5. Thời gian giải lao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng đầu tuần vừa kịp đặt chân vào trường, bảng tin đã chật kín người. Ừ thì, nay có kết quả bài kiểm tra. Bạn hóng hớt chạy lại xem.

- Heyyy! Tui đủ điểm qua môn rồi này!

Yuki bám chặt bạn không buông, thầm mừng cho người chị em dễ thương của mình. Như thường ngày hai anh em Miya và Suna vẫn bị vây kín bởi các thành phần nữ sinh trong trường.

- Bình tĩnh nào các quý cô.

Sumu cười hề hề chấn an đám fan của mình. Samu vẫy tay hờ hững tiếp tục tiêu hóa thức ăn. Rin lỉnh ra chỗ khác để hai anh em kia tự xử.

Dù sao cậu cũng không phải người thích thể hiện. Đang bận dò tên thì Yuki vỗ vai bạn.

- Bà hơi ghê, 95₫ đầu khối!

Bạn cười xòa gãi gãi đầu. Không nghĩ mình được điểm cao vậy đâu, bởi rất nhiều người giỏi mà. Tìm mãi mới thấy kết quả của 3 thằng bạn. Muốn té xỉu.

   37) Suna Rintarou.
42) Miya Osamu.

  50) Miya Atsumu.

Họ đứng trong top 50. Xúc động muốn khóc. Sau bao nhiêu công sức cũng làm được. Không những qua mà còn qua một cách rất xuất sắc, hơn cả mong đợi.

Nhìn bạn như một người mẹ sung sướng tràn ngập niềm tự hào khi nhìn đàn con của mình khôn lớn.

- Bà ổn không? Mặt bà đang nhăn lại kìa...

- Không sao, tôi chỉ thấy vui thôi

Bạn dắt tay Yuki tung tăng lên lớp. Lâu lâu mới vui như thế.

(***)

- Ông được vào top 50 lận đó! Tươi lên coi!

Atsumu mặt mũi đần hết ra.

- Tươi cái gì? Bà vất vả vậy mà tôi chỉ được có ngần ấy điểm. Chẳng xứng đáng chút nào...

Bạn nhìn nó hồi lâu. Nó đang khoanh tay tránh ánh nhìn đối phương.

- Lần sau chăm là được!

Nó ậm ừ rồi chạy xuống căn-tin mua nước mời bạn. Tiện thể nhờ mua cái gì ăn nhẹ. Đói vãi.

- Hôm nay dở chứng hay gì không biết?

Yuki nhìn bạn một cách khó hiểu. Trong mắt cậu ấy Atsumu là tên vô tư mất não cơ.

- Thi thoảng vậy á.

Bạn ngồi phịch xuống bàn làm nốt bản kế hoạch chi tiêu tuần này. Có lẽ Sumu thực sự thấy có lỗi khi bạn đã vất vả mà điểm của nó không được như ý muốn, không đủ đáp lại sự cố gắng của bạn.

Nhưng nó không biết bạn đâu cần điểm cao, chỉ cần thấy sự quyết tâm hết mình của nó là được. Thôi thì để rút kinh nghiệm lần sau, như thế nó càng có nghị lực học tốt hơn.

Cố làm nốt bài một lúc mà Yuki tót đi ăn trước. Bỏ mình bạn bơ vơ. Tranh thủ đi trả mấy quyển sách cho thư viện vậy. Trên đường  bạn gặp Kita, đàn anh năm II đang bê chồng sách nặng.

- Kita-san, để em giúp ạ!

Bạn nhanh nhẹn nhấc bớt đống sách khỏi tay anh, trùng hợp là cùng xuống thư viện. Hai anh em trò chuyện mấy câu cũng tới thư viện.

- Để ở đây được rồi. Cảm ơn em.

Anh đặt chồng sách xuống bàn, nhoẻn miệng cười thay lời cảm ơn. Bạn thích cách anh cười, nó dịu dàng và ấm áp như cách bà bạn thường làm trước đây.

Bà mất hồi bạn mới lên cấp II. Sinh ra đã bị bỏ rơi, cứ thế bạn sống với bà từ hồi đỏ hỏn tới lúc lớn. Hình như bố bạn, ông ta vẫn gửi tiền sinh hoạt hàng tháng nhưng bản thân chưa từng có ý định dùng tới nó.

Thật không muốn nhận bất kì thứ gì liên quan đến những người đã vứt bỏ mình.

Một hồi lâu Kita lên tiếng, bạn mới thoát khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi.

- Xuống ăn trưa cùng anh luôn, cũng muộn rồi.

Hai anh em đi xuống căn tin ngồi. Khi anh mở hộp Bento, bạn há hốc mồm kinh ngạc. Hộp cơm siêu đẹp, quá bắt mắt, sắp xếp thì ngăn nắp.

- Kita - san siêu thật đấy! Học vừa giỏi lại nấu ăn ngon!

Bạn khen anh tới tấp.

- Bình thường thôi. Em giỏi hơn anh ấy chứ.

Bạn tròn mắt nhìn anh, hiểu được ý bạn anh nói tiếp.

- Vừa chăm sóc cho 3 đứa nó, vừa phải cố gắng học hẳn vất vả lắm.

Bạn ngượng ngùng gãi đầu.

- Em quen rồi ấy mà.

Nhìn cách ăn uống của Kita vô cùng lịch sự. Không như ai kia vừa ăn vừa nói, vô duyên hết nấc.

