Tập 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: 18+ 🔞🔞⚠️⚠️
Warning: H, violence, homewrecker, lệch nguyên tác, OOC.

--

"Sachirou..."

Chẳng biết nguyên cớ nào anh lại chọn ở đây sau khi tan làm. Trên cơ thể cậu ta chỉ choàng qua loa tấm áo lụa mỏng, mọi thứ phơi bày trước mắt vô cùng chán ghét. Thân hình nhỏ bé mang theo mùi nước hoa nồng gắt, đâu đó còn có thêm mùi khói thuốc. Cậu ta níu tay vào chiếc cà vạt nới lỏng, cởi bỏ vài cúc áo, nước da khỏe khoắn và bộ ngực trần quyến rũ dần lộ ra. Hoshiumi tùy tiện ngồi vào lòng anh, gò má nóng lên vì men say, trong đôi mắt to tròn ấy, dục vọng là điều cậu cần quan tâm nhất bây giờ?

"Đêm nay, anh ở lại với em đi."

Hàng mày chau lại, cả người cậu nép chặt trong khuôn ngực nóng bừng, mái tóc trắng không ngừng dụi đầu, tham lam hít lấy mùi hương nam tính không ngừng lan tỏa. Hơi thở gấp gáp hơn, hai tay cậu miết lấy đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, vì sao anh không nhìn cậu bằng đôi mắt trìu mến hơn? Trong khi những đêm gần đây, người dẫn dắt anh trong lửa tình là cậu kia mà? Hàng mi ngấn lệ, ngăn cho bản thân không được mềm lòng, cậu dành tặng anh nụ hôn nồng nàn trên môi, kèm theo nỗi thương nhớ khó tả.

"Hoshiumi, vì sao vậy?"

"Anh đó, chú tâm vào chủ đề chính của chúng ta đi nào."

"Tôi phải công nhận rằng cậu rất giỏi. Vẻ đẹp của cậu, vừa kiêu kỳ, lại vừa thông minh, ngay cả tôi cũng dành sự quan tâm đến cậu. Hoshiumi à, nhưng cậu biết điều đau đớn nhất là gì không?"

"Em bảo anh tập trung nhìn em!"

"Tôi không yêu cậu. Lý do đủ để cậu buông tay tôi, cậu không làm thế. Và, thậm chí đến việc kinh tởm nhất, cậu muốn biến bản thân cậu thành loại người nào trong xã hội này đây?"

"Anh hỏi em vì sao lại không buông tha cho anh à? Hmm, vì sao em lại như thế nhỉ? Anh thử nghĩ xem vì sao nhân tình xinh đẹp này của anh vẫn chưa chịu muốn rời xa anh đi. Anh hỏi em muốn là loại người gì hửm? Anh đoán xem, em muốn có được anh đó."

Anh luôn có trong đầu hàng ngàn câu hỏi khi đối diện với cậu ta, với sự hoàn hảo vốn có, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thật lòng muốn chinh phục cậu bằng mọi cách. Nguyên cớ gì đã xảy đến, người này luôn liều cả bản thân mình để đe dọa cuộc hôn nhân đầy hạnh phúc của anh bằng đoạn phim chết tiệt kia? Cậu đang ấp ủ âm mưu gì? Cậu có thể khiến sự nghiệp anh tiêu tán, nhưng nếu cậu dám chạm tay vào gia đình anh, ngày kế tiếp, cậu đừng mong cuộc sống sẽ như cậu hi vọng.

"Cậu gặp vấn đề nào khó nói rồi phải không? Người thủ đoạn như cậu, làm sao tôi biết được những điều cậu đang cố đấu tranh để giành chúng được chứ?"

