Extra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING : Maid cosplay! Dị ứng xin mời quay về. Đọc đến chương 10 là đủ, không cần thiết đọc thêm extra.

Tính ra cái này mừng sinh nhật Bo bi nhưng cái lười đánh chết cái đam mê....
————————

"Tổng, tổng giám đốc..." - Cô thư kí rụt rè nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi nghiêm chỉnh bên bàn, có vẻ như tâm tình của gã hôm nay không được tốt.

"Ừ?" - Vương Nhất Bác lạnh nhạt đáp, một bộ dáng không kiên nhẫn, có gì thì nói mau lên, thời gian của tôi rất là quý giá.

Thư ký nuốt nước bọt nhìn tổng giám đốc mặt mày sa sầm, bây giờ có kẻ ngu mới dám trêu vào gã. Vị giám đốc này là con của lão giám đốc nay đã nghỉ hưu, vừa mới nhậm chức được hai năm, nhưng cách xử lý vấn đề, đưa ra những quyết định và cả tấm nhìn của gã không thể để cho người ta khinh thường.

Lặng lẽ lau mồ hôi, thư ký lắp ba lắp bắp, "Có...có một tập hồ sơ, cần...cần phê duyệt ạ..."

Nói xong, để lên bàn làm việc rồi chạy biến.

Vương Nhất Bác cáu kỉnh nhìn tập tài liệu để trên bàn, sau đó lại mở điện thoại, từ sáng đến giờ, không một tin nhắn.

Hôm nay là sinh nhật gã.

Đối với Vương Nhất Bác mà nói ngày sinh nhật cũng chẳng phải là ngày quan trọng gì, như mọi năm gã vẫn phải trải qua một mình. Nhưng bây giờ đã có Tiêu Chiến, gã tất nhiên là muốn trải qua ngày này cùng em. Còn nhớ năm ngoái bọn họ sang Ý du lịch, trải qua sinh nhật ở nước ngoài. Mà năm nay vì công việc của Vương Nhất Bác khá bận, nên cũng chẳng có thời gian lên kế hoạch cho ngày này.

Vương Nhất Bác bĩu môi, thế mà Tiêu Chiến còn không nhắn tin chúc mừng sinh nhật gã, chẳng những thế, còn im bặt suốt hai ngày liền, trốn tránh gã liên tiếp.

Cho nên nói, thất niên chi dương đến sớm những năm năm? Cho nên nói, tình yêu cũng sẽ biến mất đúng hăm?

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy tủi thân vô hạn, gã chẳng còn tâm trí gì để mà làm việc nữa.

Thế là, Vương tổng của chúng ta, lên kế hoạch trốn việc về nhà sớm. Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật gã, ai dám cản tổng tài đi về sớm ăn mừng sinh nhật chứ.

Nghĩ nghĩ, Vương Nhất Bác lại nhắn tin cho Tiêu Chiến, thông báo rằng gã đang trên đường về nhà, bé dâm đãng, anh cho em một cơ hội cuối cùng!!!

...

Rất nhanh, xe của Vương Nhất Bác đã rẽ vào tiểu khu, gã bật định vị lên, mừng thầm khi thấy Tiêu Chiến đang ở nhà, để tôi xem lần này em đang có âm mưu gì.

Vương Nhất Bác cười đắc ý, gã bước đến trước cửa, thấy một miếng giấy màu xanh dán trên đấy, nét chữ thanh thoát nhẹ nhàng, là chữ viết của Tiêu Chiến.

"Một phần để hành trình của ngày hôm nay được trọn vẹn, xin anh hãy đeo khăn bịt mắt vào nhé ^_^"

"Sau đó nhấn chuông."

Vương Nhất Bác buồn cười, hoá ra gã đã nghĩ nhiều, chắc chắn đây là trò chơi nhỏ do Tiêu Chiến chuẩn bị cho sinh nhật gã rồi.