Trước khi lên lớp, anh có nói với bạn nếu cần giúp đỡ có thể nói với anh, hoặc muốn tâm sự thì anh luôn lắng nghe. Bạn cúi người thay lời cảm ơn.

- Mà, đừng lúc nào cũng gồng mình lên như thế. Em là con gái, nên thả lỏng một chút. Thế tốt hơn.

Có lẽ anh nói đúng. Lúc nào cũng quá căng thẳng, đôi lúc muốn thả lỏng nhưng còn nhiều thứ phải lo. Hay do đã quá lâu không làm việc đó nên giờ bạn đã quên?

- Y/n!

Yuki nhảy lên lưng khiến bạn suýt té.

- Tui đợi bà mãi. Còn mua nước cho đây này.

Cậu ấy xị mặt tỏ vẻ hờn dỗi.

- Xin lỗi mà. Đừng giận.

Bạn nhéo má Yuki, lát sau hết dỗi liền. Thấy gì đó thò ra từ ngăn bàn mình, bạn liền cúi xuống xem. Là mấy lá thư...

"Thư làm quen" - Bạn lẩm bẩm.

Bạn nghĩ thời này đâu còn ai gửi thư. Nhưng chẳng có gì to tát, chỉ đút vào cặp tý xem sau. Ngay lúc đó Atsumu từ đâu chui ra giật lấy đống thư trên tay bạn.

- Làm cái gì thế!?

Bạn đứng dậy phản ứng ngay lập tức.

- Mấy cái này từ đâu mà lắm thế? Tôi vứt đi rồi cơ mà!

Nói xong nó mới nhận ra mình lỡ miệng. Cả lớp quay ra nhìn hai đứa. Đúng lúc giáo viên vào lớp ổn định trật tự, bạn không thèm nhìn mà bơ nó luôn. Nó chẳng nhận sai, vẫn lì mặt.

Thì ra mấy lần nó hí hoáy dưới ngăn bàn bạn để làm việc này. Nhưng để làm gì? Tự hỏi rồi quay xuống nhìn nó. Cái mặt vẫn câng câng không chịu nhận sai.

Hết giờ bạn quay gót ra khỏi lớp mặc kệ thằng cha xấu tính muốn giải thích.

- Chiều nay đi chơi. Dù gì thi xong rồi, đi xả stress luôn. Với lại tuần tới được nghỉ mà.

Bạn nhanh chóng đồng ý với Samu.

- Cậu không ổn à?

Rin bỏ điện thoại xuống quay sang phía bạn.

- Tớ rất ổn, chỉ tại cái thằng đến tháng kia làm tớ điên lên thôi!

Bạn gằn từng chữ một, cậu ấy cũng không hỏi gì thêm nữa.

Ngồi đợi 3 ông tập luyện song tranh thủ làm bài tập.

Nhiệt huyết thật, bạn thầm thán phục quan sát họ tập bóng. Ngay cả những người uể oải, lười nhác như Sumu, Samu và Rin lại cố gắng và hăng say với trái bóng đến vậy.

- Nước về này mọi người!

Bạn hét lớn. Giờ giải lao họ định mua nước thì bạn đi giúp.

- Cảm ơn em /cậu nhiều!

Họ đồng thanh rồi chạy ra uống như được mùa. Tập như vậy chắc mệt dữ lắm nên giúp được gì bạn sẽ giúp hết sức.

Riêng đồ xấu tính Sumu đứng lì một chỗ không thèm nhìn mặt bạn. Thấy mọi người mời gọi nhưng nó càng cố bơ.

- Uống còn tập ngất ra đây không ai vác được đâu.

Bạn dúi chai nước vào tay nó. Giận thì giận nhưng bạn không bỏ rơi bất kỳ ai. Nhất là nó. Dù có xấu tính bạn vẫn luôn quan tâm, không bỏ rơi nó.

Tập thêm 1, 2 tiếng nữa họ kết thúc. Bạn đứng dậy giúp họ dọn dẹp.

- Hẹn gặp lại!

Họ đồng thanh. Bạn vẫy tay chào lại. Kita cười chào bạn rồi quay bước ra về.

- Hai người thân nhau nhỉ?

Samu đưa mắt hỏi bạn với vẻ mặt hoài nghi. Lỡ cười tủm tỉm mà bị tra hỏi.

- Vẻ mặt gì thế? Tớ với Kita-san mới quen nhau được mấy tháng thôi.

Bạn đáp lại câu hỏi ẩn chứa điều gì đó sâu xa của cậu.

- Thấy Kita - san như thế nào?

Rin có vẻ sốt sắng.

- Là người dễ gần, nói chuyện dịu dàng, lịch sự, học giỏi, nấu ăn ngon, trưởng thành và tốt bụng. Nói chung hơn ba ông cộng lại.

Bạn nói một tràng không quan tâm mặt mấy ổng đang nhăn lại. Còn chốt quả câu khiến họ đau nhói. Nhột quá hay gì?

- Khen đủ chưa? Thích qua sống với người ta luôn đi.

3 đứa vẻ mặt hờn dỗi đáp, đồng thanh mới sợ.

- Mắc gì nhắc đến anh Kita mấy người rén vậy?

Biết rõ họ khá sợ Kita-san nhưng anh ấy vừa hiền vừa tốt mà. Có lẽ là nể thôi.

Bụng ai nấy đói meo nên nhanh chân rảo bước ra ga tàu tới chợ đêm kiếm đồ bỏ bụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net