Chap36:Theo dõi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.12.2021

05.12.2021

______________

"Tiểu tâm can, em đi đâu ra khỏi trái tim tôi vậy."

Lái xe ra khỏi phủ Kim mà kết nối cuộc gọi với máy của Jeon Jungkook. Định vị chấm đỏ xuất hiện trên bản đồ rời khỏi khu vực ban đầu khiến hắn nhíu mày mà gấp gáp gọi cho cậu khi vừa lên xe ra khỏi cổng và tăng tốc đến chỗ Jeon Jungkook nhanh nhất có thể.

"Nói vậy là em không có vị trí trong trái tim anh sao Kim Taehyung."

"Ý tôi không phải thế, tâm can em đang ở đâu gửi định vị qua tôi đến liền bên em đây."

"Không nói đâu."

"Em chắc chứ."

"Rất chắc chắn." Trả lời một cách kiến quyết xong lại bước đi trên con đường dài đang hướng về phía biển.

...

Hơn mười phút đồng hồ thấy hắn không nói gì liền khó hiểu mà lên tiếng gọi.

"Anh đâu rồi Taehyung."

"..."

"Hyungie."

"..."

"Không nói là em tắt máy đó." Mất kiên nhẫn cộng thêm lần vừa nãy còn dỗi hắn, định tắt máy liền bị giọng nói làm cho giật mình.

"Ngốc nhà em quay mặt ra sau nhanh lên."

"Hả, có gì đâu."

Như phản xạ tự nhiên liền quay lại phía sau nhưng chẳng có bất cứ gì, nghĩ Kim Taehyung chọc ghẹo cậu liền định mắng hắn một trận nhưng đến khi quay lại để đi tiếp, đầu đen tròn liền bị va phải lòng ngực của một người.

"Giờ thì có chưa."

Mỉm cười ôn nhu nhất mà nhìn cậu khiến Jeon Jungkook bất giác đỏ mặt, gió biển thổi vào làm cho mái tóc đen được vuốt ra phía sau để lộ toàn bộ phần trán cao, vài sợi tóc được gió thổi qua khiến cho nó như hòa vào gió mà rũ rượi xuống càng làm cho nhan sắc của hắn tăng thêm bội phần.

Thật muốn tìm một cái hố nào đó để nhảy thẳng xuống để giấu đi gương mặt ngại ngùng này của bản thân nhưng tiếc thật nó chẳng có nên đành để tất cả sự dễ thương phô bày ra trước mặt hắn.

Jeon Jungkook bây giờ thật sự rất dễ thương, đáng yêu đến lợi hại khiến Kim Taehyung chẳng yên lòng mà muốn đem con người này về nhà nhốt trong tủ kính chỉ bản thân hắn có thể ngắm vậy.

"Thấy người đi cùng em trên quãng đường còn lại kể cả kiếp này hay kiếp sau chưa."

"Alo, ở đâu vậy. Hyungie em không thấy." Giả bộ ngó trước ngó sau như không thấy, cánh môi mềm lại bị áp vào môi của người kia. Một nụ hôn phớt nhẹ Kim Taehyung dành tặng cho cậu lên môi xong lại hạ xuống trán một cái nữa.

"Đã thấy chưa."

"Thấy rồi, thấy Kim biến thái đứng trước mặt em."

"..." Kim Taehyung

Đưa tay ôm Jeon Jungkook vào lòng sau từ bộ mặt ôn nhu dành cho cậu ánh mắt lại chuyển sang sắc bén liếc sang con hẻm phía cuối đường gần đó.

____________

Tại một góc khuất của con hẻm gần đó, khẩu súng đã được lắp và mục tiêu đã chuẩn bị bắn nhưng lại vướng một trở ngại khiến người đàn ông phải e dè mà lui đi.

"Đã bị Kim Taehyung phát hiện, đổi địa điểm hành động khác."

"Theo dõi, chờ thời cơ thích hợp mà ra tay."

"Được."

Nói xong liếc nhìn về phía hắn và cậu một cái nữa mới rời mắt mà thu dọn tàn tích rời khỏi hiện trường.

_______________

"Nãy giờ có ai đi theo em không Kookoo."

Chuyên tâm lái xe thấy cậu bên cạnh cứ nhìn ra cửa kính xe liền bấc giác mở miệng hỏi.