Chẳng lần tiếc thương, anh gạt phăng tay cậu ra khỏi cổ, nơi cậu vẫn bám trụ như một điểm tựa vững chắc, xô ngã cậu xuống nền đất lạnh toát. Không cần để ý cậu ta đau đớn ra sao, nơi chốn hôi hám này chẳng thích hợp với anh chút nào. Phải rồi, anh nhớ em, duy nhất người mà anh luôn hết mực yêu quý, thật tốn thời gian giải bày cùng cậu, cậu ta xứng sao?

"Anh đứng lại đó! Tôi không cho phép anh bước ra khỏi đây!"

Hông anh cảm nhận vòng tay siết chặt, cả gương mặt người đó vùi thật sâu, tiếng khóc bắt đầu nức nở. Có trời đất chứng minh, bản thân anh chưa từng nảy sinh tình cảm quá mực nào dành cho hạng người ngu xuẩn này bao giờ cả. Hoshiumi mong muốn thứ gì? Muốn làm vợ anh? Hay chỉ muốn chọc tức anh? Sâu xa hơn nữa, rằng cậu chấp nhận là kẻ chen chân, chỉ để độc chiếm toàn bộ tài sản và sự nghiệp của anh? Bộ dạng thảm hại như vậy, anh không ngừng suy diễn trong đầu rằng tên khốn kiếp này có tàn nhẫn, dự định sẽ níu kéo anh bằng điều tội lỗi đấy mãi à?

"Tôi vẫn còn giữ lại đoạn phim anh ngoại tình đấy! Nếu anh dám bước ra khỏi nhà tôi nửa bước, lập tức tôi sẽ náo loạn một trận với vợ anh! Anh... ư..."

Anh tiến tới rất nhanh, cổ nhận lấy sức lực mạnh bạo, đôi chân cố gắng vùng vẫy lập tức rời xa mặt đất. Động tác khó nhọc khi khí quản chẳng cách nào hoạt động như ý muốn, người đàn ông ra tay chẳng chút nương tình. Hình ảnh anh nghiến răng, hình ảnh anh bùng nổ cơn thịnh nộ vì Kento, trái tim Hoshiumi gần như đã vỡ nát.

"Tiện nhân, một ngón tay dơ bẩn của cậu nếu dám chạm vào vợ tôi, tôi nhất quyết sẽ không để yên. Tôi đã cảnh báo cậu, cậu thật lòng sẽ không màng tới? Đừng mong có cơ hội trèo cao lên với tôi, cậu nhớ điều tôi nói chưa? Nó rất tệ hại. Và thậm chí cả cuộc đời cậu sau này, tôi sẽ không ngừng nguyền rủa cậu, nguyền rủa cậu là kẻ thứ ba độc ác."

"Anh... đã từng lần nào nhớ lại em là ai không? Sachirou, anh... có nhớ ra không?"

Tay anh buông lỏng, vết tích đỏ hoắm rất nhanh đã xuất hiện, nỗi lòng cất giấu suốt hai năm nay, không may chỉ nhận về sự hời hợt đáng trách. Người đàn ông mà kẻ thứ ba luôn đem lòng yêu thương hết mực, người đàn ông mà kẻ thứ ba luôn cuồng si đến mức chẳng thể nào quay bước trở lại. Nhưng giờ đây còn lại gì không? Ánh mắt của anh rất khác, chẳng ôn nhu hiền lành, cũng chẳng hạnh phúc vui vẻ, đơn giản là nét mặt ghét bỏ và chán ngán, anh dứt bỏ cậu lạc lối tại nơi quá khứ mục rữa. Có đáng không? Cậu đem mọi nhớ thương gởi gắm tới anh, cậu đem mọi nguồn sống trao tặng cho anh, liệu rằng anh đã biết?

"Đúng rồi, tôi nhớ. Tôi nhớ cậu là ai, là người vô liêm sỉ, là kẻ thứ ba khốn kiếp. Cậu trả lời cho tôi biết, gia đình cậu, có dạy cậu rằng, phá hoại hạnh phúc của người khác sẽ nhận về kết cục khó lường thế nào không, Hoshiumi?"

