#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra bộ phim này rất dở. Từ lúc đọc nội dung trên bài casting tôi đã thấy thế, đến lúc được nhận kịch bản chi tiết cũng vẫn thấy thế.

Hoặc có thể nói là diễn biến câu chuyện quá "máu chó", mở đầu khúc mắc, đến kết thúc cũng vẫn khúc mắc. Nhưng dù gì thì đây cũng chỉ là một dự án phim chiếu mạng có kinh phí đầu tư ở mức vừa phải, cả ekip trông cũng không chuyên nghiệp lắm, nên tôi không biết phải mong đợi gì hơn.

Chẳng qua là tôi thích vai diễn này, nên không yêu cầu gì nhiều cả. Chẳng qua là người diễn chung với tôi, ai nấy đều chăm chỉ cố gắng, lại còn xinh đẹp vui mắt, nên cũng không khó khăn là bao.

Tôi nhớ cảnh quay đầu tiên cũng là cảnh tôi gặp cậu thiếu gia kia lần đầu tiên. Không khó diễn lắm, vì đúng là tôi gặp Gojo Satoru cũng chưa được mấy lần. Vả lại đến lúc quay thật, cậu ấy được makeup, làm tóc khác bình thường một chút, trông nhợt nhạt hơn mà cũng đẹp đẽ hơn, kiểu xinh đẹp như một con búp bê trong tủ kính.

Đạo diễn bảo tôi cứ tự nhiên diễn trước, nghĩ sao thì diễn vậy.

Tôi nghĩ sao nhỉ, tôi chỉ nghĩ là cậu ấy thật đẹp, thật xa lạ, nghĩ ánh mắt si mê trừu mến của cậu ấy thật lòng được bao nhiêu, nghĩ đến việc đạo diễn bảo Gojo Satoru phải giảm cân, nghĩ đến cậu thiếu gia nọ cứ thoi thóp dần rồi sẽ chết.

Đến khi đạo diễn hô cắt, tôi mới phát hiện ra mình đã nhìn chằm chằm vào Gojo Satoru rất lâu rồi, còn vô thức tiến lại gần cậu ấy, như bị thu hút bởi một món đồ trân quý.

Có lẽ việc đó đã dần trở thành một thói quen, tôi thường hay nghĩ đến Gojo Satoru, cả khi đã đóng máy và trở về nhà.


Nửa năm sau đó, tôi loanh quanh nhận những công việc nhỏ lẻ gần nhà, phụ giúp cha mẹ bán hàng. Bộ phim kia chưa kịp chiếu, bạn bè tôi hoặc là đến thành phố khác học đại học, hoặc là tìm việc ở quê, hoặc đã tính đến chuyện kết hôn.

Tôi thì tính đến việc rời khỏi đây. Cũng chẳng biết phải đi đâu nữa.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đi, đoàn phim mời mọi người tập hợp lại để tham gia một vài hoạt động quảng bá. Đạo diễn cũng khách sáo tỏ ý khen ngợi tôi và nói có thể giới thiệu cho tôi vài công việc khác. Tôi cúi đầu cảm ơn liên tục.

Tốt quá, được rời khỏi đây là tốt rồi, không phải về là tốt rồi.

Còn nữa, được gặp lại cậu ấy, cũng tốt.


Tôi có thông tin liên lạc của Gojo Satoru, có follow instagram của cậu ấy thả, tim ảnh cậu ấy up, nhưng chúng tôi không nói chuyện với nhau mấy.

Tôi nghĩ cậu ấy hẳn là đã muốn bắt chuyện với tôi một cách tự nhiên như trả lời story, hoặc bình luận vào bài viết, nhưng instagram của tôi không có gì cả, chỉ có duy nhất tấm ảnh chụp trên cánh đồng làm avatar. Tấm ảnh cậu ấy chụp cho tôi.

Thế nên mối quan hệ giữa chúng tôi cũng cứ tiếp tục trầm lặng tẻ nhạt y hệt như thế.


Nửa năm trời, từ buổi gặp sau khi đóng máy trở đi, tôi chưa gặp lại cậu ấy lần nào nữa. Nhà cậu ấy ở thành phố này, dù gì chúng tôi cũng phải gặp nhau cùng đoàn phim, nên đến nơi thì tôi chủ động hẹn cậu ấy gặp trước.

Tôi hỏi cậu ấy có muốn đi uống rượu không.

Cậu ấy gần như trả lời ngay lập tức.

"Đi."


Gojo Satoru trả lời dứt khoát quá, làm tôi muốn trêu cậu ấy một chút, nhưng gương mặt đỏ hồng, vừa vì lạnh vừa vì say của cậu ấy vào cái đêm nọ bỗng dưng hiện lên trong đầu tôi, tôi lại thấy hơi khó chịu.

Cậu ấy hỏi tôi có phải gay không.