"Anh thấy rồi sao?"

Như hiểu ra được những gì hắn nói liền quay lại hỏi ngược lại Kim Taehyung cũng như đang trả lời.

"..." Kim Taehyung không nói gì chỉ im lặng nhìn về phía trước mà tập trung lái xe.

"Một gã mặc đồ đen với chiếc vali cần tay bản to đi theo em từ khách sạn đến đấy. Lúc nãy sau khi đang nói chuyện mà anh im lặng em vô tình thấy hắn cứ đi theo phía sau và trước đó lên xe rời khỏi khách sạn em cũng có thấy. Em không chắc nhưng có một điều em có thể cam kết đó là trong chiếc vali kia chính là một khẩu súng tỉa."

"Tôi biết rồi, mai tôi chở em sang nhà mẹ dùng bữa. Tôi có chút chuyện cần xử lý để em ở khách sạn một mình tôi không yên tâm."

"Mẹ? Mẹ anh hả Hyungie."

"Không!"

"???"

"Mẹ của chúng ta."

Bật cười vì bộ dạng ngốc ra tới nơi của cậu mà trả lời khiến những căng thẳng của những chuyện trước đó đã tan biến đi mất.

Còn về phía Jungkook

Thôi rồi trái tim Jeon Jungkook phát nổ tới nơi vì Kim Taehyung rồi. Từ bao giờ Hyungie của cậu lại sến sẩm như vậy chứ, nếu để người khác nghe được những lời đó rồi cướp hắn đi mất khỏi cậu thì phải làm sao đây. Không được, Kim Taehyung đời này là của cậu, kiếp sau hay sau sau nữa vẫn mãi mãi là của cậu không phải ai khác.

'Taehyungie...Taehyungie...Taehyungie'

"Anh có thể đổi nhạc chuông khác được không Kim Taehyung."

Tiếng Jeon Jungkook vang lên từ trong phía điện thoại kia chính chủ của nó chính là Kim- mặt dày, ume Jeon Jungkook- Taehyung. Âm thanh điện thoại gượng nhất mà Jeon Jungkook nghe được khiến cậu chỉ muốn độn thổ. Phàn nàn như thế nhưng Kim Taehyung nào mảy may đến vẫn bắt máy trả lời bình thường như không xảy ra chuyện đáng xấu hổ cho tiểu tâm can hắn là gì.

Vì đơn giản Kim Taehyung thấy nó dễ thương.

"Nãy mày gọi anh có chuyện gì."

"Mai về nhà ăn cơm, đem SeokJin theo cùng."

"Kim gia?" Như muốn chắc chắn, Kim NamJoon đầu dây bên kia liền hỏi lại nhưng câu trả lời lại khiến gã bất ngờ mà im lặng vài giây.

"Kim phủ."

"..."

"Hiểu rồi, sáng mai nhớ đến."

"Ừm."

Tút... Tút.

"jungkookie em đã ăn gì chưa?"

Tắt máy quay sang hỏi người đang gật gù trên ghế lái phụ, Jungkook lười nhác chỉ lắc đầu không muốn trả lời khiến hắn nhíu mày.

"Tôi nhớ không lầm sáng em bảo muốn ăn thịt cừu xiên đúng không Jungkookie."

"Đúng vậy, em đói Hyungie."

Nghe đến món ăn cậu yêu thích liền giả bộ xụi lơ ngã ra phía sau ghế, chất giọng làm nũng được phát lên khiến tâm can hắn đập liên hồi.

"Tiểu tâm can, em dễ thương như vậy chỉ được phép trước mặt tôi thôi biết chưa."

"Hong chịu đâuuu."

Cố tình ghẹo hắn lại dở giọng làm nũng lực sát thương hơn lúc nãy lại tăng càng thêm tăng.

"Sao em cứ phải khiến tôi ngày đêm tương 3+1 em vậy chứ hả Jeon Jungkook."

"Hả? Tương 3+1?"

"Tương tư em đấy bé con."

Cả một bầu trời hường phấn bay khắp chiếc xe khiến những chiếc xe bên ngoài chạy song xong cũng phải né ba, bốn mét, thật tội cho những cẩu độc thân mà.

_______________

Đủ ngọt chưa ạ.ෆ╹ .̮ ╹ෆ

Bình chọn đi! Bình chọn đi! Áaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net