Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một buổi sáng cuối tuần của đầu đông, khí trời dần sẽ lạnh, những tán cây đã kịp thay lớp áo mới để đón nhận cái lạnh của mùa đông.

Đã lâu Win không trở về thăm nhà, từ ngày Khaotung chuyển đến đây thì có lẽ căn nhà của cậu cũng đã trở thành nhà hoang. Với dịp cuối tuần thế này, Win nghĩ rằng nên thay ba mẹ về thăm nhà, một phần cũng vì cậu rất nhớ khu phố ấy yên tĩnh ấy.

Bright vì không an tâm để Win đi một mình nên cũng sắp xếp mọi thứ để theo cậu. Vì hai thành phố cách nhau khá xa, hắn đề nghị dùng xe riêng của mình, Win không phản đối mà liền đồng ý.

Vì muốn có thời gian lâu hơn, nên cả hai đã nghỉ một buổi học ngày thứ bảy để có thời gian khởi hành sớm hơn.

Cả đêm hôm qua, Win không ngủ cũng không để người khác yên giấc, cậu cứ tra tấn Bright bằng những tin nhắn và những cuộc điện thoại dặn dò hắn ngày mai phải dậy sớm không được để cậu chờ đợi, rồi lại kể cho hắn nghe về những kỷ niệm lúc trước ở khu phố A, cứ như thế Bright đành phải thức đến sáng cùng cậu.

Win nghe những lời dặn dò từ mẹ, sau đó cùng Bright lên xe xuất phát.

Cậu cứ luyên thuyên mãi về những cậu chuyện của mình với Bright, hắn cũng im lặng nhìn mà nghe cậu kể về lại những chuyện đêm qua. Hoạt động liên tục được khoảng 15 phút, có vẻ sự mệt mỏi do thiếu ngủ của tối hôm qua bắt đầu thấm vào cậu, Win lim dim hai mắt, miệng ngáp một cách mệt mỏi, chân tay rã rời. Nếu như không có điểm tựa vào thì không lâu nữa người này sẽ cúi sấp về phía trước, Bright đưa vai đến gần đầu cậu, một tay đẩy đầu Win về phía mình mà để cậu ngoan ngoãn ở đó. Hắn cũng tranh thủ thời gian yên tĩnh này nghỉ ngơi, bù đắp lại sự mệt mỏi.

Giữa trưa xe dừng chân lại tại nhà Win, Bright không nỡ đánh thức cậu nhưng cũng chẳng thể để cậu ngủ ở đây mãi, hắn đưa môi sát vào tai Win nhỏ nhẹ.

"Win à, đã đến nhà chúng ta rồi."

Win dần dần mở đôi mắt nhỏ của mình nhìn hắn. Bright ánh mắt ôn nhu nhìn đứa trẻ nhỏ này.

"Mau vào nhà thôi."

Cậu dần tỉnh táo mà cùng Bright ra khỏi xe. Đã lâu cậu không về, trong cậu luôn có một khoảng nhớ dành cho nó, bây giờ trước mắt cậu là căn nhà thân thương này, Win không thể không xúc động.

Có vẻ nó đã cũ kĩ hơn trước, màu sơn đã sậm màu, những khóm hoa do chính tay cậu trồng cũng đã mất đi một nửa do không có sự chăm sóc, chỉ có cây ngân hạnh trong sân vẫn vậy, nó vẫn đung đưa theo chiều gió, vẫn mang mình lớp áo mới, vẫn mạnh mẽ đứng đó.

Bên trong mọi thứ đã phủ một tầng bụi dày, vẻ vắng lặng đã lâu không có người, chỉ có đồ vật vô tri vô giác ở bên nhau.

Win lấy balo từ trên vai để xuống sofa, có lẽ hôm nay chắc phải bận rộn lắm. Bright cùng cậu bắt tay vào việc dọn dẹp lại căn nhà, lau chùi đến mọi ngóc ngách. Chuyện này đã quá quen thuộc với hắn và cả căn nhà này, hắn cũng có nỗi nhớ về nó, xem như đây là nhà của mình, hôm nay trở về hắn cũng không khác gì cậu, thật sự rất vui khi được trở lại.

Đã quá giờ trưa, cả hai mới hoàn thành xong công việc, Bright mệt rã người đặt mình vào sofa ở phòng khách, Win cũng không khá hơn, cậu ngã vào bên cạnh hắn, đặt đầu trên cánh tay đang dang rộng của hắn.

"Bright, tôi đói."

"Vậy thì mau ra ngoài ăn thôi."

