35: Bị oan ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi ăn sáng ban nãy thì hiện giờ tôi cùng em bé Jeon đang ở vườn hoa phía sau nhà của Kim gia. Lúc được tôi dẫn đến đây ẻm thích dữ lắm, cứ chạy lon ton từ chỗ này đến chỗ khác. Xem hồ cá một chút, ngồi xích đu một chút, hỏi han thêm vài câu. Hiện giờ thì ẻm đã chạy mệt liền đến bàn uống trà ngồi cùng tôi.

"Ông xã, không ngờ là nhà anh cũng có một nơi đẹp thế này a~"

"Ban đầu vị trí này vốn là chỗ đỗ xe hơi nhưng sau đó mẹ liền bảo muốn trồng hoa, thế nên ba đành thuận theo ý mẹ. Cả Kim gia chỉ có một mình mẹ anh thường xuyên lui tới đây thôi, nếu như bảo bối thích, anh sẽ mang em đến."

"Thích chứ! Chỗ này chụp hình sẽ rất đẹp luôn. Ông xã, hay chúng ta chụp vài tấm đi!"

Chụp vài tấm hả? Cũng tốt. Nghĩ kỹ thì tôi với ẻm vẫn chưa có chụp tấm ảnh chính thức nào cùng nhau cả. Vừa lấy điện thoại ra, bấm vào mục máy ảnh thì nhận được một cuộc điện thoại gọi tới. Là từ thư ký Kang.

"Ông xã có điện thoại kìa, anh mau nghe đi. Có lẽ là có công việc cần đến anh đó!"

"Anh mặc kệ, bây giờ đang là Tết. Ông xã chỉ muốn bên cạnh em thôi."

Lười nhác mà quay sang ôm bảo bối nhỏ vào lòng. Kim Taehyung tôi trước giờ vốn là một người rất cuồng công việc nhưng từ khi có sự xuất hiện của ẻm thì tôi đã chuyển từ cuồng công việc sang cuồng ẻm mất rồi. Bởi vì sao hả? Vì ẻm là bà xã siêu cấp đáng yêu của tôi chứ còn làm sao.

"Hông được! Anh mau nghe đi, lỡ như có việc gì quan trọng thì sao. Anh mà hông nghe xong công ty có xảy ra việc gì thì anh hông có nuôi nổi em đâu. Em sẽ hông thèm thích anh nữa a"

Mọi người ơi có phải ẻm vừa hù dọa là sẽ hông thèm thích tôi nữa hông. Huhu mặc dù bề ngoài tôi trông mạnh mẽ nhưng trái tim tôi khi đối mặt với ẻm cũng rất yếu đuối đó...

Lưu luyến hôn bảo bối nhỏ vài cái, sau đó vội tạm biệt rồi lên phòng sách làm việc. Đúng thật là ở công ty có một ít việc gấp phải cần đến tôi giải quyết. Nếu như tập trung làm thật nhanh thì chỉ cần bốn mươi phút là xong. Trước khi rời đi cũng không quên dặn bảo bối nhỏ rằng cứ năm phút phải gửi một tấm ảnh cho tôi. Bởi vì trong vòng bốn mươi phút làm việc đó tôi sẽ cảm thấy rất nhớ ẻm.

Quả nhiên là Jungkookie của tôi, rất ngoan. Cứ mỗi năm phút trôi qua ẻm đều sẽ gửi cho tôi một tấm ảnh khác nhau. Nào là dễ thương nè, đáng yêu nè, xinh xắn nè. Aigo, bà xã là số một.

...

Ba mươi phút đã trôi qua, ảnh thì vẫn được gửi đều đặn đến điện thoại. Cũng nhờ đến tấm ảnh đó đã tạo cho tôi một động lực thật to lớn, vậy nên tôi đã hoàn thành công việc sớm hơn dự định. Được rồi, hôm nay ẻm rất ngoan. Thường thì những đứa trẻ ngoan sẽ được nhận phần thưởng.

Ghé sang bếp một tí, lấy cho ẻm hai phần bánh quy. Đối với một con thỏ ham ăn như ẻm, có thể nói hai phần bánh quy này vẫn không đủ làm no bụng, vậy nên mang thêm một hộp sữa chuối nữa sẽ hợp lý hơn.

Đến gần vườn hoa bỗng tôi nghe thấy tiếng cãi nhau rất to, ừm.. nghe có chút giọng của bảo bối nhỏ thì phải. Vội vàng rảo bước nhanh hơn, tim tôi chợt nhói lên một cái. Hiện giờ bản thân tôi đang rất là lo lắng, lo lắng rằng ẻm sẽ bị bắt nạt đến mức ủy khuất. Quả nhiên là tôi đúng, ẻm chính là đang cãi nhau với Suyeon, nhưng là ở tình thế trái ngược với những gì tôi nghĩ.

"Như tôi đã nói, cậu và anh Taehyung nếu như còn tiếp tục sẽ không có kết quả tốt đâu, cậu là nam nhân, vậy nên anh ấy thấy mới lạ và nhất thời hứng thú thôi."

"Vậy sao? Theo như ý của chị là anh ấy sẽ sớm chia tay tôi rồi đến với một người nữ nhân nào đó?"

"Không phải là 'một người nữ nhân nào đó' mà chính là tôi, Yoon Suyeon. Anh Taehyung chắc bị thứ gì đó che mắt nên mới dính líu tới cậu!"

"Nếu chị tự tin vậy thì mau đi tìm anh ấy đi, hiện anh ấy đang trên phòng sách. Mau đi đi, xem anh ấy sẽ ôm chị vào lòng hay không thèm liếc nhìn lấy một cái."

"Cậu... cậu... Hóa ra cậu không thật sự ngây thơ như những gì cậu thể hiện trước mặt mọi người."