"Không phải... không phải như vậy mà! Anh có thể nào... Anh có thể nào... Sachirou, em không phải mà..."

"Sachirou anh nói xem, em là gì của anh vậy?"

"Em là vầng ánh sáng rực rỡ nhất mà Thượng đế đã gởi tặng cho riêng anh, là tia nắng mặt trời đẹp đẽ đã soi sáng bước chân anh. Em, là cả vùng thiên hạ nhỏ bé trong tim anh, là tình yêu mà anh luôn muốn bảo vệ bằng cả mạng sống của mình."

Ảo ảnh cứ hiện lên trong tâm trí như thước phim quá khứ trôi qua chậm chạp, là những đoạn kí ức phai nhòa về bóng hình nào đó mà anh chẳng thể nào nhìn nhận rõ ràng. Chỉ tồn đọng giọng nói thanh thuần như sương mai, chỉ tồn đọng cảnh vật xung quanh hiện tầng ảo mờ, mọi thứ đều khiến anh trăn trở. Trong phút chốc liền dẹp bỏ mọi vùng suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi, tất cả ánh mắt đổ dồn về người kia lúc nào cũng đều hiện hữu lòng căm ghét. Tận sâu đáy lòng, vô số điều ngông cuồng mà cậu ta gây nên chẳng cách nào tha thứ. Tất cả để lại cho anh toàn bộ là phẫn nộ, cũng là thứ dai dẳng luôn bám víu đến cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp của anh và Kento, gia đình nhỏ anh luôn vun đắp tình thương tròn đầy.

"Đừng ve vãn tôi nữa, hãy biết rõ bản thân mình là ai. Tôi cảnh báo cậu lần cuối, đừng bao giờ động vào vợ tôi."

--

"Kento, bữa nay em làm món gì cho ông xã ăn vậy?"

Thân ảnh loay hoay trong bếp khiến anh mủi lòng yêu thương, hành động bất chợt ôm em từ đằng sau, anh không vừa lòng vì em chẳng chịu để ý gì cả. Gương mặt hiện tầng đỏ hồng khi em cố gắng dò tìm những chỉ dẫn trong sách nấu ăn, hàng mày nhăn nhó khi em dùng muỗng nếm thử mùi vị của nước chấm. Mọi thứ được anh thu gọn vào tầm mắt, bộ dạng đáng yêu này nếu để người đàn ông khác nhìn thấy, anh đảm bảo rằng sẽ không còn là một Hirugami Sachirou điềm tĩnh được nữa.

"Ah, anh về rồi nhưng tại sao lại không lên tiếng chứ? Anh không thấy sao? Em đang học cách làm xíu mại cho anh ăn đó. Haiss, nhưng mà nó khó quá đi thôi! Từ chiều đến giờ em đã phải bỏ đi hết hai mẻ bánh hư rồi. Tiếc thật... Làm sao đây? Sắp tới giờ ăn tối nữa..."

Gò má hồng đào phụng phịu, quay lưng lại đối diện với chồng em, cái gã đang gắt gao ôm chặt lấy bờ eo thon gọn. Em tự thừa nhận rằng bản thân thực sự rất tệ trong khoản nấu nướng, hơn nữa, em cũng chẳng biết cần mẫn và tỉ mỉ là gì. Khoảng thời gian mất đến mấy giờ đồng hồ, nhưng nhận lại được cũng chỉ là mớ hỗn độn trong nhà bếp, kèm theo hai mẻ xíu mại nát, tối nay coi như công cốc rồi.

"Em đâu cần phải cất công xuống bếp chỉ để làm gì. Một bữa cơm đơn giản thôi, cũng đủ khiến anh mê mệt em đến mức quên hết mọi thứ luôn này."

"Anh, vớ va vớ vẩn! Vậy thì em cho anh nhịn đói cả đêm, anh chịu không?"

