Chap28:Sợ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______________

"Hack vào toàn bộ hệ thống camera của Jeon Phủ vào trưa ngày hôm qua. Có gì báo liền qua máy tôi ngay lập tức."

"Được."

______________

Tại Bệnh Viện lớn nằm ở trung tâm thành phố London, các y bác sĩ nay tấp nập người ra kẻ vào đến lạ. Không phải vì người bệnh vào đông mà là vì họ đang phải tiếp nhận một ca cấp cứu cho gia đình hoàng tộc có máu mặt ở đất London này.

Hốt hoảng từ xe cấp cứu đẩy Jungkook vào phía trong, Hansong đi làm thủ tục nhập viện vừa gọi một cuộc khẩn cấp đến một người.

"Em nghe đây." Jimin phía đầu giây bên kia bắt máy lên tiếng, giọng dần căng thẳng hơn khi nghe Hansong báo một tin động trời.

"Nhanh bay về London đi, Jungkookie xảy ra chuyện rồi."

"Chuyện gì chứ? Được vài tiếng nữa em sẽ tới, gửi địa chỉ bệnh viện qua sẵn cho em."

"Được."

"Khoan đã huyng, cái vật đó có bị va chạm không?"

"Hôm nay sẽ tiến hành phẫu thuật lấy nó ra."

"Được em sẽ cố gắng bay về đó sớm nhất. Có gì cứ gọi báo em."

Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc Jeon Jungkook được đẩy vào phòng cấp cứu, ánh đèn đỏ được bật lên cũng chính là lúc Jeon Hansong suy sụp hoàn toàn.

...

"Cậu biết đấy thứ này cấu trúc nó thật sự rất phức tạp còn chưa nói từ lúc giải phẫu cơ thể cậu xong tôi cũng đã chuyển sang ở ẩn không muốn dính dáng đến dao kéo nữa."

Tại quán Coffee trong một con hẻm khuất tầm nhìn, hai thân ảnh căng thẳng ngồi một góc đang bàn chuyện gì đó có vẻ rất nghiêm trọng. Người thanh niên nhỏ con hơn nhìn vào tập hồ sơ mà Hansong chuẩn bị đưa cho mình đọc liền lên tiếng từ chối lời đề nghị.

"Tôi biết cậu đã có thể xem như giải nghệ nhưng làm ơn cuộc phẫu thuật này thật sự rất quan trọng."

"Tôi còn chưa biết rõ cấu tạo nó như thế nào thì làm sao có thể..." Cậu thanh niên đôi phần băn khoăn lên tiếng.

"Shef, tôi biết cậu làm được. Nhớ lại năm đó xem chính cậu đã cứu tôi một mạng không phải sao. Làm ơn xem như đây là lần cuối cùng tôi nhờ đến cậu hoặc cậu xem đó là một lời cầu xin cũng không thành vấn đề."

"Hansong,...thôi được đây là lần cuối cùng nhưng tôi không chắc chắn cuộc phẫu thuật sẽ thành công. Nên chuẩn bị tinh thần 50/50 hoặc tử nhiều hơn sinh, tôi chỉ có thể nói vậy."

"Cho dù chỉ là 1% tôi cũng đặt hy vọng vào nó."

____________

Chẳng biết anh ngồi đợi nhìn qua lớp kính trong suốt của phòng sinh tử kia bao lâu mãi đến khi vai anh được một bàn tay lớn đặt lên mới hoàn hồn nhìn lại.

"Kim Taehyung?"

Gật đầu như trả lời chính xác, Kim Taehyung huyết sắc đen bao quanh cả trán vừa tức giận vừa lo lắng, khi vừa xuống sân bay thì lập tức chạy đến bệnh viện, thấy Hansong ngồi trước cửa mới an tâm vài phần mà tiến lại.

"Jimin báo tôi đến."

Ngồi xuống ghế chờ ở kế bên Jeon Hansong, tay tùy tiện từ trong túi lấy ra vài viên kẹo màu khiến anh chú ý.

"Jungkookie không thích tôi hút thuốc nên đây là thứ mà em ấy chuẩn bị cho tôi mỗi khi Kookie đi đâu đó vài ngày, tránh trường hợp... anh biết đấy. Một viên không?"

Vừa nói vừa thảy một viên kẹo qua cho anh, hắn tùy tiện nhét đại một viên kẹo đường vào miệng nối tiếp Hansong chăm chú nhìn vào cánh cửa thủy tinh trong suốt, nơi mà Jeon Jungkook của hắn đang tiến hành phẫu thuật. Viên kẹo đường từ từ tan, cái ngọt nhè nhẹ kích thích vị giác khiến cho các giác quan của Kim Taehyung đỡ căng thẳng đi đôi phần.