"Nhưng tôi muốn ăn đồ do cậu nấu."

"Nếu vậy trước tiên phải đi siêu thị."

Win đứng dậy gấp gáp kéo tay Bright.

"Nhanh đi, tôi đói lắm rồi."


Cả hai đi đến siêu thị ở đầu khu phố, đã lâu rồi Win không được đặt chân lên con đường thân quen này, những tán cây ven đường vẫn giữ quen hình dáng như ngày trước , cậu vui vẻ vừa đi vừa hát bỏ lại Bright ở phía sau. Chính hắn cũng thích được như thế này, đó cũng là lý do vì sao trước đây mỗi ngày hắn đều đến đây để cùng cậu đi học, hắn yêu thích sự yên tĩnh này, tự do tự tại bước đi trên con phố vắng, không có sự ồn ào của bên ngoài, và yêu thích cả con người đó, người mang lại cho hắn niềm vui, cho hắn biết thế nào là hạnh phúc. Niềm hạnh phúc của Bright đơn giản chỉ là những tia nắng ấm áp từ Win.

Win đi theo sau Bright, cậu cũng an phận không mua kẹo bừa bãi, chỉ đi cạnh giúp hắn lấy những thứ cần thiết cho bữa ăn.

Về đến nhà, Bright đi ngay vào bếp để chuẩn bị nấu ăn cho con người đang kêu gào vì đói kia. Win bụng đã đói nhưng vẫn không chịu ngồi yên, cứ đến bếp phá phách gây phiền phức cho Bright, hắn đã cố gắng làm thật nhanh để cậu có thể ăn nhưng Win lại không chịu an phận, khiến Bright không thể bình tĩnh mà tức giận.

"Cậu ngồi một lúc được không, cậu có muốn mau được ăn không ?"

Win bị Bright lớn tiếng, mặt xuống sắc, hành động phá phách kia cũng ngừng ngay lập tức, cậu an phận đến ngồi trên ghế ở bàn ăn nhìn hắn. Vẻ mặt tội nghiệp của cậu khiến Bright không thể nào không mềm lòng, vẻ mặt này của Win chắc có lẽ là điểm yếu duy nhất của hắn.

"Cậu lấy jelly ăn tạm đi, tôi có đem theo để trong balo đấy."

Win nghe được hai chữ jelly, vẻ mặt thay đổi, vui vẻ hơn hẳn.

"Bright Vachirawit, tuyệt vời."

Win rời ghế chạy đi lấy jelly, dường như khi thấy được cậu vui vẻ thì tâm trạng của hắn của tốt hơn, tâm tình của hắn thay đổi dựa vào tâm trạng của Win.

Bright luôn đem theo jelly bên mình, nó là thứ giúp hắn có thể dỗ ngọt Win và vì jelly là món mà cậu thích nhất.

Win cầm gói kẹo trên tay miệng nhóp nhép ngồi vào bàn, Bright đã nấu xong, hắn bắt đầu dọn từng món ra bàn. Mùi đồ ăn của Bright lan toả, phảng phất vào mũi của Win, cậu liền nhanh tay quăng gói kẹo sang một bên, có đồ ăn của Bright thì gói kẹo này chẳng là gì cả đối với cậu.

Win bụng đói mà càn quét nhanh tất cả, Bright ngồi đối diện cứ lo sợ cậu ăn nhanh quá lại mắc nghẹn.

"Từ từ mà ăn, tôi không dành với cậu đâu."

"Ai bảo đồ cậu nấu ngon quá làm gì."

Win chợt nghĩ ra một điều gì đó trong đầu, miệng vừa nhai vừa nói.

"Tối nay chúng ta làm gì nhỉ ?"

"Tuỳ cậu."

"Đã lâu tôi chưa được đi xem phim. À xem phim xong còn muốn đi dạo nữa."

"Nếu cậu thích, tối nay chúng ta đi."

Được Bright đồng ý, Win vui vẻ mà tiếp tục công việc của mình. Vẫn như thường lệ sau mỗi bữa ăn, hắn là người dọn dẹp nhưng hôm nay có vẻ tốt hơn được một tí, Win không bỏ mặt Bright mà ở lại giúp hắn dọn dẹp những chén đĩa đem đến cho hắn rửa sạch chúng. Xong công việc đó Win lại mò vào phòng khách, nằm ra sofa tiếp tục cầm gói jelly trên tay, nhóp nhép và mắt nhìn vào kim chỉ trên đồng hồ, nôn nóng chờ đợi đến tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net