Anh nâng niu đôi tay dính đầy bột trắng, từng bước dắt em về phía bồn rửa, cẩn thận dùng xà phòng chà xát nhẹ nhàng. Yêu thương em không thể nào đong đếm hết, nếu em xảy ra mệnh hệ gì, anh cũng không biết mình sẽ gánh tội bằng cách nào thì mới bù đắp lỗi lầm được đây.

"Nhưng đó là món ưa thích của anh, em chỉ muốn giúp anh giải tỏa trong công việc thôi. Đâu có biết rằng làm xíu mại lại khó như vậy chứ... Hứ! Em không phục đâu! Người khác làm được, tại sao em lại không làm được?! Ngày mai em sẽ dốc tâm thật nhiều vào, để chồng em có một bữa thật là ngon!"

Nụ hôn cưng chiều rải đều vào cánh môi đỏ hồng, anh xoa đôi gò má phiếm hồng, dỗ dành người trong lòng vẫn liên tục giẫy giụa vì cớ sự chẳng như em chờ mong. Anh để cả thân hình em yên vị trên đùi, lấy những lọn tóc còn vương trên vầng trán cao đặt trở lại vào nếp. Nhìn em xem, xinh đẹp như thế, để em chịu đựng nỗi khổ sở không đáng có bởi hạng người chẳng ra làm sao, sớm muộn anh cũng sẽ nghĩ đến chuyện giết người.

"Sau này đừng làm việc quá sức. Chỉ cần em luôn bên cạnh anh như thế này, thì cả đời anh cũng thấy mình thật sự may mắn khi có được em."

"Hửm, em lại làm xíu mại nữa à?"

"Dạ vâng, là món khoái khẩu của anh mà! Em quyết tâm rồi, em phải dốc sức làm món này thật nhiều, để mỗi bữa tối anh đều được ăn thật ngon!"

"Thế luôn á? Nếu em làm món này đều đặn mỗi tuần như vậy, chồng em sẽ tăng cân, rồi... ông xã của em sẽ biến thành heo mất đấy... Mập rồi, em đâu còn yêu anh nữa..."

"Hứ! Béo lên thì sao nào? Tròn ú thế nào thì cũng là người em yêu, nên anh chuẩn bị tinh thần ăn hết nó đi nhé! Lêu lêu!"

"Tình yêu của anh, em không sợ bộ dạng anh sẽ xấu xí à? Đi bên cạnh em lại không xứng thì anh mất mặt lắm đó nha..."

"Anh lại nhảm nhí gì vậy? Người yêu của anh cũng không phải là dạng 'hữu dũng vô mưu'. Anh như thế nào, em vẫn sẽ luôn yêu anh mà. Em chỉ cần nhìn thấy anh mỗi ngày đều bên cạnh em, cả đời này, em cảm thấy bản thân mình thật may mắn, khi được yêu anh."

"Sachirou, anh gặp chuyện gì rồi?"

Lần tiếp theo em nhìn thấy bộ dạng khác lạ của người đàn ông này, anh liên tiếp gặp ác mộng, và những cơn nhức đầu vô cớ xâm chiếm anh nhiều ngày. Chỉ những điều lặt vặt như thế cũng đủ khiến Kento lo lắng quá mức, sao anh lại chẳng chịu chăm sóc bản thân chu đáo? Không hiểu nổi, anh đang ở cùng với người cùng chung chăn gối, nhưng tâm trí lại vang lên lời giọng lạ lẫm ấy, chúng cứ rong ruổi theo anh.

"Không, anh không sao cả."

"Sắc mặt anh không tốt chút nào, vậy anh lên phòng nghỉ ngơi đi. Em sẽ mang thức ăn lên cho anh sau nhé, đừng cãi lời em."

Em rời khỏi lồng ngực ấm áp, nhanh chóng thu xếp lại bàn bếp gọn gàng. Rót cho anh một li nước ấm, vỉ thuốc đau đầu được em dúi vào tay anh, cẩn thận chạm lên má anh, để xem liệu rằng người này có phải là phát sốt rồi hay không. Thở phào khi cảm nhận được gương mặt người đối diện không hề nóng lên như em đã nghĩ, nhưng đôi mắt phủ đầy nét mệt nhoài kia vẫn không khỏi làm lòng em âu lo.