Buồn bực lúc ở công ty phút chốc bay sạch sành sanh, Vương Nhất Bác cong khoé môi, rất nghiêm túc thực hiện chỉ thị, đeo lên băng che mắt màu đen, sau đó theo quán tính mò đến chuông cửa.

"Chủ nhân, ngài về rồi."

Một tiếng chủ nhân này khiến tai Vương Nhất Bác run lên, gã nuốt nước bọt, yêu tinh nhỏ này càng ngày càng ngông cuồng!!

Mu bàn tay chợt cảm nhận được ấm áp, Tiêu Chiến đang nắm tay gã, dẫn dắt Vương Nhất Bác bước vào nhà.

"Để em cởi giày cho ngài."

Tiếng sột soạt vang lên, Vương Nhất Bác thuận theo thế tay của Tiêu Chiến mà mang dép đi trong nhà vào.

"Đến đây." - Bởi vì mắt bị che kín, nên Vương Nhất Bác chỉ có thể nhờ vào tai và cảm giác nơi phía tay - nơi Tiêu Chiến đang cầm, âm ấm để xác định phương hướng. Giọng nói mềm mềm của Tiêu Chiến như có ma lực, mê hoặc Vương Nhất Bác phục tùng tuân theo.

"Ngồi xuống." - Aisss, sao gã lại cảm thấy giọng điệu ra lệnh này của Tiêu Chiến đáng yêu đến chết người vậy nè...

Cả thân thể của Vương Nhất Bác đột nhiên có cảm giác khô nóng, phần thân dưới mơ hồ có dấu hiệu rục rịch.

"Chủ nhân, ngài là muốn mở quà trước, hay là ăn bánh kem trước?" - Tiêu Chiến hơi nâng giọng, và chết tiệt, Vương Nhất Bác thề rằng em lại đang nở một nụ cười cong cớn với biểu tình đắc ý, như một con mèo trộm được cá, và gã thích cái bộ dáng trộm đắc thắng này kinh khủng.

Hừm, có hai lựa chọn à?

Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy rằng, dù cho gã quyết định như thế nào, người được lợi vẫn sẽ là gã.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang suy tư, khẽ cắn chặt môi, bỗng gã nở một nụ cười. Em nghe thấy giọng nói khàn khàn của gã cất lên, và với sự bình tĩnh thong dong đến từ gã đàn ông ấy, Tiêu Chiến cảm giác như Vương Nhất Bác mới là người làm chủ cuộc chơi, là người dẫn dắt trong cuộc chiến tình dục lần này.

"Vậy, tôi muốn ăn bánh kem trước."

"Như ngài mong muốn, thưa chủ nhân."

Vương Nhất Bác nghe được tiếng hộp bánh bị xé mở, thầm nghĩ chẳng biết Tiêu Chiến định chơi trò gì với gã đây.

Đương lúc miên mang, thì gã đột nhiên cảm giác được một cỗ lực nặng đè lên đùi của mình. Tiêu Chiến đang ngồi trên đùi của gã.

"Và bây giờ, hãy đảm bảo rằng anh chỉ thưởng thức nó bằng miệng thôi nhé."

Quỷ tha ma bắt cái chất giọng ướt át khiêu gợi này.

Vương Nhất Bác không kiềm được đưa tay lên muốn chạm vào Tiêu Chiến, xúc cảm mịn màng trên bả vai khiến gã nhịn không được thở hắt một hơi. Có thứ gì đó đưa đến bên miệng của gã, mùi vị ngòn ngọt của kem tan ra trong khoang miệng. Vương Nhất Bác đưa lưỡi liếm một vòng, đoá anh đào lấp ló sau vũng kem bị gã không chút lưu tình nào mà hút.

"Ưm...Nhất Bác..." - Gã nghe được Tiêu Chiến rên rỉ, hoá ra cái gọi là ăn bánh kem chính là như thế này. Vương Nhất Bác cười tà, đảo cái lưỡi quanh quầng vú, kích thích nó dựng thẳng lên.

