Chap12:Bảo vệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________
"Kim Taehyung em biết năm đó là do em không tốt, nhưng anh cũng phải hiểu đó là do gia đình em bắt chứ em không muốn xa anh. Anh biết tình cảm em dành cho anh như thế nào mà, sao giờ anh lại chối bỏ nó vậy chứ, chỉ vì một thằng con trai sao Taehyung?" Đáng thương cô khóc nấc lên tiếng.

"Bu..buông ra..taehyung..." Cô nhìn hắn khó khăn vùng vẫy thoát khỏi cánh tay kia.

Chưa đợi đến giây thứ ba, Kim Taehyung lập tức đứng dậy bước lại bóp lấy cổ Siliver, ánh mắt với con ngươi đục ngầu như muốn giết chết cô gái trước mặt. Giọng nói chẳng mấy nể mặt mẹ mình còn ngồi bên cạnh gằn giọng nói.

"Nghe cho rõ đây Siliver William. Cho dù em ấy có là gì thì cô cũng chẳng có quyền lên tiếng, nên nhớ trước đây cô đối xử với tôi như thế nào. Ngưng ngay cái bộ mặt giả tạo này mà cút khỏi đây."

Nói đến đây tay hắn càng siết chặt như thật sự muốn bẻ gãy cổ cô. Giọng nói vừa ngừng vài giây sau đó cũng tiếp tục nói.

"Còn về tình cảm lúc trước, món đồ nào đã qua thì mãi mãi nó sẽ là đồ cũ, cho dù tôi có cầm lên một lần nữa thì nguyên bản nó vẫn là như vậy."

"Và nếu cô có suy nghĩ sẽ hại em ấy thì nên nhìn ở phía sau, người chống lưng cho Jeon Jungkook là ai. Nếu những ai vẫn ngoan cố giữ cái suy nghĩ ngu xuẩn đó thì, cho dù là người thân tôi cũng không ngại tiễn một bước xuống gặp diêm vương đâu."

Vừa nói hắn vừa liếc sang mẹ mình, quăng cô xuống đất sau đó cũng bước ra khỏi phòng. Kim NamJoon xem kịch xong cũng không thèm nán lại mà nối gót theo sau.

Căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn hai người phụ nữ. Không khí ngột ngạt lúc nãy vẫn chưa hết bao quanh căn phòng. Siliver ngồi dưới đất cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí, ánh mắt không cam tâm nhìn người vừa rời khỏi.

Bà Kim sau khi nghe hắn nói câu đó, lòng có chút chua xót. Nếu không phải do năm xưa vì một chút tham vọng của bà mà chính tay bà sát hại người chồng yêu thương bà hết mực, thì có lẽ Kim Taehyung và Kim NamJoon, hai người con trai bà mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày sẽ không quay lưng với bà như vậy.

Người ngoài nhìn vào thì thấy bà có hai đứa con hiếu thảo quan tâm bà nhưng tận đáy lòng của hai đứa con thì chỉ mình bà mới nhìn thấu được. Nó chỉ lễ phép vì nể nang bà đẻ hắn và gã ra rồi chăm sóc, nhưng từ khi biết cha của mình chết dưới mũi dao của mẹ mình thì hai người đã không còn coi bà là mẹ từ lâu rồi.

Chăm sóc cho bà là vì đạo hiếu làm con mà trong thâm tâm hai người còn lại chút tình mà làm.

___________
Jeon Jungkook ngồi trên xe, từng chữ một Kim Taehyung nói ra đều thu vào tai cậu. Con chip nghe lén được cậu gắn vào người hắn khi cả hai ở riêng trên phòng lúc nãy. Mặt cậu không cảm xúc nhìn vào máy nghe trên tay. Jimin ngồi kế bên, nãy giờ y cũng đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài việc im lặng nhìn cảm xúc của cậu bây giờ.

"Hãy tin vào con đường mày chọn, tao vẫn ủng hộ mày." Jimin lên tiếng sau đó cũng lái xe đưa cậu về nhà.

Jungkook không nói gì chỉ biết cúi gằm mặt. Chiếc máy nghe đang ở trong tay vô thức bị bóp chặt đến bể nát.

____________
Kim Taehyung sau khi rời khỏi Kim Phủ thì phóng xe đến bar. Từ khi Jeon Jungkook vào ở Kim Gia thì nơi đây được liệt vào danh sách hiếm tới của hắn. Cũng phải thôi có bé chồng nhỏ ở nhà chờ hắn về, chờ dùng cơm với hắn thì Kim Taehyung tiếc gì ba cái chỗ này.

Vẫn tiếng nhạc xập xình vang lớn cả một khu, nói là bar nhưng thực chất gọi chỉ để che mắt thiên hạ. Bar VL được hắn dựng lên để làm kho vũ khí và luyện súng riêng của bang, tầng trên đúng là quán bar với nhạc, rượu và những cô chân dài bán khỏa thân thật nhưng hai tầng dưới nó mới là vấn đề. Chỉ khi có lệnh của hắn, RM và SG mới được mở kho, cho dù là những người trong bang thân tính cũng không được.