"Kento..."

"Anh lại làm sao? Thời gian gần đây anh biểu hiện lạ lắm, anh có chuyện giấu em phải không?"

"Em có nhớ lời thề khi chúng ta cùng nhau hứa hẹn ở lễ thành hôn hay không?"

"Sao ạ? Ừ thì em vẫn nhớ, nhưng sao anh lại hỏi như vậy?"

"Nếu như anh có gây ra lỗi lầm nào đó, nó... lớn đến mức chẳng thể nào chấp nhận được, em... sẽ tha thứ cho anh chứ? Kento, em trả lời đi, em có đồng ý tha thứ cho anh không? Em trả lời cho anh biết đi!"

Anh bắt lấy những ngón tay thon gầy, nhằm ngăn cản người thương không được rời khỏi tầm mắt. Lần chiếm hữu đột ngột kéo em sát về cạnh bên, anh vòng ôm em, dụi đầu trên vai em, hít lấy hương hoa ngào ngạt. Chậm rãi dò xét nét mặt của em, vợ anh liên tục thay đổi chúng nhiều lần, vẻ hoài nghi và nỗi thất vọng được anh tận mắt nhìn thấy. Chắc hẳn là điều mà em chưa bao giờ nghĩ tới khi cả hai tiến bước vào hôn nhân, nhưng sự thật quả thật rất phũ phàng. Người được bảo bọc trong lòng anh nén nước mắt vào trong, gắng gượng bình tĩnh hết mức có thể, chờ đợi lời bộc bạch từ anh.

"Hirugami Sachirou, anh đang gặp vấn đề nào khó nói?"

"Kento, anh xin lỗi, anh xin lỗi em rất nhiều. Anh cũng giống em, anh không bao giờ muốn điều này xảy đến trong hôn nhân chúng ta lần nào cả. Nhưng vì tên đó, loại người thảm hại đó, lại khiến anh cảm thấy anh đang cố tình đem về thêm nhiều tội lỗi cho em... Kento, em nghe anh nói, nhé?"

"Anh nói cho em biết anh gặp chuyện gì, chúng ta là vợ chồng cơ mà? Anh không được giấu em."

"Em tin anh nhé bà xã? Anh không hề làm điều đó, cậu ta uy hiếp anh! Vì cậu ta là bạn thân của em, trong một lần say rượu, anh bị cậu ta chuốt thuốc, rồi sau đó..."

"Anh làm điều đó với cậu ấy sao?!"

"Anh xin em... anh xin em hãy tha thứ cho anh. Anh không hề yêu cậu ta, là do cậu ta vẫn còn giữ đoạn băng đó... Kento, làm ơn, em hãy nói với anh điều gì đó đi mà..."

"Sachirou... Tất cả những điều anh nói là thật?"

"Thật, tất cả đều là thật. Chuyện cậu ta đe dọa bằng thước phim kia là thật, chuyện anh không có tình cảm với cậu ta cũng là thật, và chuyện anh luôn yêu em, cũng đều xuất phát từ điều thật lòng. Nếu như em không tin, anh có thể thề..."

"Suỵt, không được nói những lời bậy bạ! Em không sao đâu, em chỉ là... hơi bất ngờ, và đau lòng một chút. Em biết rõ tính cách của cậu ấy hơn bất kì ai. Nó là bạn em mà, nếu nó không nhận được tình yêu thương, nó sẽ rất khó chịu. Trong chuyện này, một phần lỗi cũng do em, em biết sớm hơn một chút, thì anh sẽ..."

"Em không có lỗi! Người có lỗi là anh, anh xin lỗi em, anh xin lỗi bà xã. Anh không nên giấu em, Kento à, em đừng giận anh nhé?"