"Nhất Bác, bên này, bên này cũng muốn..." - Tiêu Chiến thở dốc, đưa đầu vú còn lại đến trước miệng của Vương Nhất Bác chờ gã hưởng dụng.

"Tôi tưởng là em cho tôi ăn bánh kem? Em xác định là ăn bánh kem chứ không phải ăn đầu vú dâm đãng của em hả Chiến Chiến?" - Vương Nhất Bác trêu chọc, nhưng chẳng một chút chần chừ mà ngậm phía bên còn lại vào, bàn tay cũng không rảnh rỗi gì mà càn quấy trên thân thể xinh đẹp.

Nhưng khi tay gã vừa chạm đến eo của Tiêu Chiến, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng.

Thứ em đang mặc trên người chẳng phải là thứ vải như ngày thường em vẫn mặc.

Nó hơi thô, và có lỗ hở, như là, lưới?

"Tiêu Chiến, tôi muốn mở quà." - Vương Nhất Bác nhịn không được nữa, gã bức thiết muốn nhìn Tiêu Chiến, chẳng biết có phải là bộ dáng gã đang nghĩ đến không, nếu thế thì đây hẳn phải là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà gã nhận được.

"Đ-Được..."

Vương Nhất Bác tháo bịt mắt, và nhìn xem, con thỏ bé nhỏ của gã đang làm trò gì kìa. Hôm nay lại trực tiếp khoác trang phục hầu gái lên người, lại còn là loại trang phục tình thú chuyên dụng. Chắc chắn là phải làm công tác tư tưởng rất dữ dội đây.

Trang phục hầu gái Tiêu Chiến đang mặc là thiết kế bằng lưới, hở vai, không tay áo. Đây không phải kiểu thiết kế hai dây, quanh xương đòn có một vòng vải ren bao bọc, nối liền với vải lưới ôm trọn cả cơ thể, trông như một cái yếm, phần eo thì được quấn quanh bằng một cái tạp dề ngắn cũng cỡn.

Hiện tại thì Tiêu Chiến đang ngồi trên mặt đất, hai chân đan chéo vào nhau, tư thế này càng phô triển thân thể thon dài hoàn mỹ. Ở giữa phần ngực được khoét hai lỗ trống, để lộ đầu vú đã bị chơi đùa đến ửng đỏ, Vương Nhất Bác thấp thoáng còn thấy được một tầng nước trên nhũ hoa mà mình để lại, có vài phần trắng dinh dính, gã đoán là kem.

"Chủ, chủ nhân...ngài thích món quà này chứ?" - Tiêu Chiến rụt rè hỏi, dưới tầm mắt nóng rực của Vương Nhất Bác, cả người hơi run rẩy, ánh mắt chứa đầy sự chiếm hữu và lửa dục của gã như muốn ăn tươi nuốt sống em. Cố tình Tiêu Chiến còn chẳng biết dáng vẻ của mình khiêu gợi như thế nào, lại ngẩng lên dùng hai mắt ướt át nhìn chằm chằm gã.

"Lại đây." - Ôi không, Vương Nhất Bác lại bắt đầu giở cái giọng ra lệnh quyến rũ đến Lucifer còn phải ngả mũ cúi chào. Tiêu Chiến hơi choáng váng, vội muốn đứng lên, nhưng Vương Nhất Bác đã trực sẵn, dùng bàn chân thô ráp của gã cọ lên phần dương vật đã bán cương lên của Tiêu Chiến qua lớp tạp dề ren, "Tôi có nói là em được đứng lên sao?"

Bàn chân của gã cọ lên, ngón chân hết vuốt ve rồi lại xoay tròn, cọ trúng phần đỉnh đang rỉ nước. Tiêu Chiến bị cọ đến cả người đều mềm nhũn ngã gục xuống sàn, "Ah...Nhất Bác..."

Tiếng rên rỉ của mỹ nhân cũng chẳng làm gã động lòng lúc này, Vương Nhất Bác bây giờ chỉ muốn, tận hưởng màn trò chơi nhập vai do bé nhỏ của gã thiết kế mà thôi.

