Chap32:Số mệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______________

"Anh đưa em đi đâu vậy?"

"Sắp tới rồi, ngoan, một lát em sẽ biết."

Con xe lăn bánh với tốc độ cao trên đường cao tốc đang đạp ga nhanh hết mức có thể để lạng lách qua từng chiếc xe trên đường. Gương mặt tuy không biểu hiện gì mấy ra ngoài nhưng thâm tâm hắn lại đang gào lên chửi những lũ chó bám đuôi từ cách đây một tiếng trước phía sau hắn.

"Kookie."

"Tới rồi sao, em mở bịt mắt ra được chưa vậy."

"Sắp tới rồi, đây là một bất ngờ nên để tôi đeo tai nghe vào cho em. Không được lấy nó khỏi tai nhé."

"Taehyung anh..."

"Làm ơn, hãy tin tưởng tôi."

Xác nhận được cái gật đầu của Jeon Jungkook hắn mới bật chế độ xe chạy tự động trong vài phút rồi nghiêng người sang đeo tai nghe vào cho cậu như những gì hắn đã nói trước đó. Chỉnh sửa dây an toàn một cách cẩn thận lại cho Jeon Jungkook xong quay xuống đáp nhẹ một cái hôn lên trán cậu mới trở lại vị trí cũ sẵn sàng cho trò chơi mạo hiểm này.

"Taehyungie, nắm tay em được không."

Jungkook tuy không biết hắn đang làm gì nhưng cậu chắc chắn Kim Taehyung làm vậy hoàn toàn vì muốn tốt cho cậu nhưng chỉ sợ rằng khi khăn bịt mắt được cậu mở ra thì Kim Taehyung đã biến mất mãi mãi. Cậu không muốn như vậy.

Chẳng thấy hồi đáp lại từ hắn cậu cũng chỉ biết im lặng trong lo sợ mà không nói thêm một lời gì nữa, lòng thầm cầu mong cho hắn được an toàn.

_______________

"Bám dai thật, Chang Bogum người của tao mày muốn bắt là bắt sao."

Nhìn lại con thỏ nhỏ ngồi bên ghế phụ cạnh mình đang lo sợ mà thầm cầu nguyện hắn càng hăng máu hơn bao giờ. Đánh xe qua một con đường tắt không ai lại tiếp tục bật chế độ xe chạy tự động. Khẩu súng lục ở dưới ghế được lấy ra lên đạn sẵn sau lại kết nối cuộc gọi với một người.

"SeokJin tôi mới chia sẻ định vị, ra lệnh cho vài người đến đây dọn xác đi."

"Có chuyện gì sao, được."

"Mã số kích nổ của B1762 là gì."

"Cậu chắc chưa vậy, nó nổ kéo theo phạm vi rất xa nếu nằm trong phạm vi đó chắc chắn cậu sẽ chẳng toàn mạng mà trở về."

"Chơi liều thôi."

Cười khẩy nhìn vào gương chiếu hậu phía sau xe Kim Taehyung kèm theo cái nhíu mày, chẳng phải một chiếc mà có tận ba chiếc xe chạy rượt theo hắn phía sau. Tính mạng của Jeon Jungkook bây giờ hoàn toàn do hắn bảo hộ, cậu sẽ không được phép có bất cứ mệnh hệ gì cho dù chỉ là một vết xước nhỏ.

"Tính mạng của Jungkook đang nằm trong tay tôi."

"...231121, nhớ cẩn thận ba mươi phút sau sẽ có người đến tiếp ứng."

"Cảm ơn."

Tắt máy xong lại quay sang nhìn cậu một lần nữa mỉm cười.

"Số mệnh của Jeon Jungkook em sau này phải dựa vào tôi rồi."

Nhập mã trên thuốc nổ chạy chậm sau đó đứng dậy mở cửa xe hóng gió phía trên, từng viên đạn của khẩu súng hắn bắn ra va chạm với bề mặt kim loại của xe khiến nó liên tiếp kêu lên từng tiếng vang chói tai nhưng không quá lớn.

Xe hắn cũng chả ngược lại sau khi lũ chó săn phía sau thấy đầu hắn phía trên nóc liền động thủ một lượt theo Kim Taehyung.

"Hoàn hảo."

Nhắm chuẩn xác một viên đạn được bắn ra ở chiếc xe gần nhất vào bánh xe khiến nó lạng tay lái mà đâm đầu xe qua bìa rừng bên đường. Tiếng nổ lớn kèm những mảnh sắt vụn lẫn máu và mảng thịt bể nát bắn toàn bộ lên không trung khiến hắn nhếch mép cười hài lòng với chiến tích mình vừa tạo được.

"Ngu ngốc."

