Chap34:Bất an.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30.11.2021

01.12.2021

________________

06:30am

"Cứ tiếp tục theo dõi có động tĩnh gì cứ báo liền lập tức cho tôi, được."

Thân trên trần với chiếc quần tây đen phía dưới khiến hắn được bao người để mắt dưới bờ biển không ngưng, rít nhẹ một điếu thuốc cảm nhận từng cơn gió biển đập thẳng vào mặt và cả thân người khiến Kim Taehyung tỉnh táo hơn bao giờ.

"Taehyung."

Xoay người lăn vài vòng trên giường chẳng cảm nhận được thứ mình cần liền lên tiếng gọi khiến hắn phải mở cửa bước vào, không đến thẳng giường với bảo bối nhỏ của bản thân mà chọn cách tiến vào phòng vệ sinh súc và tẩy rửa mùi thuốc trên cơ thể mới bước ra ngoài tiến lại nằm lên giường và ôm cậu vào lòng nhẹ giọng nói.

"Tôi đây, làm em giật mình sao."

Đỡ đầu cậu lên cánh tay rắn chắc của bản thân mà bao bọc cả thân người Jungkook trong chiếc chăn ấm dỗ dành vuốt lưng giúp cậu dễ đi vào giấc ngủ. Mắt Jungkook vì chưa tỉnh táo hẳn nên mơ mơ, màng màng mà mắt nhắm mắt mở cố gắng mở hai đồng tử nhìn người đang ôm mình vào lòng mà trả lời.

"Không có."

"Taehyung lại hút thuốc rồi."

"Tôi xin lỗi sẽ không có lần sau nữa."

Nghe tiếng như trách mắng mình mà bật cười hối lỗi hôn lên mái tóc mềm như tạ tội với tâm can bé nhỏ, sáng sớm và lúc chưa tỉnh ngủ chính là thời gian vàng mà Kim Taehyung được nhìn thấy Jeon Jungkook một cách đáng yêu nhất nhưng không phải những thời gian khác cậu không vậy.

Chỉ là hai thời điểm đó Jeon Jungkook của hắn cực kì bám người chính xác hơn là hay làm nũng với hắn, tóc hơi rối kèm gương mặt trắng hồng lâu lâu còn phồng má vì bị phá giấc ngủ và chu môi không tiếc mắng nhiếc người nọ.

Nói hắn ấu trĩ cũng được nhưng với tinh thần thép như Kim Taehyung đây nếu gặp trường hợp đó chỉ muốn đè người kia xuống thân mà thượng đến khi cậu cầu xin mới ngừng.

"Ngủ chút nữa tí tôi sẽ gọi em dậy, ngoan."

"Taehyung."

"Hửm? Sao vậy, tâm can của tôi khó chịu ở đâu sao."

"À, không có gì Kookoo chỉ muốn tí mình đi ăn thịt cừu xiên nhé."

"Mắt em mở chưa lên đã nghĩ ngay tới đồ ăn rồi."

"Hay ăn tôi đi cho đỡ đói.?"

Jungkook "..."

Hồi chuông điện thoại vang lên đánh bay sự chán ghét ra mặt mà Jeon Jungkook dành cho hắn, với tay bắt lấy điện thoại nhưng nhìn dòng chữ hiện lên quả thật chẳng muốn nghe máy một tí nào.

"Mau nghe máy đi, mẹ anh gọi mà."

Ôm cứng ngắc thắt lưng của hắn mà cười, cậu biết giữa mẹ hắn và hắn có gì đó mâu thuẫn nên Jeon Jungkook sẽ cố hàn gắn lại tình cảm gia đình này. Chí ít sau này còn quang minh chính đại gọi một tiếng mẹ mà chẳng phải nhìn sắc mặt của hai người. Thật sự rất áp lực.

Gật đầu như chấp nhận, mặc dù 20% muốn 80% không những vẫn phải nhấc máy vì tâm can hắn bảo vậy. Nghe được vế trước lọt ngoài tai vế sau chẳng quan tâm mà vẫn bật loa ngoài, cây ngay không sợ chết đứng. Chẳng làm gì có lỗi với Jeon Jungkook, Kim Taehyung chính là không sợ.

"Con nghe đây."

"Gia đình Siliver qua muốn tìm con bé. Ta biết con làm gì với nó, mau về nhà."

"Được."

Cúp máy lại nhìn xuống tâm can ở trong lòng mắt tròn xoe nhìn hắn, chẳng cầm lòng mà hôn lên trán cậu cái chóc cho cậu bỏ dễ thương khiến Jeon Jungkook cười phì.

"Anh mau đi đi."

"Vòng tay tôi tặng em đâu."

Lấy tay ra khỏi chăn ấm, cổ tay thon trắng nõn với chiếc lắc bạc sáng đưa lên trước mắt Kim Taehyung xoay xoay qua lại trả lời. "Nó đây, em chưa từng tháo nó xuống."