"Sao nào? Chỉ một chân cũng có thể làm em thích đến như thế sao?" - Gã hỏi, chân lại tuỳ ý di chuyển dọc theo phần gồ lên phía sau lớp vải, hài lòng khi nghe tiếng thở dốc kìm nén của Tiêu Chiến.

"Lại đây."

Lần này, Tiêu Chiến tựa như đã biết ý, em xoay người, dùng tứ chi bò lại chỗ Vương Nhất Bác, như một sủng vật ngoan ngoãn, lại nghe lời.

Vương Nhất Bác mặc niệm trong lòng, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Tiêu Chiến bò đến chỗ của Vương Nhất Bác, gương mặt trắng nõn nhô lên giữa hai chân của gã, cặp mắt đọng hơi sương ngước lên lom lom nhìn Vương Nhất Bác như một đứa trẻ lạc đường, ấy thế mà hơi thở của Tiêu Chiến lại vờn xung quanh phần hạ bộ nhô lên, thứ đó càng cương cứng hơn, trực tiếp phồng lên cọ vào gương mặt xinh đẹp của em.

Vương Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến, kéo em vào nụ hôn sâu, cái lưỡi linh hoạt tiến công vào khoang miệng một cách mãnh liệt, liếm láp say mê, cái lưỡi nham nhám của gã cuốn lấy lưỡi của Tiêu Chiến mà mút mát.

Em bị hôn đến ngay cả môi cũng tê rần, nhưng dưới sự nhiệt tình của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chẳng có cách nào từ chối cả.

"C-Chủ nhân..." - Được Vương Nhất Bác giải thoát, lồng ngực thiếu dưỡng khí khiến em có chút đầu váng mắt hoa, Tiêu Chiến dùng đôi mắt mông lung nhìn về phía gã, khe khẽ gọi.

"Hầu gái nhỏ, chủ nhân đang khó chịu lắm." - Vương Nhất Bác khàn khàn nói, "Em giúp tôi thoải mái đi..."

Nhắc đến thoải mái, Tiêu Chiến không thể không biết Vương Nhất Bác muốn gì, đặc biệt là với dương vật đang cứng như đá kia, càng tăng thêm sự ám chỉ là gã muốn.

Tiêu Chiến đỏ mặt, chậm chạp cởi lưng quần của gã, thoát đi lớp quần tây vướng víu, chỉ còn boxer ôm trọn lấy cây hàng cỡ Âu kia, phồng lên, lại còn rỉ ra thứ nước thấm ướt cả lớp quần màu xám.

Em rướn đầu lên, qua lớp vải quần mà liếm nhẹ lên hai bìu dái nặng trịch, sau đó một đường đảo lên chỗ căng phồng, dọc theo chiều dài trêu chọc quy đầu, còn nhẹ nhàng cắn, hài lòng khi nghe được tiếng thở dốc đến từ phía trên.

Tới khi cái boxer đã thấm đẫm dịch vị, Tiêu Chiến mới hài lòng cởi nó ra, côn thịt to lớn dữ tợn lấp tức bật ra đập vào mặt Tiêu Chiến một cái nhẹ.

Mùi xạ hương nồng đậm của thứ đồ to lớn này làm Tiêu Chiến hứng tình không thôi. Em nâng dương vật của gã lên, liếm nhẹ lên quy đầu cực đại, chất lỏng dinh dính rỉ ra đều từng chút một mà bôi lên bờ môi sưng đỏ của em. Vì tư thế, dương vật của Vương Nhất Bác có hơi chệch so với hướng miệng của Tiêu Chiến, quy đầu được ngậm vào chẳng những không thể hàm hết mà còn xốc cánh môi trên lên một chút, cọ hẳn vào nướu của Tiêu Chiến.

