6. Một chút hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, tớ ngủ chút, chốc gọi dậy nha.

Mấy đêm thức khuya nên giờ bạn tranh thủ ngủ một giấc. Vừa lên tàu đặt mông xuống ghế là ngủ luôn. Bạn gật gù nghẹo cổ sang một bên.

Rintarou's pov

Cạnh Y/n là đàn ông. Đáng lẽ tôi phải ngồi bên đó cho cậu ấy ở giữa.

Tôi chăm chú nhìn ông ta, còn cậu ấy dựa vào người tôi ngủ. Nhìn hâm vậy mà đôi khi dễ thương phết. Giá mà lấy được điện thoại lưu giữ khoảnh khắc này. Tôi chỉ sợ làm cậu ấy tỉnh giấc.

Với lại thật căng thẳng khi Atsumu cứ nhìn tôi như vậy. Nhưng tôi thích thế, xem nó làm được gì ngoài chấp nhận. Tôi nở nụ cười cạnh khóe nó.

Trên tàu giờ này khá vắng, chỉ có tôi, Y/n cùng hai anh em Miya.

Người đàn ông lạ khả nghi vô cùng, cứ nhìn bọn tôi chằm chằm, nhất là cậu ấy. Không hiểu có ý gì? Tôi nên cảnh giác hơn, để giữ cậu ấy an toàn.

End Rintarou's pov


- Xuống! Dậy đi kìa!

Atsumu lớn tiếng. Bạn giật mình tỉnh giấc, vươn vai ú ớ mấy tiếng. Ngu ngơ bạn bước xuống ga, phía sau là gã tóc vàng.

Bụng mấy đứa biểu tình dữ dội nên lao ngay vào khu ẩm thực. Lâu lâu mới được xõa nên phải ăn cho thật đã. Đầu nghĩ, bạn nhảy chân sáo về phía trước.

Takoyaki, bạn thực sự đã thèm rất lâu. Bình thường mua ở cửa hàng tiện lợi nên không ngon. Đánh chén xong vài viên cũng đủ sức đi tiếp.

Ba ông kia nhìn bạn thấy ớn. Chắc nghĩ bạn nhỏ nhẹ lắm. Khổ.

- Ngon vãi! Lâu rồi tôi mới sướng thế này!

Bạn bất giác cười toe toét rồi la lên. Đây là thả lỏng?

- Mép còn dính đồ ăn này. Để dành cho người yêu hay gì?

Samu tiến tới lấy khăn giấy lau miệng cho bạn. Đưa tay lên mép sờ thử, bạn cười hề hề bạn cảm ơn cậu ấy.

Ở nhà chăm sóc họ bao nhiêu khi ra ngoài, ngược lại họ chăm sóc bạn bấy nhiêu.

- Hôm nay ăn thoải mái, bọn tôi bao.

Nghe được câu này bạn cười tinh nghịch quay ra phía Sumu.

- Nay tốt bụng dữ vậy?

Hắn nhìn bạn vẻ không hài lòng. Chưa bao giờ nó tốt hơn bây giờ đâu.

Ghé vào gian mực nướng, bạn ăn đôi con mới có sức đi tiếp. Bình thường nhường mấy ổng thôi chứ sức ăn của bạn không kém họ đâu nhé. Nay còn được bao nên không bỏ phí được.

- Nhìn nhỏ người vậy mà ăn lắm gớm.

Sumu châm chọc khi miếng mực cuối cùng chui tọt vào miệng bạn.

- Sao? Tiếc tiền à?

Bạn quay sang nhìn nó. Nó không nói gì mà đi tiếp. Kì lạ.


Atsumu's pov

Cái đồ khó ưa. Đúng là nhỏ thuồng luồng nói gì làm nấy.

Nó ăn từ hàng này đến hàng khác. Mấy bước lại dừng ăn cái gì đó. Tôi thấy mình ngu khi nói sẽ bao nó, báo hại đến giờ trong người không nổi 1 xu.

Vậy mà nó dám đứng cười ha hả. Chỉ muốn đánh mấy cái nhưng nếu thế chắc nó cắt cơm mấy tháng, không giúp làm bài là điểm kém, khỏi tập bóng. Tháng này móm cmnr. Về xin thêm tiền tiêu vặt thế nào cũng bị mắng.

"Ít nhất được thấy khuôn mặt tươi cười của cậu. Vậy cũng đáng."

Tôi đứng cười ngờ nghệch. Mặt mũi nghệt ra xem nên vay tiền ai xài đến cuối tháng. Ba bữa ở nhà không lo, nhưng còn tiền mua đồ cá nhân thì sao? Tôi còn định mua cái đó nữa chứ...