"Nếu em ra đường nhớ phải giữ nó bên mình, rõ chưa."

"Kookoo đã rõ!"

"Ngoan lắm."

Rời khỏi giường êm cùng bé con hắn mà với lấy áo khoác bước ra cửa, mở cửa phòng định bước ra ngoài xong lại ngoảnh mặt lại hỏi một lần nữa.

"Hay tôi đưa em theo nhé, có gì đó bất an lắm tâm can của tôi ơi."

"Taehyungie đi nhanh về nhanh, sẽ không có gì nguy hiểm với em cả."

Bước khỏi giường tiến đến cửa ôm lấy hắn như trấn an, đáp nhẹ một cái hôn lên môi để hắn yên lòng cậu mới rời khỏi người Kim Taehyung mà vẫy tay tạm biệt.

"Được rồi, nếu có ra ngoài em nhớ chú ý an toàn. Có gì cứ gọi tôi, tôi luôn ở đây."

__________

Kim Phủ

Tại Kim Phủ, giọng nói của người phụ nữ đang bày hết thảy sự tức giận với người đàn bà trung niên yên vị trên chiếc sopha lớn của sảnh chính mặc kệ người đàn ông ngồi kiêng dè kế bên khuyên nhủ.

"Chuyện này là sao, con bé bảo về đây với các người mà giờ nói là không có ở đây. Các người giải thích thế nào".

"Cứ ngồi xuống mà bình tĩnh, Taehyung đang trên đường tới. Nó sẽ nói chuyện với hai người".

Nhàn hạ rót tách trà nóng đặt sang phía đối diện đồng thời cũng nâng lên môi nhấp nhẹ mà nhâm nhi. Chết chóc tận mắt thấy rồi, tận tay giết người cũng đã giết. Đối với đứa con quý tử làm ra chuyện này thì bản thân bà cũng chẳng có cảm xúc gì lắm. Người ta nói mẹ nào con nấy, mẹ làm được không lẽ đứa con lại không huống hồ nó chính mắt thấy người mẹ của mình giết ba của nó.

"Bà mau ngồi xuống đi, Kim phu nhân đã nói vậy rồi".

"Hừm".

"Thưa bà, cậu Kim tới rồi". Quản gia Seo từ ngoài bước vào, tiến tới bên bà hạ người nói nhỏ vô tai.

"Nó có đưa ai theo không."

"Dạ không, cậu đi một mình."

"Được rồi."

Đợi quản gia lui gương mặt bà bây giờ mới ngước lên hướng về phía cửa lớn đang dần dần được mở ra. Kim Taehyung lịch sự trong quần tây đen và áo thun trắng tạo cảm giác năng động không phải sự quyền lực thường ngày. Đến khi hắn ngồi xuống ghế bên cạnh bà William lại gay gắt lên tiếng một lần nữa.

"Con gái tôi đâu."

"Chết rồi." bình thản trả lời như không có chuyện gì xảy ra khiến vị phu nhân phải ôm ngực hít thở khó khăn mà chỉ thẳng mặt hắn quát.

"Mày! Nói láo."

"Sao có thể như thế được!" Ông William hốt hoảng không kém mà đỡ phu nhân của mình ngồi xuống lên tiếng.

"Nếu chết cũng phải có xác. Xác nó đâu."

"Để tôi nhớ xem, hmm, hình như hai con báo của tôi mới được ăn no thì phải. Hai người biết đấy."

"Mày! Bà giải thích sao đây Kim phu nhân.!"

"Chuyện này tôi có liên quan sao. Nể hai người là bạn cũ của chồng tôi năm xưa nên tôi không muốn nói mà nhắm mắt cho qua chuyện. Giờ lớn tiếng ở đây được lợi gì."

"Nếu hai người không có lời giải thích thỏa đáng thì chuẩn bị cho cảnh sát vào cuộc và tống cổ hai người vào tù đi."

"Tống cổ tôi vào tù? Nực cười thật đấy. Hai người muốn Kim Taehyung tôi chôn mấy cái nhà tù và luật pháp vớ vẩn đó bằng tiền không. Rất đáng để thử."

Cười khẩy đầy khinh miệt lên tiếng, điếu thuốc hút dở trên tay cũng được ném xuống sàn mà dùng mũi giày chà nát.

"Các người!!!"

"Kim gia các người ỷ có tiền là có tất cả sao."

"Đúng vậy."

"Bọn tôi có tiền, và bất kể chuyện gì trên đời này bọn tôi đều có thể làm được kể cả dùng tiền để làm mồ chôn cho hai người."

_______________

Xin chào Saber trở lại với mọi người rồi đây.( ◜‿◝ )♡

Định cuối năm đăng luôn một lượt nhưng bị dính lịch thi học kỳ rồi nên thôi nha♡(ӦvӦ。)

Bình chọn đi! Bình chọn đi! Áaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net