Theo từng nhịp thở, nhiệt khí trong khoang miệng phà lên dương vật của gã, khiến nó run rẩy, lại trướng lớn thêm một vòng.

"Ưm———" - Tiêu Chiến rên lên, cố gắng mở to cái miệng nhỏ nhắn để có thể nuốt vừa kích thước to lớn kia.

"Ngậm không hết?"

Cái miệng nhỏ đang hàm chứa hơn một phần ba dương vật của gã, hiển nhiên là chẳng thể trả lời, Tiêu Chiến chỉ có thể lắc đầu, uỷ khuất ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, cầu xin một sự giúp đỡ

Lại không biết bộ dạng nửa quỳ, hai mắt ngập nước, trong miệng lại còn tắc một cây côn thịt to lớn, bộ dáng hoàn toàn phục tùng lại yếu ớt này càng đốt lên dục vọng muốn ngược đãi của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ác độc bóp chặt hai bên má của Tiêu Chiến, thật mau lẹ mà đem cả cây hàng của gã nhét vào khoang miệng ẩm ướt kia.

Nặng nề mà cọ xát trong khoang miệng của Tiêu Chiến, cả thân dương vật đè nặng đầu lưỡi, làm thứ nhỏ bé đó chỉ có thể yếu ớt từng chút một di chuyển, lại mang đến kích thích nhỏ bé cho Vương Nhất Bác. Theo động tác ma xát, trêu chọc, bọt trắng trong miệng hoà lẫn với thứ dịch tanh nồng tạo thành hỗn hợp tràn xuống dưới cằm, thấm ướt cả dây ren quấn xung quanh xương đòn.

"Ưm—— Ưm——-" - Tiêu Chiến lên tiếng kháng cự, khoé mắt đỏ ửng, nước mắt sinh lý không khống chế được chảy xuống. Vương Nhất Bác lúc này sao có thể buông tha, gã hơi nhấn eo, quy đầu lập tức đi thẳng đến yết hầu.

Chẳng những thế, gã còn ác ý dùng hai ngón tay chặn ngay phía cổ, ở bên trong theo động tác thít chặt làm Vương Nhất Bác thở một hơi thoải mái.

"Đã vào hết rồi." - Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói.

"Liếm đi."

Tiêu Chiến lắc đầu, nước mắt tiện đà lại ồ ạt chảy ra, biểu hiện rất khó khăn để thực hiện yêu cầu của gã.

"Liếm cho tốt thì mới làm em thoải mái được." - Gã nhỏ giọng dụ dỗ, mà Tiêu Chiến nào phải đối thủ của Vương Nhất Bác đâu. Nhìn thấy bộ dáng cưng chiều ôn nhu của gã, lập tức ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, khó khăn mà uốn lên đầu lưỡi, liếm nhẹ qua đầu khấc, lại đưa lưỡi dọc theo côn thịt đang trương phồng lên trong khoang miệng.

Vương Nhất Bác được hầu hạ đến thoải mái, hai tay luồn vào xoa rối mái tóc của Tiêu Chiến, dương vật được xoa nắn, ngay cả hai bìu dái cũng được chăm sóc kĩ lưỡng. Đến khi khoang miệng của em đã tê rần hết cả, gã nhanh nhẹn rút côn thịt ra khỏi cái miệng ấm nóng phía trên, bắn từng dòng tinh dịch đặc sệt lên mặt Tiêu Chiến, chảy dọc xuống phần đồ lưới hầu gái.

"A?..." - Tiêu Chiến ngơ ngác, cuối cùng gã cũng đã bắn ra. Chân em tê cứng, ngồi thụp xuống sàn, hớp lấy từng ngụm không khí. Mùi tinh dịch thoảng ngay cánh mũi làm em không nhịn được liếm khoé miệng, quét sạch mảng tinh dịch còn vương lại trên ấy.

Vương Nhất Bác híp mắt, bộ dáng của Tiêu Chiến bây giờ thật là quá sức mê người. Trang phục bằng lưới ôm trọn thân thể thon dài, váy tạp dề lúc này đã chẳng thể che khuất được hạ thân đã hoàn toàn cương cứng dựng thẳng, trên mặt dính đầy tinh dịch, số đó còn trườn xuống phần lưới phía dưới, trượt dài về phía hai cái lỗ đã được khoét ngay ngực, đầu vú dựng đứng như nhuỵ hoa chờ được hái nhuốm một phần tinh dịch, lại càng có mỹ cảm hoa đào nở trong ngày đông lạnh.

Vương Nhất Bác nhìn đến hai mắt nóng lên, bộ dạng phát dâm này của Tiêu Chiến làm gã chỉ muốn nhanh chóng đâm dương vật vào bên trong tiểu huyệt co xiết phía dưới, làm đến khi Tiêu Chiến rên la khàn cả giọng, ngọt ngào cầu xin sự ban ơn của gã, nhân từ mà tha thứ cho em.

"C-Chủ nhân..." - Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi, trong giọng nói còn mang theo âm nức nở, nghe qua thật muốn chọc cho người yêu thương.

"Sao vậy, hầu gái nhỏ?" - Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chật vật nằm ở dưới sàn nhà, dương vật nam tính cương lên phía sau lớp váy ren nữ tính. Sự đối lập giới tính này càng kích thích thị giác của gã, hận không thể xé mở lớp lưới đen chết tiệt kia mà hưởng dụng bữa tiệc đặc sắc bên dưới.

"Phía dưới, phía dưới của em ngứa..." - Tiêu Chiến ngượng chín cả mặt.

"Phía dưới là nơi nào? Em lại muốn chủ nhân làm gì đây?" - Vương Nhất Bác ép hỏi, "Một hầu gái cần phải nói cho chủ nhân nguyện vọng của em, đúng chứ?"

"Em không nói, ta làm sao có thể thoả mãn yêu cầu của em đây?"

"Chủ nhân, tiểu huyệt ngứa, muốn ăn dương vật lớn, muốn chủ nhân dùng dương vật lớn làm em. Muốn bắn tinh, rất khó chịu..." - Tiêu Chiến nức nở nói, đoạn, xoay người lại, đưa mông lên về phía Vương Nhất Bác chủ động cầu thao.

"Hoá ra hầu gái nhỏ lại có những ham thích dâm dục như vậy."

"Được rồi, em muốn thì ta cũng đành chiều em mà thôi." - Vương Nhất Bác nhún vai, giọng điệu nghe có vẻ hờ hững không để tâm mấy, chẳng qua tay của gã đã mò đến nhào nặn cặp đào mọng nước của Tiêu Chiến qua lớp vải lưới. Gã hất váy lên, dùng tay xé toạc thứ lưới vướng víu ấy, bờ mông trắng nõn lập tức phơi bày dưới ánh nhìn dâm dục của Vương Nhất Bác.

Gã cho một ngón tay vào, ẩm ướt ấm nóng. Móng tay hơi cào phía bên trong, nhấn lên điểm nhạy cảm, xoay tròn chậm rãi chơi đùa. Va chạm giữa tay và hậu huyệt tạo thành những tiếng nước phốc phốc vang lên. Vương Nhất Bác một bên cắm ba ngón tay, tay còn lại mò lên khuôn miệng sưng đỏ của Tiêu Chiến, hai ngón túm lấy chơi đùa với đầu lưỡi đỏ hỏn.

"Hah——— ừm, Nhất Bác, muốn..." - Tiêu Chiến hổn hển liếm lấy ngón trỏ của gã, mông không tự giác mà đung đưa, ba ngón tay làm sao có thể so sánh với thứ nóng rực phía bên dưới của gã?

"Hưm———" - Cảm giác lành lạnh thoáng qua khiến cho Tiêu Chiến rên rỉ, nhưng chỉ rất nhanh, cái lỗ đang rỉ nước đã bị lấp đầy bởi dương cụ to lớn. Vương Nhất Bác đâm mạnh vào bên trong khiến em hét lớn, khoái cảm như thuỷ triều ồ ạt xô tới nhấn chìm Tiêu Chiến trong biển khơi dục vọng.

