Phiên Ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.01.2022
02.01.2022

03.01.2022
04.01.2022
05.01.2022
____________

"Từ từ nào Kookie, bụng con đang dần lớn rồi. Tháng thứ tư tuy sức khỏe tình trạng thai kỳ đã ổn nhưng con cũng không nên chạy nhảy như thế chứ."

Đúng vậy, mọi người không nghe lầm đâu đã là tháng thứ tư bé Jeon nhà ta có em bé trong bụng rồi và cũng đang dần dần bước qua tháng thứ năm. Kể từ sau khi chuyện không may kia xảy ra thì Kim Taehyung bảo bọc cậu càng chặt chẽ hơn cho dù là bọn ruồi muỗi nắm bắt tin tức nhanh đến mức nào cũng không thể làm gì được.

_________________

"Jeon Jungkook tôi nói không là không, nào sinh xong em muốn đi đâu đó thì đi tôi không cản. Từ đây đến bốn tháng sau đến ngày em sinh nở mọi sự kiểm soát của em đều nằm trong tay tôi đừng mơ mà trốn đi đâu ra ngoài được."

Kim Taehyung bực tức ngồi trên giường lên tiếng, còn chẳng phải do cậu đi quá giới hạn sao? Chẳng có ai như gia đình này, nói ra bảo bảo trong bụng tính đến đây cũng là tháng thứ năm rồi. Tưởng Jeon Jungkook sẽ biết kìm hãm tính cách bướng bỉnh của mình lại mà bảo toàn sức khỏe cho cả hai nào ngờ cậu còn ngang ngược thêm khiến Kim Taehyung luôn trong trạng thái bất lực.

"Kim Taehyung anh lớn tiếng với em."

Chẳng kém cạnh cậu uất ức hét lên, nước mắt sinh lý trực trào rơi khỏi khóe mắt từ lúc nào mà nhìn Kim Taehyung xem, không những không đến dỗ dành cậu lại còn dùng cái mặt lạnh tanh đó mảy may chẳng quan tâm đến.

Có phải hết thương cậu rồi không?

"Em ngưng dở bộ dạng đó ra đi Jeon Jungkook, thật sự là em bị tôi chiều quá nên sinh hư rồi. Tôi không phải giam cầm em trong căn nhà này để không cho em đi chơi, không lẽ em không nhớ vụ việc một tháng trước sao? Đứa bé có nguy cơ không giữ được, giờ em muốn lặp lại tình trạng đó hả?"

"..." JungKook

"Tôi không muốn lớn tiếng với em, em ở đây xem lại những gì tôi đã nói và tôi không muốn nói thêm bất cứ điều gì về việc này nữa."

'RẦM'

Đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài vô thức đóng cửa thật mạnh. Tiếng va chạm lớn làm Jeon Jungkook vừa giật mình liền nức nở ra bên ngoài. Hai tay bấu víu vào vạt áo đằng trước đang nhô lên bởi nó chứ một sinh mạng bé nhỏ. Cúi gằm mặt nấc lên từng hồi khó khăn hô hấp khiến mặt cậu phút chốc đỏ ửng nhưng vẫn đứng yên một chỗ không dám cử động.

'Cạch'

Đưa tấm lưng nhỏ bé lẻ loi về phía cửa, đôi vai gầy vô ý run lên từng hồi nghe tiếng mở cửa và cái bóng cao lớn phản chiếu xuống sàn kế bên cậu, Jeon Jungkook chỉ biết cắn chặt môi dưới để tiếng khóc không thể phát ra chui lọt vào tai người đàn ông kia.

Thấy cậu uất nghẹn như thế, những lời lúc nãy hắn nói ra nếu cậu đau một thì cõi lòng của hắn đã nát thành vụn từ lúc nào rồi. Nhớ lại cách đây một tháng chỉ vì quá dung túng và chiều chuộng cậu xém nữa cả hai đã mất đứa bé trong bụng chưa kịp chào đời nhìn gặp papa và dad của nó.

Không phải lúc đó hắn đồng ý cho cậu tự tiện ra ngoài không người bảo hộ, không hắn, một mình đi trên đường hít thở không khí xém tí nữa bị một chiếc xe máy chở hàng va phải mà té xuống bật cầu thang dẫn xuống công viên kế bên đường. Cũng may chỉ là ngả lưng ra phía sau mà đập lưng vào thân cây khiến thai nhi mất ổn định nếu không bây giờ có lẽ Jeon Jungkook cũng chẳng muốn nhìn mặt hắn hoặc cả hai người đã đi theo đứa bé rồi.