Không phải cứ đóng phim BL nghĩa là diễn viên cũng gay, mà bộ phim này còn chẳng thể gắn cái tag BL tử tế được ấy chứ, Gojo Satoru cả nghĩ quá rồi. Tôi không gay, cũng không thích cậu ấy.

Hẳn là cậu ấy không thích tôi đâu, nếu có thì cũng chỉ là thích cái vỏ bọc này thôi. Cậu ấy đâu biết tôi rốt cuộc là một Geto Suguru như thế nào.



***


Tôi vốn sống ở thành phố này, Geto Suguru đến đây quay phim rồi rời đi, tôi cũng vẫn ở đây. Các đoàn phim thường lựa chọn quay ở ngoại ô thành phố hoặc trong phim trường, tôi di chuyển khá tiện, có lúc còn kịp chạy về nhà.

Tôi nhận bộ phim kia, chỉ có duy nhất một điểm bố mẹ tôi không chối bỏ là tạo hình cậu ấm sang chảnh ốm yếu của tôi. Còn lại thì từ ekip đến đạo diễn, biên kịch, kịch bản, bạn diễn, hai người họ đã cằn nhằn chê bai không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí đến lúc xem được kịch bản chi tiết tôi mang về, mẹ còn cầm chổi đuổi tôi chạy mấy vòng sân.

Bà hỏi có phải tôi muốn cái nhà này xấu hổ đến chết không?

Tôi bảo đâu có gì mà xấu hổ. Từ đầu đến cuối tôi đều xinh đẹp đoan trang thế cơ mà, còn gọn gàng lịch lãm hơn cả khi đến mấy sự kiện bố mẹ bắt tôi tham gia.

Vả lại, cái đáng xấu hổ nhất tôi còn chưa nói đâu.

Con trai độc nhất của hai ông bà thích bạn diễn rồi đây này. Không những người ta là con trai, người ta lại còn không thích tôi.

Ha. Ha. Ha...


Tôi muốn nói chuyện với Geto Suguru.

Nhưng Geto Suguru không đăng story, không đăng ảnh, đương nhiên càng không chủ động nói chuyện với tôi, không cho tôi cơ hội mở lời một cách khách sáo.

Tôi nghĩ, tôi đã bàn đến cả vấn đề tính hướng với người ta rồi, lại tiếp tục bắt chuyện bằng cậu có khoẻ không thì kì cục quá. Lịch sự đến nổi da gà.

Nửa năm cậu ấy về quê, tôi hoàn toàn không biết cậu ấy sống thế nào, có nhận phim mới không hay đang làm gì.

Nhưng tôi là cái đồ cứng đầu nhát gan, tôi không dám hỏi.

Tôi sợ Geto Suguru thấy tôi phiền quá, sợ cậu ấy ghét tôi.

Thế nhưng cứ gặp nhau thì tôi lại không kiềm chế được muốn chọc tức cậu ấy.


Geto Suguru mời tôi đi uống rượu.

Đủ tuổi rồi, hợp pháp.

Nhưng tôi không uống được.

Thế nên đồng ý thì nhanh, đến lúc gặp cậu ấy tôi cũng chỉ gọi cocktail.

Geto Suguru biết thừa nhưng vẫn hẹn tôi đến đây. Geto Suguru xấu bụng thù dai.


Tôi hỏi cậu ấy,

"Gần đây thế nào rồi?"

Vẫn phải khách sáo một chút.

"Đã thích tôi chưa?"

Rồi bớt khách sáo đi một chút.


Chắc là Geto Suguru vẫn chưa quên cái điệu bộ cợt nhả của tôi, cậu ấy chẳng phản ứng gì cả, tập trung uống cái ly nửa đỏ nửa nâu của cậu ấy.

"Nhận phim mới chưa?"

Cậu ấy hỏi ngược lại tôi.

Tôi bĩu môi một cách khoa trương, tỏ vẻ phụng phịu, nói vừa mới quay quảng cáo xong, chán rồi, không muốn đóng phim nữa.

"Đúng là đồ nhà giàu." Cậu ấy tặc lưỡi.

"Cân nhắc đến chuyện yêu nhà giàu không?" Tôi cười toe toét.

"..."


Geto Suguru không để ý đến câu đùa nhạt nhẽo của tôi nữa, cậu ấy nói mình chuẩn bị đi casting phim mới rồi, không biết có được không, không được thì cũng sẽ cố ở lại tiếp. Đôi mắt rung động đôi chút trong ánh đèn quán rượu.


Thật ra Geto Suguru hơi gầy, tôi thấy cậu ấy đen đi, hốc mắt hơi có quầng thâm, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Thật ra tôi muốn hỏi, cậu ấy không để tóc dài nữa sao? Mái tóc đen dài của Geto Suguru đẹp lắm, hợp với cậu ấy lắm.

Thật ra tôi còn muốn nói, tôi rất nhớ cậu ấy.

Nhưng tôi chẳng nói gì cả.

Tôi vừa to gan vừa nhát gan.


- còn tiếp -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC