nhích phần hông dưới cọ xát vật đũng quần đang phồng lên của gã đàn ông trước mắt, hòng giảm đi cơn ngứa khó nhịn nơi hậu huyệt.

Vương Nhất Bác phát hiện được ý đồ nho nhỏ của Tiêu Chiến, lập tức cười, gã bằng vài động tác đã sớm thuần thục mà cởi cái quần jean của em, quăng nó vào một góc bơ vơ ngay cabin.

Men theo cần cổ đang ngửa lên của Tiêu Chiến mà hôn xuống, ngậm lấy hầu kết nhô lên, dùng răng nanh cắn nhẹ, Vương Nhất Bác hài lòng khi nghe thấy tiếng rên trầm đục phát ra trên đỉnh đầu.

Tiêu Chiến bây giờ trên người chỉ mặc cái áo len đỏ, bên ngoài khoác thêm cái áo bành tô màu nâu, phần dưới lại loã thể hoàn toàn, hậu huyệt còn hơi co rút chảy dâm dịch xuống ướt một mảng quần của Vương Nhất Bác, người đang ăn mặc chỉnh tề đối lập với cậu thiếu niên dâm đãng đang xoay mông cầu thao trước mặt.

Tay của Vương Nhất Bác vuốt ve sống lưng mẫn cảm, rồi dạo bước xuống thắt lưng mà nhéo nhẹ, âu yếm từng nơi một khiến Tiêu Chiến hơi run rẩy. Đích đến cuối cùng là cặp đùi trắng nõn đang quấn lấy eo của Vương Nhất Bác, vuốt ve đùi trong một cách kích tình, cấu thật mạnh vào đấy để lại một dấu đỏ ửng làm cho Tiêu Chiến vừa đau vừa thích.

"Hưm...ah...Nhất Bác, em ngứa..."

"Ngứa? Ngứa ở đâu? Em phải nói thì tôi mới biết mà thoả mãn thân thể cơ khát của em chứ?" - Gã khàn khàn nói, tay lại di dời lên trên vuốt ve hai điểm gồ lên phía trước, "Ở đây?" Rồi lại đỉnh phần thân dưới một chút, "Hay là ở đây?"

"Đều ngứa....đều muốn Nhất Bác...ô~~~" - Tiêu Chiến nức nở, hông không thể kiềm chế mà ma sát với lớp quần jean nhằm giảm bớt cảm giác khô nóng khó nhịn.

"Giữ áo của em đi, chắc vào, không thì chẳng hết ngứa được đâu." - Kéo áo của Tiêu Chiến lên ép em cắn lấy để giữ cho gã tiện làm việc. Đầu vú đỏ hồng bị phơi bày dưới không khí lạnh lập tức run run dựng thẳng.

"Ô ~~ a——" - Tiêu Chiến rên lên khi Vương Nhất Bác vùi đầu vào ngay phần ngực, một bên bị gã ngậm vào, đầu vú bị cái lưỡi nham nhám liếm qua mang đến cảm giác tê dại xộc thẳng lên đỉnh đầu, những tiếng rên rỉ vong tình lập tức phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp.

Tối nay Vương Nhất Bác có chút hăng hái, gã như con bò điên mà vùi đầu vào trong ngực say mê liếm mút, gã dùng răng nanh cạ xung quanh quầng vú, rồi lại ngậm chặt lấy viên đậu nhỏ mà day cắn sau đó kéo ra làm cho Tiêu Chiến vừa đau vừa thích.

"Ah —— Nhất Bác, dừng lại, hỏng mất, sẽ hỏng mất...." - Tiêu Chiến khóc nấc, khoái cảm nơi đầu vú làm cả người em tê dại, nhưng đồng thời cũng sợ hãi với cách chơi này của Vương Nhất Bác, đầu ngực sẽ lập tức bị kéo rớt ra.

"Chiến Chiến thiên phú dị bẩm, sẽ không hỏng đâu." - Nói rồi lại ác ý cắn mạnh lên đầu vú đã bị chơi đến sưng đỏ làm cho người phía trên thét chói tai một tiếng, sau đó lại thổi thổi mà an ủi, Tiêu Chiến hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Anh...đáng ghét!!!"

"Ừm. Ghét tôi nhưng vẫn còn ngứa chứ?"

"Tôi biết là em ghét tôi nhưng vì yêu em nên tôi vẫn sẽ chữa ngứa cho em mà." - Vương Nhất Bác lưu manh cười, phần hông dưới lại đỉnh đỉnh một chút ngay mông của Tiêu Chiến, gã nhanh nhẹ thoát quần dài ra.