Đáp lại lời chân thành, trên khóe môi em nhanh chóng xuất hiện nụ cười rạng rỡ, tình yêu không nên là thứ để chúng ta trêu đùa. Em nói đúng, Sachirou đã đồng ý trao tặng Kento một cuộc đời thật đáng sống, sau này nếu xảy ra chuyện, giải bày với em có lẽ là điều đầu tiên anh cần làm. Người làm vợ gởi gắm vào môi anh chiếc hôn nhẹ, người đàn ông lập tức nhận lấy, không quên trao đổi bằng một nụ hôn cuồng dã và nhiệt tình hơn.

"Sachirou, anh biết rằng em yêu anh mà..."

"Vậy thì anh sẽ yêu em nhiều hơn, nhiều hơn cả việc em yêu anh nữa đấy. Anh còn..."

"Sachirou?"

Cơn choáng váng ập đến, anh mất bình tĩnh, ôm lấy người trước mặt trong vòng tay ghì chặt, luồn tay vào từng làn tóc đen mềm mượt. Anh hôn lên đôi mắt đẹp đẽ, hôn đến chóp mũi cao xinh xắn, lại thêm hai chiếc hôn vào hai gò má hây hây, điểm cuối cùng là đôi môi căng mọng. Mọi việc được sáng tỏ, hạnh phúc của gia đình từ này sẽ được xây dựng đầy ắp hơn nữa. Anh đưa vào tai em lời giọng ấm áp, mỗi từ ngữ đều chất chứa cả ngàn yêu thương.

"Kento, anh yêu em rất nhiều, yêu em còn hơn cả bản thân anh, nên em đừng rời xa anh, có được hay không?"

"Sachirou... em sẽ không bao giờ buông tay."

"Ngay cả khi em đã làm những việc tồi tệ đối với anh như thế nào đi nữa, thì nhất quyết cả đời này em cũng sẽ không bao giờ có ý định buông tay. Vì em yêu anh. Sachirou, xin lỗi anh, xin lỗi anh rất nhiều, xin lỗi... vì em đã quá yêu anh..."

"Em, tha thứ cho anh?"

"Vâng.... Em có đôi chút hụt hẫng, vì sao Kourai lại liều mạng và lầm đường lỡ bước đến vậy chứ? Em chỉ sợ nó xảy ra chuyện, dù gì... người nó yêu là anh..."

"Sẽ không cần đến nữa, nói ra được những điều này khiến anh cảm thấy rất nhẹ lòng. Được em tha thứ, anh lại càng vui vẻ gấp bội. Kento, xin lỗi em, anh làm em lo lắng rồi."

"Cũng không đổ lỗi cho anh được. Anh chắc cậu ấy sẽ ổn không?"

"Sẽ không sao. Không cần em phải bận tâm nhiều, cậu ta là bạn thân của em, nhưng cậu ta đã trực tiếp cản đường em và anh. Kento, cảm ơn em, vì đã tin tưởng anh."

"Đừng nói như vậy, chúng ta đồng thuận tiếp bước cùng nhau, thì niềm tin em trao cho anh cũng phải trưởng thành hơn một chút, như thế mới gọi là vợ chồng."

Giữa phòng bếp với đầy đủ mùi vị ngọt ngào, anh và em cùng hòa nhịp trong màn giao môi thấm đẫm ý tình, từng giây phút trôi qua không ngừng lan tỏa ấm áp. Sachirou trong lòng đã tan biến đi phần muộn phiền âu lo, nhưng phần còn lại... anh cũng không chắc. Anh đã giải tỏa hết rồi? Sẽ không còn thứ gì làm anh bận tậm? Nhưng vì sao anh vẫn nghĩ đến sự trống trải?

--

"Anh! Vì sao giờ này anh mới đến đây?! Em nằm mơ thấy ác mộng, ác mộng đó... nó đáng sợ lắm! Sachirou à, em mơ thấy anh dần xa em, dần biến mất ra khỏi vòng tay em. Sachirou, em sợ lắm, em rất sợ..."