(RM: Kim NamJoon_SG: Min Yoongi_)

Hỏi cảnh sát có biết đến nơi này không, câu trả lời là có nhưng hỏi có tóm được đóng hàng đó không thì tất nhiên là không rồi. Hai tầng, tầng một từ không gian bar đi xuống là tầng ủ rượu của quán, sâu trong đó còn là một nơi nuôi thú cưng, hai con báo đen được Kim Taehyung huấn luyện và làm thú nuôi được cho ở tại nơi này. Vượt qua được hai con báo thì lần mò trong phòng giữ nó sẽ tự khắc thấy cánh cửa dẫn xuống tầng ba. Tất nhiên nó chỉ trung thành với người nó kính nể là Kim Taehyung nên có vài lần cảnh sát vào soát thì tới trước mặt hai con báo cũng chỉ biết đi về vì nghĩ hắn chỉ nuôi làm cảnh mà không biết sự thật. Một lũ ngu ngốc.

Nơi huấn luyện và làm kho súng thì nằm ở dưới của tầng hai, tầng ba nhìn sơ qua thì đầu tiên sẽ là ba cánh cửa kiên cố làm bằng thép, chọn đúng thì có thể vào tới nơi giữ bí mật còn chọn sai thì rơi xuống sâu trong lòng đất. Tất nhiên mở hai cánh cửa sau ra sẽ không thấy được hố sâu mà chỉ thấy một con đường bình thường nhưng nếu tiến vào 3m thì cánh cửa sẽ tự động đóng, hơi gây mê sẽ tỏa ra khắp không gian phòng và máy móc sẽ tự bật cho con đường trong đó tách ra làm hai và bạn sẽ được rơi tự do như xuống mười tám tầng địa ngục. Phát minh này là của bảo bối Min Yoongi nhưng tiếc là chưa ai xuống được tới đây để thử nên tạm thời nó khá vô dụng.

Ở dưới đây được làm cách âm tốt nhất cộng thêm việc tiếng nhạc lớn ở phía trên thì cho dù có cài bom kích nổ ở dưới này thì chắc chắn phía trên hoàn toàn không biết.

Từng viên đạn được hắn bắn ra đều trúng hồng tâm, đến con người giả để tập bắn cũng gần như tan nát. Tâm trạng của hắn thật sự không hề ổn một tí nào. Được khoảng hơn một tiếng thì hắn cũng dừng, điện thoại trong túi áo bất chợt cùng lúc reo lên.

Lấy ra hắn xem thử thì mới biết Jeon Jungkook gọi. Hai mươi ba cuộc gọi nhỡ từ "JJK♡"

Bấm nghe thì không thấy tiếng nói từ đầu dây bên kia, cả hai im lặng được hơn năm phút thì hắn mới lên tiếng.

"Tâm can của tôi ơi?" Giọng có đôi phần mệt mỏi những vẫn nhẹ nhàng gọi tên cậu.

"...anh..đón em được chứ?" Jeon Jungkook bây giờ cũng lên tiếng.

"Nhớ tôi sao." Kim Taehyung bây giờ thật sự rất vui vì cậu chịu xưng em với hắn, vẫn nhẹ nhàng hỏi lại.

"..."

"Được được, em gửi định vị tôi lập tức qua đón em được chứ?"

"Được." Nói xong Jungkook cũng cúp máy gửi định vị chỗ cậu qua cho hắn.

Kim Taehyung nhận được định vị lập tức lái xe đến chỗ cậu, vì Jeon Gia nằm ở ngoại ô nên thời gian lái xe có đôi phần chậm trễ. Hansong thì có chút việc ở công ty chi nhánh tại hàn nên hiện không có nhà.

Cậu muốn hắn đón là vì bản chất dễ mất ngủ, CHÍNH XÁC LÀ THIẾU HƠI KIM TAEHYUNG nên không ngủ được đành làm phiền hắn đến đón cậu. Park Jimin thì phải bay sang pháp giải quyết công việc trong đêm nên cậu chẳng tiếc nán lại căn nhà này làm gì.

Seoul gần đông nên thời tiết càng lạnh, con chưa kể giờ là buổi đêm nhiệt độ ngoài trời đã giảm xuống gần 7°C rồi. Jungkook lúc nãy về chỉ thay một chiếc áo thun đen và quần đùi, ra đây chỉ mặc đại chiếc áo phao dài quấn qua loa chiếc khăn cổ rồi chạy ra ngoài đứng đợi hắn. Đợi cả tiếng đồng hồ khiến chân tê cứng nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đợi, đôi khi có vài ánh đèn xe chạy qua cậu còn tưởng hắn liền mừng quýnh cả lên nhưng chỉ là người qua đường.

Kim Taehyung vừa tới nơi thì Jeon Jungkook cùng lúc ngồi xuống trước của nhà thành một cục tròn ủm, hắn ngồi trong xe còn thấy dễ thương đấy, ngồi vài giây ngắm cậu một tí sau đó mới ra khỏi xe. Nhưng đến khi mở cửa xe hắn mới sững người .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net