"Ah——— sâu quá, đâm đến...đâm đến rồi..." - Tiêu Chiến nức nở, dưới những cú thúc mãnh liệt của Vương Nhất Bác cơ hồ là không có đường lui.

"Tiêu Chiến, em mẹ nó kẹp thật chặt." - Vương Nhất Bác nhịn không được chửi thề một tiếng, tầng tầng lớp lớp nhục thịt co xiết bên trong khiến dương vật sướng đến phát cuồng, từng tế bào trên cơ thể như nở ra vì thoả mãn. Gã nhấp hông liên tục, lại đánh chát vài cái lên cặp mông đang đong đưa. Năm dấu tay hằn lên da thịt trắng nõn càng khiến Vương Nhất Bác sôi trào máu dục.

"Nhất Bác...đau...đừng đánh, đừng đánh mà!!!"

Chát! Chát!

Lại thêm vài cái rơi trên mông thịt, Tiêu Chiến khóc ré lên, trong tiếng khóc lại nhuốm màu tình dục vui thích, hoàn toàn không nhận ra phần nào là đau đớn từ chối.

"Tôi nhận ra, mỗi lần bị vỗ mông, cái miệng phía dưới sẽ kẹp liên tiếp thật chặt." - Vương Nhất Bác tà tứ cười, thổi khí vào tai Tiêu Chiến, liếm lên thuỳ tai tinh tế, chậm rãi ngậm nó chơi đùa.

Gã không ngừng đâm vào rút ra, dương vật tiếp xúc với dâm huyệt không ngừng phát ra tiếng nước dâm đãng, hai bìu dái liên tục va chạm lên mông của Tiêu Chiến, trộn lẫn thành thứ âm thanh dung tục liên tiếp vang lên lỗ tai.

"Hầu gái nhỏ, em muốn chủ nhân làm gì nữa nào?"

"Muốn, muốn tinh dịch của ngài. Chủ nhân, bắn cho em...em muốn ăn tinh dịch của chủ nhân..." - Tiêu Chiến nức nở, đầu ngửa lên thành một độ cong xinh đẹp với hai hàng lệ lăn dài nơi gò má.

Khóc vì khoái cảm, dày vò vì tình dục, là thứ trừng phạt sung sướng nhất trên đời.

"Hầu gái nhỏ thật ngoan, chủ nhân sẽ tận lực thoả mãn em..." - Vương Nhất Bác thì thầm, cắn nhẹ sau gáy Tiêu Chiến, trượt dần xuống để lại một chuỗi ô mai đỏ thẫm nơi gáy và hai vai.

Phần hông hữu lực hung hăng va chạm, dương vật to lớn dữ tợn chọc đến nơi sâu nhất, nghiền nát điểm mẫn cảm, đảo đi đảo lại làm Tiêu Chiến thét chói tai phóng thích dòng tinh dịch qua thứ vải lưới đang bao bọc dương cụ nhỏ xinh.

Váy ren, ướt hết cả rồi...

Mà cùng lúc Vương Nhất Bác cũng thở dài một hơi, tinh dịch đặc sệt từng chút lấp đầy cái lỗ nhỏ đói khát. Cảm giác nóng ấm dày đặc khiến Tiêu Chiến rên lên một tiếng thoả mãn.

Vô lực quay đầu hạ xuống môi Vương Nhất Bác một nụ hôn lướt, em cười, "Ngài thích món quà này chứ, chủ nhân?"

"Thích." - Vương Nhất Bác trực tiếp đáp.

"Vậy nên, tôi muốn trực tiếp chơi cùng món quà này, đến khi nào..." - Gã dừng một chút, dưới sắc mặt đột nhiên tái mét của Tiêu Chiến, phun ra từng chữ một, "...em không bắn được nữa thì thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net