Vô...vô...vô liêm sỉ?????

"Ah!!!!" - Lời kế tiếp đã bị tắc lại trong cổ họng bởi côn thịt của gã đàn ông kia không hề lưu tình mà đâm thẳng vào dâm huyệt đang nhỏ nước tí tách.

"Hah —— Hah —— Nhất Bác...chậm..." - Em hô lên, ôm chặt lấy cổ của gã, thở hổn hển vặn vẹo mông, muốn để bản thân thích ứng với dị vật bất ngờ xông vào cửa mình.

Đáng tiếc, Tiêu Chiến với bộ dáng ủy khuất, mắt còn mang chút hơi nước mờ mịt, đuôi mắt lông mày đỏ ửng toát lên vẻ dâm mị không nói thành lời, và động tác vừa làm càng kích thích con thú điên cuồng trong gã. Vương Nhất Bác lúc này, một tay vòng qua gáy của Tiêu Chiến, kéo em sát lại gần, thì thầm bằng chất giọng từ tính đã dính nhớp tình dục.

"Vẫn chưa nói cho em biết, tháng đầu chuyển vào kí túc xá, nhìn em vừa tỉnh giấc, trên người chỉ mặc cái áo sơ mi trắng thôi, tôi đã muốn làm chết em!!!" - Vương Nhất Bác nhớ lại cảnh tượng ấy, Tiêu Chiến với đôi mắt ướt nước mơ màng còn đang ngái ngủ, dùng giọng mũi ngọt nị mang chút làm nũng mà hỏi ai vậy, lập tức côn thịt trướng căng một vòng.

Tiêu Chiến đúng là oan không nói hết!!!! Gã mang tiếng là bạn cùng phòng của em mà khi chuyển vào gần một tuần cũng chẳng thấy tăm hơi, làm cho Tiêu Chiến hiểu lầm là bạn cùng phòng đã dọn ra ngoài ở!!!

Nhưng trong tình thế này, làm sao có thể chịu thua!!

Vậy nên Tiêu Chiến mỉm cười nhìn gã, nốt ruồi nơi khoé môi trái tô điểm thêm sự mị hoặc, cả người của Tiêu Chiến giờ đây toát ra mị thái câu dẫn người khác đến đây chiếm giữ yêu tinh này, chiếm giữ mà thao chết em!!!

Tiêu Chiến ấn người xuống, thít chặt hậu huyệt, cảm giác thứ đang chôn chặt trong cơ thể mình hơi run lên, em cười, liếm môi, "Lúc em nhìn thấy anh từ phòng tắm bước ra, đã muốn anh lập tức dùng thứ đồ chơi to lớn này của anh mà làm cho em..."

Dừng một chút, Tiêu Chiến ghé vào tai gã, thì thầm, lại liếm nhẹ lên vành tai đang run rẩy một cái, "Làm lỗ nhỏ của em đến thích lên trời."

Vương Nhất Bác đỏ mắt, hai tay lập tức bấu chặt eo của Tiêu Chiến, thúc mạnh vào làm em sợ hãi thét to.

"Ah!!! Nhất Bác!!! Sâu quá!!!! Hah—-"

"Sao hả?? Không phải muốn anh làm em thích lên trời sao?" - Vương Nhất Bác ác ý hỏi lại, từng chút một mà chọt đến nơi sâu nhất trong tràng đạo.

"Muốn——ah—— chậm một chút——"

Tiêu Chiến gắt gao ôm lấy cổ gã, lực hông của Vương Nhất Bác lớn đến kinh người, dịch ruột non theo ma sát tiết ra giữa nơi kết hợp của hai người dính nhớp một mảnh lớn.

"Em thật là khó hầu hạ." - Tát mạnh ngay cặp đào đang đong đưa trên đùi mình, Vương Nhất Bác bĩu môi nói.

"Tự mình động đi." - Gã ra lệnh, thích thú khi nhìn Tiêu Chiến vặn vẹo mông một bộ dạng dâm đãng khó nhịn.

"Hưm——ah——-" - Em không kiềm được mà đong đưa mông, tốc độ chậm rãi là cho Tiêu Chiến cảm giác được cả từng đường gân hằn lên trên dương vật của gã. Bởi quyền chủ động thuộc về bản thân mình, chính Tiêu Chiến cũng không dám làm quá mãnh liệt. Nhưng tần suất như thế này làm sao thoả mãn được cơn đói khát nơi hậu huyệt?

