Chap24:Kết Thúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____________

"Có lẽ ở đây cũng không tốt, tôi nghĩ chúng ta nên đưa Kim quay lại Hàn." Kim SeokJin vừa băng bó vết thương cho Kim NamJoon vừa đề ra ý kiến.

Đúng thật Kim Taehyung ở đây chẳng tốt mấy, thiết bị kiểm tra tại đây vì không được lưu tới nhiều nên khá thô sơ, chưa kể sau vụ này cho dù chỉ vừa được vài tiếng trôi qua nhưng chắc chắn các trang báo lớn đều đã đưa tin trên khắp thế giới một cách ầm ĩ. Những người muốn đánh đổ hắn tại đây chắc cũng đang lên kế hoạch mà truy tìm Kim Taehyung rồi.

Nhưng cũng chẳng lo lắng gì bởi các trang báo đó, vì không lâu nữa đâu toàn bộ hệ thống về tin tức này chắc chắn sẽ bị sập. Còn do ai nữa ngoài Kim SeokJin anh ra tay, nên chính vì thế bây giờ điều quan trọng nhất là bảo toàn Kim Taehyung về lại Đại Hàn, đất của hắn để tránh những người không biết phận sự muốn làm càng.

"Có ai nói tao biết về chuyện Jungkook được không vậy sao cậu ta lại!!!"

Jung Hoseok nãy giờ nghe một màn nhưng nỗi cáu gắt vẫn ở trong lòng không lấy gì nguôi đi được. Từng bước chân nóng giận đạp thẳng xuống ra tạo âm thanh lộp cộp cứ thế qua lại lên tiếng.

"Chuyện này tao với Jinie đã biết trước rồi, cũng chỉ do Kim Taehyung cứng đầu thôi." NamJoon vừa giữ cánh tay bị thương cho anh sát khuẩn vừa thở dài nói.

"Jungkook rời khỏi đây rồi."

Min Yoongi từ ngoài bước vô, chiếc điện thoại thuận tay đẩy vào trong túi quần vừa nói vừa kéo Hoseok lại ôm vào lòng tránh cho anh làm ồn đến mọi người.

"Nhanh hơn tao tưởng." Kim NamJoon nhìn về phía Taehyung đang nằm bất động trên giường lên tiếng.

_______________

Đã một tháng kể từ khi Jeon Jungkook về lại London, mọi thông tin của cậu đều đã nhờ Jeon Hansong ẩn kín để tránh để lộ ra bên ngoài. Park Jimin đưa cậu về đến nhà an toàn cũng đã quay trở lại Paris để quản lý công ty của y tại đấy.

Một năm mới bắt đầu cũng chính khoảng thời gian tốt nhất để Jeon Jungkook quên đi hắn, quên đi bóng hình người cậu thương yêu và bắt đầu lại một cuộc sống mới. Kim Taehyung thật sự rất tốt nhưng tiếc là họ có duyên nhưng nợ tình chẳng có nên đành rời xa nhau vậy.

Ánh mặt trời sáng sớm của mùa xuân đầu năm chen chúc vào từng tán cây chiếu sáng khắp căn phòng. Một đêm chẳng mấy đẹp đẽ mang đầy sự mỏi mệt của con người mất ngủ phía trên giường trôi qua.

Đúng thật là có chút không quen khi thiếu đi hơi ấm của vòng tay người nào đó mỗi đêm nên chỉ đành chấp nhận một thời gian rồi sẽ qua đi sự nhớ nhung ấy. Gương mặt xanh xao với đôi mắt thâm quầng do những đêm dài không ngủ hướng nhìn ra cửa sổ phòng.

Tuyết trắng của đông lạnh đã dần tan thay thế đó là ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả vùng trời. Từng tán cây xanh tươi với những nụ hoa yêu kiều bắt đầu chớm nở. Ấm áp thật đấy nhưng chẳng thể nào sưởi ấm được lòng của cậu.

"Jungkookie."

Hansong biết được chuyện của cậu đã từ Pháp bay về lại London chăm cậu em mình. Dù gì cũng là tình đầu nên cú sốc đó đối với anh có thể là một tảng đá lớn đè lên người của Jungkook nhà này. Mọi công việc đều đã được chuyển về lại đây nên bây giờ anh mới có thời gian nhàn rỗi mà dỗ dành Jeon Jungkook.

Jungkook nghe thấy tiếng gõ cửa phòng liền chui từ nhà vệ sinh ra mà mở cửa.

"Ối mẹ ơi Jungkookie."

Cánh cửa phòng được mở ra cũng chính là lúc Hansong giật mình mà lùi lại. Cái con người trước mặt này có phải tàn tạ quá rồi không. Còn đâu đứa em trai xinh đẹp của họ Jeon nữa, đôi má tròn trước đó giờ đã hóp lại đôi phần, còn cả cái gì thế kia, hóa trang Halloween chắc sao viền mắt có thể đen đến vậy.

"Hyung."Giọng ủ rũ Jeon Jungkook nhìn người trước mặt phản ứng lạ liền lên tiếng hỏi.

"E..em có ổn không vậy kookie?"

"Em không." Trả lời xong cậu cũng đi xuống nhà, anh nghe vậy cũng chỉ biết hoang mang mà đi theo phía sau.

_______________

"Thưa, không tìm thấy Jeon thiếu."

Tại tòa K của Kim Thị, người đàn ông toàn thân diện vest đen cung kính báo cáo việc hắn đưa ra. Trên trán lấm tấm mồ hôi đầy vẻ lo sợ với con người sát khí đùng đùng đang ngồi quay lưng lại phía mình.

"Có một người con trai mà các người cũng tìm không ra là sao?." Giọng nói có đôi phần ảm đạm chứa đầy muộn phiền lên tiếng, chiếc ghế chủ tịch đồng thời xoay lại nhìn người trước mặt mình.

"Thưa Kim, mọi thông tin đều ẩn một cách rất kín đáo, cho dù là người thông dụng chuyện này nhất như SJ cũng phải bó tay." Run sợ trả lời người trước.

"Tôi nhờ các người không phải để nghe câu này."

Ánh mắt phượng sắc bén hiện lên tia đỏ máu quát.

"Điều tra lại một lần nữa cho tôi."

"Thưa..." Tên kia sợ hãi lên tiếng.

"Cho dù phải lật tung cả cái Đại Hàn này hay san bằng cả thế giới cũng phải tìm ra Jeon Jungkook cho tôi, đã nghe rõ?"

Từng câu từng chữ thốt ra của hắn cộng với tiếng nghiến răng ken két, khí chất băng lãnh đủ khiến người khác nhìn sơ qua cũng rùng mình, ai mà chẳng biết Kim Taehyung hắn nói được thì chắc chắn làm được.

"Rõ."

Sau khi người kia rời đi hắn liền nhấc máy gọi một cuộc điện thoại.

"Điều tra nơi ở của một người giúp tôi."

"Kim, nếu là Jeon Jungkook thì thật sự tôi đã hết đường rồi."

"Không phải."

"Là ai?" Seok Jin đầu dây bên kia lên tiếng.

"Park Jimin." Hắn trả lời.

"..."

"Được."

Im lặng một lúc lâu sau đó cũng đồng ý mà cúp máy.

Tiếng tút tút vừa được phát lên khỏi điện thoại cũng là lúc âm thanh thở dài của hắn vang lên. Nhìn tập hồ sơ chất đầy lên bàn chán nản không muốn động.

Thứ bây giờ hắn cần chỉ là một cái ôm từ phía người hắn thương, được vò rối mái đầu đen mặc dù hay bị cậu mắng hay cho dù chỉ là mùi oải hương nhẹ nhàng thoang thoảng ngay cánh mũi được phát ra từ người Jungkookie của hắn.

"Jeon Jungkook, em ghét bỏ tôi đến vậy sao."

Ánh mắt đăm đăm nhìn phía ngoài thành phố qua khung cửa sổ đang tấp nập đi lại. Từng con đường ngoằn ngoèo phía dưới giống như tâm trí Kim Taehyung hiện tại vậy, như một đống chỉ rối bùi nhùi không cách nào tháo được.

Bây giờ chỉ cần một bàn tay thật sự khéo léo để có thể tỉ mỉ gỡ rối nó ra, và người hắn cần hiện tại bây giờ là Jeon Jungkook.

Không một ai khác, cũng chẳng phải một ai khác. Cả đời này Kim Taehyung chỉ cần một mình Jeon Jungkook là đủ cho dù có phải từ bỏ hết mọi thứ của bản thân. Điều đó có lẽ rất ngu ngốc với những người khác nhưng đối với Kim Taehyung, hắn làm vậy chỉ vì Jeon Jungkook, cậu xứng đáng nhận được nó, chỉ cần có Jeon Jungkook cho dù có phải đánh đổi cả cái mạng này hắn cũng chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net