Đến bây giờ Kim Taehyung còn nhớ rõ như in cái cảm giác nhấc điện thoại liền nghe được tiếng nói gấp của mẹ Kim hối thúc hắn đến bệnh viện trong trạng thái hoảng sợ. Vừa đặt chân đến trước cửa phòng cấp cứu hắn suy sụp như thế nào khi nghe mẹ Kim thuật lại những gì bác sĩ nói kèm theo tiếng la một cách đau đớn của tâm can hắn trong căn phòng sinh tử.

"Tôi bảo em suy nghĩ về những việc em làm và những lời tôi nói chứ không phải để cho em khóc. Lại đây ai cho phép em đi chân trần hả, mang dép vô."

Lướt ngang qua cậu ngồi xuống giường hướng mắt về phía nam nhân nhỏ bé kia. Đặt đôi dép bông thỏ trắng dày ủm xuống sàn hướng mũi dép về phía hắn cất giọng đặc trầm gọi cậu lại.

Hơi giật mình bởi tông giọng khác biệt trước giờ chưa từng nghe khác với vẻ ôn nhu chiều chuộng cậu như thường ngày. Nhìn bộ dạng Kim Taehyung nghiêm khắc mà giáo huấn cậu như vậy nói không sợ chính là Jeon Jungkook cậu nói dối.

Rón rén cúi gằm mặt không dám ngước lên nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung mà tiến lại trước mặt hắn. Bàn chân trắng có hơi sưng nhẹ do tình trạng của người mang thai luôn thế xỏ chân vào chiếc dép êm hắn chuẩn bị giúp.

Nhìn từ đầu xuống chân cậu như muốn lọt thỏm vào bộ đồ thỏ trắng với hai lỗ tai trên đầu đang sụp đúng hoàn cảnh đã khiến hắn mắc cười nhưng vẫn phải cố nhịn trong lòng.

"Em đã biết lỗi của mình chưa?"

Đưa tiếp bộ dạng nghiêm nghị nói chuyện với cậu một lần nữa. Ngước mặt nhìn vào cái bụng tròn tròn trước mặt còn yên vị trên đó là bàn tay nhỏ đang mân mê vào nhau càng khiến hắn thương hơn.

"Kookie xin lỗi anh, đáng ra em phải nghe lời daddy không nên làm như thế." 

Ủ rũ nhỏ giọng lên tiếng, nước mắt vô tư trượt khỏi khóe mi rơi xuống mu bàn tay vì không muốn hắn để ý liền chùi sạch sẽ không chừa cái gì mặc dù những giọt nước như thế đua nhau chạy xuống. 

"Nếu còn bướng như vậy nữa thì em muốn tôi giải quyết thế nào."

Cố tỏ ra ngoài mặt bản thân ổn nhưng từ tận đáy lòng Kim Taehyung đã mềm nhũn cả rồi chỉ muốn ôm cậu mà dỗ dành thôi.

"Papa sẽ không như vậy nữa đâu."

"..." Kim Taehyung

"Daddy ôm Kookie đi mà." Tủi thân khóc nhiều đến nấc cụt chuyển sang giọng xin xỏ hắn, nước mắt vẫn chưa hết rơi phút chốc đã ướt cả mảng áo nhỏ nhô lên ngay chiếc bụng tròn tròn rồi.

"Tôi ăn hiếp em sao mà khóc, daddy đang chỉ ra cái sai của em mà tại sao lại khóc đến đỏ cả mặt như vậy hả."

Chỉ vì tiểu bảo bảo trong bụng đáng ghét đang lớn lên khiến cả hai chẳng thể ôm chính diện mà phải xoay người đỡ cậu ngồi trong lòng tựa lưng vào người hắn. Kim Taehyung khổ sở lấy khăn giấy chặm chặm ngay khóe mắt cậu để lấy nước mắt tránh Jeon Jungkook lại dùng tay đưa lên dụi dụi đến đỏ.

Ôm cả thế giới bao bọc an toàn trong lòng, bàn tay rắn chắc còn đưa lên xoa xoa em trong bụng lên tiếng dỗ dành cậu.

"Hức... Papa tưởng dad hết thương papa rồi."

"Tôi nào dám hả em, thương hết đời này tôi sợ còn không đủ."

_______________________________________

Thích đăng giờ này chơi dị á.

Hiện tại mình cũng có lập một tài khoản trên Mangatoon, dự định của tớ là sẽ có hai kết và mỗi tài khoản tớ sẽ cho một kết nên là... Chắc mọi người hiểu he. Với lại ai có dùng Mangatoon thì kết vạn dới tui rùi ib tui kết bạn lại nè( ◜‿◝ )♡

*đôi lời gửi đến những người đang reup fic của mình khi chưa có sự cho phép của tác giả. Tiền mấy bạn reup trái phép lấy ra đó ăn dọng đi nghe mắc nghẹn có ngày à 8 trang lận á*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net