Rất nhanh, Tiêu Chiến đã ý loạn tình mê mà tuỳ ý nhún trên côn thịt thô to của Vương Nhất Bác. Tiểu huyệt vừa ấm nóng lại ẩm ướt gắt gao bao lấy dương vật, phía trong nội bích như có vô số cái miệng nhỏ nhắn tham lam mà hút lấy, Tiêu Chiến đi chậm rãi không thể ngờ là tra tấn chính bản thân em, cũng là tra tấn gã đàn ông trước mắt.

Vương Nhất Bác gầm nhẹ một tiếng, rút côn thịt ra, bế xốc Tiêu Chiến lên, đặt hẳn em nằm trên cái ghế sắt, ép hai chân của em thành chữ M. Phần thân dưới hư không làm cho Tiêu Chiến không quen mà rên rỉ, nhưng ngay lập tức phải thét ra một tiếng chói tai, bởi Vương Nhất Bác đã đâm cây lợi kiếm từ trên xuống.

Tư thế này không thể ngờ là đỉnh đến nơi sâu nhất của hậu huyệt, Tiêu Chiến nức nở lung tung mà quẫy đạp, cảm thấy côn thịt như muốn dập nát tràng đạo ở bên trong. Hậu huyệt gắt gao co rút, ngay cả quy đầu to lớn cũng bị từng thớ thịt hồng bên trong chăm sóc tận tình, đây quả thật là thiên đường hưởng thụ của nam nhân.

Vương Nhất Bác cố định hai chân của em, liều mạng mà chọc vào điểm mẫn cảm gồ lên phía trong, chọc cho Tiêu Chiến phát ra từng trận vui thích.

"Nhất Bác—— Nhất Bác—— em ra—— em sắp ra——-"

"Ngoan, chờ anh." - Vương Nhất Bác bá đạo mà nắm chặt côn thịt nhỏ xinh đang rỉ dịch của Tiêu Chiến, độc đoán mà ép em phải nhịn xuống phóng thích.

"Ô ~~~~ ah~~~~~hức em nhịn không nổi—-cho em ra——" - Tiêu Chiến lung tung cựa quậy, ngay cả tay cũng đấm thình thịch vào lưng của Vương Nhất Bác, sao lại có thể bá đạo như vậy!!!

"Rất nhanh thôi, ngoan nào..." - Vương Nhất Bác chặn lại đôi môi đang rên rỉ, tốc độ trừu sáp phía dưới lại nhanh hơn, gã nhấp từng cú thúc sâu vào điểm nhạy cảm.

"Ah——-hưm...." - Dòng tinh dịch nóng ấm phun ra lấp đầy bên trong, lại tràn một số ra bên ngoài, thấm ướt cả băng ghế sắt. Đồng thời Tiêu Chiến cũng phóng thích lên bụng dưới của gã, khoái cảm bắn tinh làm cho Tiêu Chiến có chút váng đầu, hoa mắt. Trong phút chốc hai chân buông thỏng, dạng ra đặt lên người Vương Nhất Bác, không thể khép lại.

"Anh....anh...!!!" - Tiêu Chiến không nói nên lời, cái tên này, ở đâu cũng chẳng buông tha cho em!!!

"Ngoan, tối rồi, chắc em cũng đói, thu thập xong mình đi ăn khuya nhé?" - Gã ôn nhu hôn lên đôi môi sưng đỏ đang mấp máy, từ trong balo rút ra khăn giấy dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó gọi một cú điện thoại, vòng xoay nãy giờ đã ngừng độ hai tiếng lập tức hoạt động trở lại.

Cái tên này, hoá ra là chuẩn bị từ trước rồi.

Tiêu Chiến trợn trắng mắt, nhìn Vương Nhất Bác đang cười hề hề hối lỗi, lại cắn mạnh lên môi của gã một cái, đổi lại một cái hôn sâu của người yêu.

"Chẳng có lần sau đâu đấy." - Tiêu Chiến hổn hển nói.

"Ừ, chẳng có lần sau." - Vương Nhất Bác đáp. Nhưng gã biết thừa nếu có lần sau thì Tiêu Chiến vẫn chọn bỏ qua thôi.

Bởi vì chỉ cần gã muốn, Tiêu Chiến nhất định sẽ đáp ứng mà.

____________

Haha đố anh lớn tặng anh bé cái gì ớ 🤣🤣 mà biết rồi thì giữ trong lòng hoặc có thể inb tác giả để trao đổi nè nhen 🤣🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net