Nghĩ vẩn vơ nhiều lúc tôi không hiểu sao nhỏ được nhiều người thích thế? Hầu như ngày nào cũng có thư làm quen, thấy nhỏ đọc tôi ghét dữ lắm. Dù biết vứt hết đống đó là sai, rất sai nhưng tôi vẫn làm.

"Tôi ghen à?"
.
.

"Lẽ nào tôi thích cậu ấy?"

Mỗi lần thế tôi lại tự đấm mình cho rơi hết mấy cái suy nghĩ ra khỏi đầu. Như lúc này này.

- Làm cái gì thế?

Rintarou hỏi tôi .

- Không. Hai đứa kia đâu?

Cậu ta chỉ về phía thằng em tôi và nhỏ đang đứng. Hai con người tâm hồn ăn uống đang vô tư dắt tay nhau nhảy chân sáo càn quét khu chợ.

Hào hứng đến thế cơ à?

Tôi thở dài đi về phía tụi nó.

End Atsumu's pov


Osamu's pov

Lâu lắm rồi tôi mới được đi riêng với cậu ấy. Lần đi siêu thị gần nhất cũng cách đây khoảng chừng 2 tháng.

- Samu, thử cái này đi!

Đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu ấy đút cho tôi. Do quầy đông quá nên hết xiên.

Lần đầu tôi được gái đút đồ ăn tận miệng. Không có ý gì đâu nhưng cậu ấy cũng là con gái? Dù hơi nhiều hoóc môn nam.

Mỡ đến miệng mèo còn hụt, tôi đập mặt xuống đất. Và đương nhiên tôi biết rõ thủ phạm.

Con lợn thối mồm Sumu!

Nó chạy từ xa lấy đà đá song phi tôi sấp mặt xuống đất.
Vừa cay vừa tức.

End Osamu's pov



- Samu? Không sao chứ?

Bạn hoảng hốt chạy lại xem Samu thế nào thì ngay lập tức cậu ấy bật dậy lao ra chỗ Sumu.

Hai thằng vật nhau xuống. Bạn và Rin cản không kịp.

- Mày lên cơn à?! Ăn cũng đ*o xong!

- Ừ! Tao thế đấy! Mày thích gì?! Lúc đếch nào cũng ăn!!

Hai đứa cãi lộn. Đang giữa chốn đông người như vậy mà...

- Tao thế rồi sao? Còn hơn cái thằng xấu tính như mày! Bị ra rìa nên tức à!?

Mọi người xung quanh bắt đầu tò mò nên đứng lại xem.  2 anh em cứ thế choảng nhau. Như hề.


Atsumu's pov

Thằng Samu nói trúng tim đen của tôi hay sao mà cả 2 đánh nhau nghiêm túc thật sự, không còn giống mọi ngày nữa.

Đúng, tôi thừa nhận tôi không thích ai lại gần cậu ấy, kể cả em tôi.

Nhận ra điểm bất thường Rintarou và Y/n nhảy vào can.

- Sumu! Dừng lại!

Cậu ấy chạy sang cố kéo tôi khỏi thằng Samu, bên kia cũng tương tự. Nhưng đâu dễ dàng gì. Tôi đang hăng mà vốn bình thường đã to lớn và khỏe mạnh hơn cậu ấy.

Rintarou kéo được Samu nhưng bọn tôi là sinh đôi, dù thằng em có nền tính hơn nhưng máu hiếu chiến như nhau. Tôi và nó tách nhau rồi mà tay chân vẫn khua khoắng loạn cả lên.

- OUCHHH!

Khi nghe tiếng la tôi dừng lại. Hình như khuỷu tay tôi đập trúng thứ gì đó. Quay ra đằng sau...là Y/n.

Tôi lỡ đập khuỷu tay vào mặt cậu ấy.

End Atsumu 's pov


Máu mũi chảy từng dòng xuống, người bạn loạng choạng ngã về phía sau. Rin tức tốc bỏ Samu chạy đến đỡ trước khi bạn ngã xuống đất.

Mắt bạn mờ dần, máu mũi không ngừng chảy. Mấy người qua đường đưa Rin khăn giấy lau máu mũi cho bạn.

Sumu và Samu vẫn đứng đực ra đó. Hai đứa hối hận vì xô xát không đáng có làm bạn bị thương. Còn cúi gằm mặt không dám đến cạnh bạn.

Thấy ổn ổn mọi người tản dần, để bạn lại trên lưng Rin cùng 2 anh em Miya phía sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net