Một tên khác khi thấy như vậy liền ló đầu ra khỏi cửa xe để bắn hắn. Viên đạn sượt ngay qua gương mặt khiến hai mắt Kim đục ngầu, sắc mặt lập tức tối sầm lại, bây giờ hắn chỉ biết một lát nữa nếu Jeon Jungkook mà thấy vết thương này chắc chắn sẽ khóc nấc lên cho mà xem.

Phía bên gã đàn ông vừa cười với đồng bọn bên trong xe chưa được bao lâu đầu đã tóe máu do viên đạn hắn bắn ghim vào. Vì đang nghiêng người ra khỏi cửa xe nên sau phát đạn đó cái xác lập tức rơi ra khỏi ghế lái lăn dài trên đường, vệt máu dài kéo theo sau những cú lăn vòng trải dài tới đâu hắn liền nhếch mép tới đó.

Còn đồng bọn ở trong xe cũng đã đâm vào cánh bìa rừng do xe không người lái, bi kịch thứ hai lập tức được tiếp diễn một lần nữa cho những kẻ xấu số không biết lượng sức mình.

Chui đầu lại vào trong xe mà lên ga phóng nhanh về phía trước. Liếc mắt đảo sang quả bom đang chạy rồi lại một lần nữa nhìn về phía Jungkook đang nép lại một chỗ ngồi im.

30 giây nữa

Bỏ một đoạn xe phía sau tầm hơn sáu mươi mét hắn liền mở cửa sổ bên cạnh, quả bom được ném ra bên ngoài một cách an toàn xong lại lên ga với số cao nhất mà phóng thẳng về phía trước.

"Một lũ ngu, trò chơi rượt đuổi tới đây là kết thúc rồi, tạm biệt."

Vừa dứt lời một tiếng nổ lớn phía sau xe được phát ra, chiếc xe phía sau bay lên không trung do tác động một lực từ phía dưới lại đáp xuống đất một cách chẳng mấy an toàn.

Từng ngọn lửa cháy rụi một khu phía sau kèm theo vài chục chiếc xe đen do hắn cho người tiếp ứng cũng đã tới. Một tiếng vang lớn do viên đạn được bắn lên trời báo hiệu người của hắn đã đến, xác nhận xong mới đóng cửa xe mà rời khỏi hiện trường.

_______________

"Taehyungie, anh có ở đó không vậy."

Từ nãy đến giờ Jeon Jungkook vẫn ngồi im trên ghế theo chỉ bảo của Kim Taehyung, nỗi nơm nớp lo sợ vẫn dáy lên trong lòng không ngừng. Đến khi cảm nhận được chiếc xe cậu đang ngồi dừng lại mới mở miệng gọi hắn.

"Taehyung trả lời em đi."

Tháo bỏ tai nghe ra để có thể nghe được những gì hắn nói nhưng một tí âm thanh nhỏ cho dù chỉ là hơi thở cũng chẳng cảm nhận được.

"Taehyung, anh..ưm.." Toang định đưa tay tháo luôn chiếc bịt mắt trên mặt liền cảm nhận được những cơn gió lớn thổi vào cả cơ thể cậu.

Môi mềm bị người nọ áp chế không buông, khi định vùng vẫy thoát khỏi thì mùi quế thoang thoảng ngay đầu mũi khiến cậu an tâm hơn vài phần mà ngưng làm loạn.

Chắc chắn là Kim Taehyung không thể sai được, nụ hôn tuy chẳng thô bạo như mọi lần chỉ là từ từ, chậm rãi, nhưng sự chiếm hữu duy chỉ mình hắn có được lại khiến cậu đê mê hơn bao giờ.

Bế Jeon Jungkook ra khỏi ghế ngồi nhưng môi lưỡi vẫn cứ thế dây dưa không nguôi. Dưới ánh chiều tà của những tia nắng hoàng hôn chiếu rọi trên hai thân ảnh càng tăng vẻ cuốn hút hơn vạn phần.

Một tay ôm lấy cổ hắn tay còn lấy thứ vướng víu từ nãy đến giờ trên mắt, những tia nắng mềm dịu chen chúc len lỏi vào con ngươi xinh đẹp khiến cậu phải nheo lại vài giây rồi mới mở mắt ra hoàn toàn.

Gương mặt điển trai phóng đại ngay trước mặt đang nhìn cậu chằm chằm khiến Jeon Jungkook không khỏi đỏ mặt mà rời môi. Tiếng sóng biển chiều vồ vập dâng lên đánh vào bờ càng làm cho nơi đây như một bức tranh thật mỹ miều.

"Tôi không khiến em thất vọng đúng chứ."

_____________

Bữa nay OTP cháy quá nên ra tiếppp:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net