Tiếng mở cửa quen thuộc, mỗi ngày như thói quen thường lệ, anh là vị khách duy nhất ghé thăm góc trọ ọp ẹp này. Trái tim yếu mềm, như có ai đó vừa lắp đầy nhớ thương, bước chân vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh. Tiết trời đêm nay chuyển lạnh, anh chỉ diện áo len mỏng, tóc anh đọng lại gió sương, hơi thở rét buốt phả ra, hình ảnh làm cậu rùng mình.

"Hoshiumi Kourai, đừng giở trò nữa."

"Sachirou, người anh lạnh quá. Anh vào nhà đi, em nấu trà gừng cho anh uống nhé? Anh vào đây với em đi mà..."

"Sau này, tự thân cậu tìm hãy tìm thêm những ngày tháng tốt đẹp để sống. Tôi không đến đây nữa, và cũng không chu cấp cho cậu thêm bất cứ thứ gì. Tôi tự hỏi vì sao Kento lại lo lắng cho loại người không biết thân biết phận như cậu nhỉ?"

"Anh, tại sao lại nói như vậy? Tại sao?! Anh không được như vậy! Anh phải ở bên cạnh tôi, anh không được rời xa tôi, nếu không..."

"Nếu không thì cậu sẽ đưa đoạn phim đó đến vợ tôi sao? Hoshiumi à, không cần thiết với cậu nữa đâu."

"Không! Không đâu! Anh không được bỏ tôi đâu! Hirugami Sachirou, anh... phải ở bên cạnh tôi! Anh nghe tôi nói gì chưa hả? ANH PHẢI Ở BÊN CẠNH TÔI!"

"Kento, bạn thân của cậu, cũng là vợ của tôi, em ấy là một người vợ rất đáng tin cậy. Em ấy còn tốt bụng đến mức khiến tôi còn thấy khó hiểu. Cậu ra sức náo loạn muốn cắt đứt đi hạnh phúc của chúng tôi, nhưng vì sao em ấy vẫn luôn quan tâm đến cậu nhiều như vậy? Tôi tới đây chỉ nói cho cậu biết, tập làm người tốt sẽ dễ dàng khi cậu bắt đầu ngay từ giờ phút này."

"ANH ĐỨNG LẠI! ANH KHÔNG ĐƯỢC BỎ TÔI! NGAY KHI TÔI CHƯA CHÁN ANH, ANH CŨNG KHÔNG ĐƯỢC PHÉP BUÔNG TAY TÔI!"

Kẻ thứ ba từ chối sự thật, cánh tay cố bằng mọi sức lực hiện có liền níu chặt tay người đàn ông, dùng cả thân người mong muốn được giữ chặt anh bên mình. Gương mặt được trau chuốt kĩ lưỡng gấp mấy, nhưng khi nước mắt ồ ạt tuôn, bộ dạng xấu xí và khó nhìn, rất phù hợp với tính cách cậu ta. Thể trạng yếu ớt chẳng thể nào nhận đủ kiên cường để khiến anh xoay bước, dù chỉ là một ánh nhìn thoáng qua.

"Sachirou, anh nói xem, em là gì của anh?"

Con tim chệch nhịp, cảm xúc liên tiếp bị chi phối khi thấp thoáng câu nói vừa lạ vừa quen. Xin đừng là điều nhẫn tâm nào khác! Cả anh, và cả Kento, cả hai người đều đã hứng đủ mọi chiêu trò độc ác từ cậu nhiều lần lắm rồi.

"Cậu còn dám nói chuyện với tôi sao? HẢ?!"

"Sachirou, anh không nhớ em là gì của anh sao...? Tai nạn vào hai năm trước, anh chẳng còn tồn tại đoạn kí ức nào nữa rồi phải không, tình yêu ơi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC