Số mười tám: Chòn thưn chú mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ về rồi đây."

Jimin sau khi đi khắp mấy chục tiệm thuốc thì cuối cùng cũng mua được loại thuốc phù hợp với hắn. Kim Taehyung bị dị ứng với thuốc nên Jimin đặc biệt khổ sở khi đi lựa thuốc cho hắn, haizzz thôi được rồi, là vì cậu là bạn tớ nên tớ mới chịu chạy đi khắp thành phố để mua thuốc cho cậu đó.

Em chòn thấy anh đẹp trai về liền vỗ tay cười khanh khách chạy lon ton lại ôm Jimin chặt cứng.

"Anh, anh."

"Chòn ở nhà với anh Hoseok có bị nó bắt nạt không?"

Em nhỏ cau mày lắc đầu nguầy nguậy. Anh Hoseok thương chòn lắm, không có bắt nạt chòn đâu.

"Khong có ạ."

"Ngoan quá, thế Taehyung của chòn tỉnh chưa nè?"

Nghe thấy câu hỏi của Jimin em bé liền khóc òa lên, sáng đến giờ chú không nói chuyện với chòn, chú không chịu dậy chơi với chòn khiến em nhỏ vì nhớ chú mà sinh ra mít ướt, chòn thương chú lắm, chú bị bệnh mà chòn không giúp được gì cạ...

Là do bé không giúp được gì hay do chú hư đây? Nếu chú không bị bệnh thì em nhỏ đã trả lời là do chú rồi nhưng mà chú đang bị bệnh nên chòn nhường đấy nhá!

"Hic... chú bệnh bệnh, chòn thưn thưn chú mà- hức... oaaa."

Em nhỏ hai tay ôm mặt khóc nấc lên, sáng giờ không được gặp chú, chòn nhớ chú rồi, nhớ hơi của chú, nhớ giọng của chú lắm rồi...

Hoseok trong nhà bếp đang loay hoay với đống đồ ăn nghe bé khóc liền ba chân bốn cẳng chạy ra xem bé làm sao thì thấy Jimin đang hoảng hốt ôm em bế lên ngang ngực dỗ dành.

"U chu chu, em bé ngoan là không được khóc nhè nha, khóc là chú Kim sẽ buồn nếu chú mà buồn là chú sẽ không khỏi bệnh đâu, bạn chòn muốn chú khỏi bệnh không nè?"

"Ư- hức... dạ không đâu.. hic, chòn.. chòn thưn chú nhắm... chú bệnh bệnh chòn thưn chú nên chòn khóc nhè hức- ư, thưn chú mà oaaa."

Họ Jung thấy tình hình không ổn liền đi lại vứt tạp dề vào mặt Jimin rồi bế bé con lại với đống đồ chơi.

"Cậu đi nấu ăn đi, bạn chòn để tớ."

"Mai mốt đừng ném tạp dề vào mặt của tớ thế chứ, không biết thương hoa tiếc ngọc à!"

Tuy miệng nói như thế nhưng Jimin vẫn mặc kệ đeo tạp dề lên người rồi đi vào bếp xắn tay áo, bắt đầu nấu ăn.

Hoseok ôm em chòn đặt em ngồi xuống chiếc thảm lông đắt tiền mà Kim Taehyung đã tậu về chỉ để cho bé con không bị lạnh mông khi ngồi xuống nền nhà hoặc bị ngã sẽ đỡ đau hơn.

Hắn xót mông tròn trắng trẻo đó lắm.

"Chòn là ô tô nhé còn anh là xe lửa được không nè, ô tô bí boo xe lửa xình xịch tu tuuu."

Em nhỏ vẫn còn đang sụt sịt mũi tròn, đôi mắt ngập nước quan sát theo từng chuyển động của món đồ chơi xe lửa mà không hề hưởng ứng theo Hoseok, bé không có tâm trạng chơi, bé muốn chơi ô tô xe lửa với chú cơ...

"Chòn sao thế? Nhớ chú của bé sao?"

Hoseok nhẹ nhàng bế bé đặt lên đùi, lấy khăn sữa của bé lau đi hàng nước mắt nóng hổi vừa chảy xuống hai chiếc má bầu bĩnh.

