Chap39: Dấu hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.12.2021

13 12.2021

14.12.2021

15.12.2021

16.12.2021

...

_________________

Cái nắng vàng gay gắt mùa hạ cũng đang dần dần lướt qua, sau hai tháng kể từ ngày Jeon Jungkook ra mắt mẹ chồng ở biệt phủ Kim thì sau ngày ấy trong suốt tháng qua cậu đã ở lại do ý kiến của mẹ Kim và Kim Taehyung đề nghị.

Chẳng qua là không có việc gì làm nên Kim Taehyung cũng dọn về ở và để cậu ở lại chơi tâm sự tâm tình, cũng nhờ bà chăm sóc cậu, một phần cũng bí mật lệnh người bao quanh Kim phủ để bảo vệ Jeon Jungkook khỏi tai mắt của lão Chang kia.

Vả lại từ hôm đó đến giờ Jeon Jungkook của hắn có chút thay đổi, chỉ là tính cách cậu có chút hay mè nheo với hắn và thường xuyên hành hắn nửa đêm bắt Kim Taehyung dắt cậu đi ăn đủ thứ. Tất nhiên không phải hai tháng nay đều vậy mà cái vô lý này chỉ mới xuất hiện cách đây một tháng là rõ ràng nhất.

Một người cưng người yêu hay hắn một khi đã cưng Jeon Jungkook thì cưng hết lòng hết dạ, nâng như trứng hứng như hoa cậu muốn gì là sẽ có cái đó nhưng chỉ có thắc mắc là tại sao cậu lại ăn nhiều đến như vậy lại thường xuyên ăn vào buổi đêm khiến cả tháng nay chẳng ai yên giấc được.

Cũng là chuyện của tối đêm hôm trước lặp lại với buổi tối hôm nay. Chất giọng ngọt ngào pha chút nũng hết lần này đến lần khác như...

"Kim Taehyung em đói."

"Kim Taehyung em muốn ăn táo."

"Kim Taehyung em muốn ăn khoai ngào."

"Taehyungie, em đau lưng."

"Taehyungie, em muốn ăn xoài chua."

"Hyungie..."

"Jeon Jungkook em có thể nào nói hết một lượt luôn không hả?"

Mệt nhọc thở hơi lên hơi xuống nhìn con người nhỏ ngồi trên giường nước mắt lưng tròng nhưng trong miệng vẫn còn miếng táo cắn dở nhìn về phía hắn, tiếng nấc nhỏ vang lên khiến Kim Taehyung cuống cuồng mà lao lại xót xa ôm cậu vào lòng mà vỗ về.

"Tâm can ngoan, nào nào tôi xin lỗi là tôi không tốt. Jungkookie nín nào tôi sai rồi."

"Huhu anh quát Kookoo à." Nước mắt chảy dài trên bầu má có phần tròn trịa hơn trước đôi ít, cố nuốt hết miếng táo trong miệng vừa nhai vừa nói khiến hắn nhìn vừa thương vừa thấy buồn cười.

"Tôi nào dám." Nhẹ giọng vuốt lưng giúp cậu dễ thở khi vừa ăn vừa khóc vừa nói kia, với tay lấy ly sữa trên bàn mà từ từ đút Jeon Jungkook.

Vừa để Jeon Jungkook hớp một ngụm trưa trôi xuống cổ được tí gì đã thấy gương mặt tâm can nhà hắn xanh lại mà nhăn nhó, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy cậu chui tọt ra khỏi người hắn mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước xả kèm tiếng nôn thốc nôn tháo trong phòng tắm càng một tăng còn lấn át hết thảy cả tiếng nước chảy khiến Kim Taehyung sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt mà chạy vào xem cậu thế nào.

Chỉ vừa bước chân vào phòng tắm đã thấy Jeon Jungkook ngồi bệt ra sàn mặt xanh xao, nhanh chân bước lại bế tâm can của hắn lên khỏi sàn nhà lạnh lẽo, để hai chân cậu kẹp lấy thắt lưng vòng hai tay Jeon Jungkook qua cổ hắn mà bế khỏi phòng tắm, đi đến cửa tủ quần áo lựa một bộ đồ thoải mái mà thay ra giúp cậu.

Mọi động tác diễn ra hết sức thuần thục, dĩ nhiên bởi đây không phải lần đầu tiên cậu gặp tình trạng này. Những lần trước đó phải nói mặc kệ ngày hay đêm, bất kể là món gì chỉ cần có chút nguội hoặc có mùi tanh nồng như hải sản, Jeon Jungkook của hắn chỉ cần liếc mắt qua là đã xanh mặt mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn ra hết đồ ăn trong bụng mặc kệ có hay không.