"Đúng vậy. Đối với loại người như chị thì không tôi không cần phải ngây thơ. Còn nữa, chị nói tôi thì được, nhưng cấm chị nói bất cứ thứ gì không tốt đẹp về anh ấy. Hiểu chưa?"

Bảo bối nhỏ này thật sự khiến tôi ngày càng muốn yêu thương mà. Trước giờ tôi vốn rất sợ những lúc ẻm không ở trong vòng tay tôi sẽ gặp phải người xấu, rồi bị bắt nạt. Vậy mà bây giờ được tận mắt chứng kiến cảnh ẻm biết xù lông lên mà phản kháng lại khiến tôi vui không thôi.

Đứng xem nhiêu đó cũng đủ rồi, hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi không muốn ẻm phải mất sức vào những việc như thế này. Nhẹ nhàng đi vào vườn hoa, vì ẻm đứng quay lưng lại phía lối ra vào nên không thể thấy tôi đi vào. Nhưng Suyeon lại khác, vừa liếc mắt thấy tôi liền tự tát vào mặt mình một cái, sau đó ngồi sụp xuống mà ôm mặt khóc.

"Hức... anh Taehyung, Jungkook... em chỉ mới hỏi vài câu về anh, cậu ấy liền đánh em..."

"Em cứ tưởng Jungkook rất thân thiện, cũng muốn làm quen với cậu ấy, ai ngờ... hức..."

"Anh Taehyung, anh cũng đừng mắng cậu ấy, chắc cậu ấy cũng không cố ý đâu ạ..."

Bảo bối nhỏ một bên kinh ngạc, nhìn Suyeon xong sau đó liền quay sang dời tầm mắt đến tôi. Ẻm rất bất ngờ cũng như hoảng sợ. Tôi biết rằng Jungkookie của tôi rất ngoan, ẻm có thể mắng người khác, lườm người khác, nhưng không thể nào tùy tiện đánh người khác được, hoàn toàn không có khả năng.

"Ông xã... em.. em..."

Miệng ẻm cứ liên tục mấp máy, mắt liền ngập một tầng nước mỏng. Tôi biết rằng ẻm đang rất oan ức vì bị đổ lỗi. Cũng biết rằng ẻm đang muốn giải thích cho tôi không hiểu lầm ẻm. Tôi biết tất cả, làm sao mà không biết được.

Nhẹ nhàng ôm ẻm vào lòng, hôn nhẹ một cái lên môi nhỏ đang ú ớ kia. Sau đó cầm bàn tay mềm mại của ẻm lên, xoa xoa vài cái.

"Bảo bối, không bị thương chứ? Lần sau không cần phải tự mình động tay như thế."

Sau khi nhận được sự an ủi cũng như cái gật đầu thay cho câu: anh biết tất cả rồi của tôi khiến cho ẻm không nhịn được mà òa khóc lên. Bao nhiêu oan ức cũng như ủy khuất cứ thế mà trào ra. Ôm bảo bối nhỏ trong lòng mà vừa thương vừa buồn cười. Rõ ràng là người ta mắng ẻm các kiểu ẻm lại không khóc, vậy mà oan ức một cái liền khóc một trận ra trò luôn. Nhờ vậy mà khiến cho ba mẹ Kim từ trong nhà phải chạy ra xem có chuyện gì. Thật sự là đồ thỏ ngốc mà.

"Được rồi được rồi, bảo bối ngoan không khóc nữa, anh thương thương."

"Vẫn còn buồn sao? Anh hôn môi nhỏ thật nhiều cái em liền không khóc nữa nhé?"

"À phải rồi, bảo bối ngoan nếu như nín anh sẽ cho em bánh quy và sữa chuối. Được chứ?"

Sau khi nghe tôi nhắc đến đồ ăn thì ẻm mới liền không khóc nữa, nhưng vẫn còn vài tiếng thút thít cứ thốt lên. Vài giây sau liền nhỏ giọng mà đáp: Được. Quả nhiên là con nít, rất dễ dụ.

Đến khi ẻm hoàn toàn ổn định lại, không khóc cũng không thút thít nữa thì mọi người đều tập trung lại ở phòng khách và xem camera xem có chuyện gì xảy ra. Kết quả đúng như tôi mong đợi, sắc mặt của cô Yoon liền đen lại, về phần ba mẹ Kim lại lộ rõ nét không vui. Có vẻ rằng từ giờ về sau người con gái tên Suyeon này sẽ không dám mơ tưởng đến cái tên Kim Taehyung rồi nhỉ.

------

Thật ra ban đầu mình cũng không nghĩ truyện sẽ dài đến vậy đâu. Vì mỗi ngày mình đều viết một chap rồi đăng lên ngay chứ không phải viết sẵn rồi đến ngày mới đăng. Vậy nên suy nghĩ của mình mỗi ngày trôi qua lại có thêm một cái mới, giờ truyện mới dài lê thê miên man thế này nè =))))))))))

(Thật mà nói có khi truyện kéo dài tận 50 chap luôn ấy chứ. Nếu mà kéo dài thật thì mong mọi người vẫn đồng hành cùng mình nha.)

Hiện tại mình đang có hai vấn đề cần xin ý kiến từ mọi người: có H và có em bé!

1. Có H, sau đó có cả em bé.
2. Có H nhưng lại không có em bé.
3. Không có H cũng không có em bé.

(H chỉ là H nhẹ nhàng thuiiii chứ hông mạnh bạo hay quá tập trung vô H đâu ạaa, và H dự định sẽ xảy ra khi em bé Jeon tốt nghiệp đại học.)

Vẫn là câu nói cũ, NÓI KHÔNG VỚI NGƯỢC nha mọi ngườiiiiii!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net