"Hức- nhớ chú... Taehyung... Taehyungie cụa chòn hức.. chòn nhớ Taehyungie!!!"

Em nhỏ dùng hai tay quẹt quẹt mũi, tự trèo xuống khỏi người Hoseok rồi đi lại ngồi bẹp xuống giữa tấm thảm lông, co chân lên ôm hai đầu gối, lâu lâu lại nghe một tiếng nất cụt của đợt khóc vừa rồi. Em bé tủi thân lắm, chú bị bệnh không còn ai chơi với em nữa. Hoseok thấy vậy cũng đành bất lực để bé ngồi ở đấy còn bản thân chạy vào bếp cầu cứu thằng bạn chí cốt.

"Em chòn nhớ Taehyung rồi kìa."

"Cậu đợi tớ một chút, tớ nấu xong tô cháo này rồi sẽ dẫn bé lên gặp Taehyung."

Hoseok gật gật đầu như đã hiểu, đi lại phụ Jimin đem thuốc của hắn ra đặt lên khay đồ ăn để bê lên cho hắn, xong xuôi thì Hoseok lại chỗ em nhỏ bế bé lên ôm trước ngực. Em bé vẫn còn sụt sịt, thấy bản thân được nhấc bổng lên cao theo quán tính ôm cổ Hoseok.

"Anh bế bạn chòn lên gặp chú nhé, u chu chu khóc đỏ hết hai mắt xinh rồi."

"Chú... chú Kim cụa chòn hic."

Em nhỏ quay lưng lại chỉ chỉ lên trên cửa phòng đang đóng lại kia, trong đó có chú của chòn đó, lên với chú đi màa.

Jimin thấy một màn đáng yêu của bé thì không khỏi phì cười, nhắc đến ai thì không cần biết nhưng cứ nhắc đến hắn thì bé con sẽ vui vẻ ngay lập tức, em bé bám chú từ nhỏ bây giờ tách cả hai ra e rằng cũng khá khó khăn đây.

"Đi thôi nào, lên với Taehyung của chòn nhé bé con!"

Jimin đi lại nựng cằm bé rồi cùng Hoseok đi lên lầu. Mở cửa phòng ra thì thấy hắn vẫn nằm ngủ yên bình đến lạ, em nhỏ thấy chú liền đòi trèo xuống khỏi người Hoseok để chạy lại với Taehyung.

"Chú oi, Tae... Taehyungie-iee."

Bé con ôm cổ hắn, úp mặt lấm lem nước mắt lên ngực hắn gọi chú. Taehyung sau khi ngủ một giấc đủ dài, nghe bé gọi liền mở hai mắt bắt đầu tiếp thu ánh sáng của căn phòng, đầu đau như búa bổ, cúi xuống thấy có cục tròn tròn đen đen ở trên ngực mình liền cười bất lực. Đưa tay xoa xoa đầu bé.

Chỉ cần nhìn em bao nhiêu mệt mỏi sẽ tan chảy theo sự đáng yêu của em hết rồi.

"Chào buổi sáng chòn nhé."

Cố gắng mở khoang miệng khô khốc ra chào bé con đang sụt sịt cảm động khi nghe thấy giọng của chú. Em bé ngẩng đầu lên nhìn thấy chú đang nhìn mình liền tủi thân mà mếu máo, môi nhỏ trề ra trông rất đáng thương, chắc hẳn trong lúc hắn ngủ bé đã nhớ hắn đến nhường nào.

"Ôi cục cưng, đừng khóc nào, chú thương chú thương em mà.."

Hắn xót xa ôm bảo vật đặt lên đùi của bản thân dỗ dành và...

Hoàn toàn quên béng mất hai cây bóng đèn đẹp trai đang đứng ngay góc phòng.

"E hèm, cậu uống miếng nước cho đỡ khô cổ họng đi Taehyung."

Lúc bấy giờ hắn mới chú ý đến sự hiện diện của hai thằng bạn chí cốt, well, quên một tí thôi có sao đâu.

Đúng không?

"Ồ, cậu không lên tiếng tớ tưởng cậu với nó chết ở xó nào rồi cơ."

Hắn vừa nói vừa hất đầu về phía Hoseok ám chỉ anh.