Mẹ Kim đã nhiều lần để ý và nhắc hắn đưa cậu đến bệnh viện khám thử chỉ là Jeon Jungkook không muốn, bảo đồ ăn không quen, định đưa đi lại dở trò mèo nước mắt khiến hắn xiêu lòng mà bao dung cho việc đó.

Chiếc áo thun trắng, cổ áo vừa chui xuống khỏi đỉnh đầu Jeon Jungkook mà kéo xuống lướt ngang qua bụng trắng mềm có hơi căng hơn trước nhưng có vẻ cả hai chẳng để tâm cho lắm. Đợi đến khi Kim Taehyung thay đồ cho Jeon Jungkook xong mới bắt gặp cảnh cậu đưa tay lên mắt mà dụi dụi, môi mềm đỏ mọng còn chu ra.

Kim Taehyung xịt máu mũi nhiều chút trong lòng.

"Nào đau mắt, không dụi nửa mau đi ngủ bé ngoan." Gỡ cánh tay cậu ra khỏi mặt mà nhấc bổng đặt lại lên giường êm quen thuộc của cả hai. Yên vị giúp mái đầu đen của Jeon Jungkook trên cánh tay hắn xong kéo chăn dày lên nữa thân giúp cậu xong mới an tâm ôm Jeon Jungkook vào lòng mà chìm vào giấc ngủ sâu con người kia không biết say giấc từ lúc nào.

_____________

Ngày hôm sau, vừa tới giờ trưa đã bắt gặp cảnh Kim Taehyung ôm tâm can bé nhỏ còn muốn say giấc trong lòng xuống khỏi bậc thang lớn mà tiến vào nhà bếp. Mẹ Kim thì không biết đã thức từ lúc nào biết gần đây bụng cậu yếu mà đặc biệt vô bếp nấu đồ ăn cho cậu.

"Kookie, con đến nếm thử món này xem."

Vừa thấy bóng dáng con rể nhỏ đáng yêu của bà được Kim Taehyung bế xuống liền mỉm cười gọi quản gia múc đồ ăn ra bát cho cậu và quay sang gọi Jeon Jungkook tới.

Nghe thấy vậy cậu liền tụt xuống khỏi người hắn mà chạy lại ngồi kế bà mặc kệ Kim Taehyung mặt đen như đít nồi nhìn mình.

Cười tươi để lộ răng thỏ xinh đẹp đã mau chóng nguôi ngoai được cơn giận mà hắn mới bộc phát chưa được ba giây dành cho tâm can, chưa gì hết lập tức bị nụ cười xinh đẹp đó của cậu làm cho xiêu lòng mà bỏ qua vụ việc lúc nãy tiến đến ngồi kế bên Jeon Jungkook mà dùng bữa.

Ngồi ngoan một chỗ để hắn phục vụ cho mình chỉ có thể là Jeon JungKook, từng muỗng súp nóng hổi được hắn thổi nguội giúp cậu đưa lên tận miệng chỉ chờ tâm can hắn mở miệng ăn. Chén súp nóng hổi mẹ Kim chuẩn bị cho phút chốc vơi hết hơn phân nửa, Jeon JungKook vẫn mở miệng ăn tiếp một cách ngon lành khiến mẹ Kim và hắn vừa vui vừa hài lòng. Chỉ khi miếng cá trong đĩa được Kim Taehyung tách xương ra bỏ lên thìa mà đưa lên miệng cậu mới thấy sắc mặt Jeon Jungkook nhăn lại.

"Kookie, em sao vậy." Lo lắng bỏ đồ ăn qua một bên bế Jeon Jungkook đặt lên đùi mà vuốt lưng giúp cậu.

Cơn buồn nôn quen thuộc lập tức ập đến trào ngược lên cổ họng rồi lại xuống, nước mắt sinh lý phút chốc ứa ra ôm chặt lấy Kim Taehyung khó chịu dùi mặt vào cổ hắn lắc đầu ý bảo không sao càng khiến hắn lo lắng hơn bao giờ.

"Ta nghĩ hai đứa nên đến bệnh viện, tình trạng bây giờ của Kookie giống như... " Như ngẫm ra được gì đó mẹ Kim liền lên tiếng nói khiến hắn phải chú ý, đôi phần ngập ngừng như muốn nói hoặc không. Thấy ra được điều đó Kim Taehyung lập tức hỏi dồn lại.

"Em ấy giống bị bệnh gì sao mẹ."

"Không bệnh, nó giống như tình trạng ốm nghén mà ta mang thai con và Kim NamJoon vậy." Bật cười trước sự gấp gáp của hắn bà liền không trêu ghẹo nữa mà nói thật.

Biểu hiện sau đó của cả hai, à không còn sau đó nữa.

_______________________

Chap này tui đánh bằng máy tính, có lỗi chữ hay cách hàng nhớ nhắc tui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net