"Em ấy vẫn như vậy." Nhận lấy viên kẹo anh tùy ý cười đáp lại. Nhớ lại khi còn nhỏ mỗi lúc lão Jeon trốn ngoài sân hút thuốc tránh Jungkook nhà anh, Jungkookie lúc nào cũng bắt được tại trận mà ném đi điếu thuốc đó rồi vùi vào tay ông một viên kẹo nhỏ, ông Jeon nhìn anh đứng đằng xa rồi lại nhìn sang Jungkook mà chỉ biết lắc đầu bất lực cười.

"Hyung, Jungkook sao rồi." Cánh cửa thang máy phía cuối hành lang mở ra, bóng dáng nhỏ của y tìm kiếm thứ gì đó, chạy lại phía Hansong lo lắng lên tiếng.

"Vẫn còn đang trong đấy, hơn 4 tiếng rồi."

_____________

Ba người đàn ông ngồi dãy ghế trước cửa cấp cứu khiến nhiều người đi qua đi lại không khỏi lên tiếng trầm trồ. Thầm tán thưởng khen ngợi người nào có phúc được ba người đàn ông quyền lực này lo lắng cho đến vậy.

"Tôi xin phép." Chiếc điện thoại trong túi rung lên khiến Kim Taehyung đứng dậy bỏ ra ngoài.

"Được." Vùi con dao nhỏ vào ống tay áo vest của Kim Taehyung một cách khéo léo, anh giả bộ gật đầu rồi lại rơi vào tình trạng lo lắng như ban đầu. Park Jimin trong tình trạng căng thẳng lại đứng lên đi đâu đó để Hansong ngồi lại ở dãy ghế một mình. Mọi việc diễn ra một cách khéo léo khiến người đàn ông diện đồ đen ở tòa khách sạn đối diện chẳng nhìn ra được gì.

_____________

"Hai con mồi đã rời đi. Bắt đầu hành động."

Chiếc ống nhòm được thu lại sau khi quan sát Hansong được đôi mươi phút, quay lưng chuẩn bị rời khỏi hiện trường liền xanh mặt khi thấy người đàn ông ngồi ngay ghế sopha kế bên cửa.

"Mày, sao có thể." Lo sợ lùi lại phía sau cửa sổ khi nãy, kẻ kia ngập ngừng lên tiếng trong mỗi sợ hãi vây quanh bản thân mình.

"Sao tao lại không thể?" Chiếc dao găm sắc nhọn trên tay được hắn đùa giỡn nhìn người đàn ông kia lên tiếng thách thức.

"Là ai đứng sau lưng ra lệnh cho mày hại em ấy." Vừa lên tiếng Kim Taehyung liền đứng dậy tiến lại phía kẻ kia, mũi dao sắc nhọn chẳng chần chờ ghim thẳng lên cánh tay khiến ông ta gào thét.

""Aaaaa, chẳng ai cả nó xứng đáng được chết."

"Xứng đáng? Ông nghĩ người của tôi chết gia đình ông sẽ được yên sao, ngu ngốc."

Tiếng la thất thanh trong căn phòng cứ thế vang vọng tuy nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến màn trời đêm bao quanh phía bên ngoài. Sau khi xuống tay xong Kim Taehyung bước khỏi cửa ra hiệu cho đàn em chờ sẵn bên ngoài vào dọn dẹp hiện trường vừa gây án.

_______________

Phía Hansong

" Tôi xin lỗi lỡ làm ướt đồ anh rồi, bên kia có phòng vệ sinh hay anh qua đó rửa lại đi, tôi thật sự xin lỗi."

"Không sao cẩn thận cô không bị gì chứ?"

"Tôi không sao thật xin lỗi để tôi dẫn anh qua kia sửa lại đồ."

Yongha ngụy trang thành y tá đi ngang qua Jeon Hansong cố ý hất ly nước trên tay đổ vào người anh xong lại liền quay sang rối rít xin lỗi.

Dẫn đường cho anh đi qua dãy hành lang khác cùng lúc một cô y tá với xe thuốc đẩy ngang qua tiến về phía phòng cấp cứu của cậu, gương mặt kèm ánh mắt chiến thắng mở cửa phòng, khẩu súng sau lớp váy lấy ra cầm chưa ấm tay liền bị một họng súng khác chỉa thẳng vô sau gáy.

"Xin chào quý cô Siliver." Park Jimin trực sẵn sau cánh cửa sắt đợi cô bước vào liền động thủ.

Đúng như dự định của Jeon Hansong và Kim Taehyung quan sát trước đó nên anh đã đặc biệt chuẩn bị một phòng phẫu thuật khác với những phòng còn lại. Bước vào phải đi qua một căn phòng mật mới tiến vào được phòng phẫu thuật chính, phòng được cách âm giống như bước sang một thế giới khác hoàn toàn và chỉ có duy nhất Shef người anh nhờ trong vụ này và ngoài ra không một y tá bác sĩ nào khác được vào trợ giúp cả. Tính mạng của Jungkook phải được bảo vệ một cách an toàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net