"Mày sống xem vậy được à Kim Taehyung?"

"Vẫn nhăn răng, chưa chết."

"... hết nói nổi với mày."

"Chú oi..."

Em bé thấy người lớn nói chuyện với nhau chẳng hiểu cái gì cạ. Tay xinh nắm lấy gấu áo Taehyung giật giật gây sự chú ý của hắn.

"Chòn làm sao?"

"Chú hôn chòn."

"Hửm? Hôn hả? Thế chòn làm gì mà chú phải hôn em?"

"Ưm hức, chòn nhớ mùi cụa chú hic, cho chònnn."

"Nhớ làm sao? Sao lại phải nhớ hửm?"

"Hức... hức, hôn bé với hôn emm."

Em nhỏ chồm lên ôm cổ hắn mè nheo đòi hôn, hắn trêu bé nhiêu đó cũng đủ rồi. Nhẹ nhàng chạm nhẹ môi của mình lên "viên kẹo" của bản thân khẽ mút nhẹ một cái làm cho nó phát ra một tiếng "chụt" chói tai rồi hắn chủ động tách ra khiến bé con chới với hụt hẫng.

"Ưm hic, mút... lưỡi chú oii lưỡi của Tae... Taehyungie..."

"Taehyungie của em đang bệnh nên không thể cho em mút được bé cưng."

"Aaa không chịu, cho chòn, cho chòn đi huhu thèm lưỡi, thèm lắm."

"Haizz... Nếu bạn chòn của chú bị lây bệnh thì chú sẽ bo xì bạn nhé."

"Vâng dạ ạ."

Em bé phấn khích gật gật đầu tròn, cười khúc khích hôn lên miệng hắn một ngụm rồi vỗ tay cười tươi hơn hoa khiến lòng hắn rộn ràng.

Yêu em chết mất!

Park Jimin và Jung Hoseok "..."

Kim Taehyung đã thấy và đánh giá.

"Hai cậu ra ngoài được rồi."

Jimin và Hoseok nghe được câu này mừng rớt nước mắt, nhanh chân chạy ra ngoài đóng cửa lại trước khi hắn đổi ý.

"Bé cưng, em hư nhất trên đời."

Hắn chạm nhẹ đầu ngón tay trỏ lên đầu mũi tròn hồng hồng còn sụt sịt. Khẽ vươn đầu lưỡi liếm quanh "mật ngọt" em bé thấy lưỡi của chú liền há miệng ngậm hết vào miệng mà chơi đùa với nó, hết cắn đến mút. Bé cắn nhẹ lắm đó mấy chị ơi, đừng nghĩ bé cắn cái rộp như nhai bim bim nha. Họ Kim cũng thừa cơ hội mà khám phá khoang miệng bé con.
Ừm, ngọt lắm! Thơm mùi sữa bột.

Thử không?

Ai cho mà thử.

Em bé mút mát đùa nghịch cho đến khi đầu lưỡi hắn tê rần mới chịu buông tha cho hắn.

Kim Taehyung bất lực.

"Bé à, em định nuốt luôn lưỡi của chú vào bụng nhỏ hửm?"

"Không có mà, tại... tại vì lưỡi của chú thơm thơm... ưm, chòn thích mà."

"Vậy hửm? Chòn có đói bụng không?"

"Dạ không ạ."

"Hmm, chú có cháo nè mà một mình chú thì ăn không hết, hay là... bé cưng ăn chung với Taehyungie của em nhé?"

Hắn đưa mặt tiến tới sát mặt bé làm cho hai đầu mũi chạm vào nhau khiến bạn nhỏ cười lớn.

"Nhé?"

"Dạaa Taehyungie!"

Em bé nói xong câu liền chồm xuống ngồi ngay giữa lòng hắn chờ đợi chú đút cháo cho ăn, cả hai cứ thế, một lớn một nhỏ thay phiên nhau ăn muỗng cháo đến hết tô cháo, em bé vì buồn ngủ mà lăn đùng ra ngủ, Taehyung cũng vì tác động của thuốc mà nằm xuống ngay bên cạnh "chồng nhỏ tương lai" mà yên tâm nhắm mắt thiếp đi.

Next>

Hii, Lis đâyyy mọi người ổn cả chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net