chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝟎𝟏

anh có biết cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng nhất là khi nào không? là khi anh đang ở đó, nhưng em lại không có cách nào để chạm vào anh dù chỉ một lần. tình mình tựa như hoàng hôn vậy, đôi khi là sự mở đầu và đôi khi cũng là sự kết thúc.

anh im lặng, em cũng im lặng. nhưng trái tim em dần vỡ nát, đau đớn từng cơn. còn anh, lại bình thản đến kì lạ. em không trách anh không yêu em, em chỉ trách bản thân mình đã quá hờ hợt mà yêu anh. yêu người mà em không nên yêu, thương người mà em không nên thương. trái ngang quá có phải không?

anh là thiếu chủ, cũng là đồng đội và là bạn của em. còn em ư? một hậu vệ sống xa gia đình từ nhỏ, rời xa vòng tay ấm áp của ba mẹ. chẳng thể nào cảm nhận được hơi ấm của những người xung quanh, vì vậy em mới trở nên thấu tình đạt lý. vì em đã từng cảm nhận được những nỗi đau vô hình đó, nên em không muốn ai cũng sẽ trải qua nó giống như em.

anh mang trên mình trọng trách rất lớn, gánh vác cả gia trang khi tuổi còn rất nhỏ. chúng ta tuy khác nhau rất nhiều thứ, nhưng ở đâu đó lại tồn tại những thứ hợp nhau đến lạ. thế cơ mà, đó không phải là yêu chỉ đơn giản là tình cảm giữa thiếu chủ và hậu vệ hoặc đơn giản hơn là bạn bè mà thôi. giá như, chỉ là giá như em có thể giúp anh gánh vác một phần nào đó nhỉ?

. . .

một ngày bình thường ở gia trang shiba, sau trận chiến ngày hôm qua với tên tà đạo. cả năm người ai cũng bị thương khá nặng, bọn họ cần phải nghỉ ngơi để dưỡng thương. mặc dù có hơi quá sức, nhưng mà bọn tà đạo vẫn còn ở đó, mối nguy hại đến với thành phố này và thế giới này vẫn còn tồn tại ở đó. một ngày bọn tà đạo chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, bọn họ không có ngày nào được yên ổn.

mặc dù thế, nhưng takeru vẫn ngồi ở giữa sảnh. bên tay trái anh là mako với ryunosuke. còn bên tay phải của anh là kotoha với chiaki. chậc, thật là hai nhóm bạn này không biết từ khi nào rất thân nhau. bọn họ hay tự động bắt cặp đi chơi riêng, bọn họ thì đi chơi vui vẻ bỏ một mình anh ở nhà. nhiều lúc làm thiếu chủ mà bất mãn không muốn nói luôn đó. bộ nhìn mặt anh hầm hầm thế không dám đi cùng vì sợ anh phá vỡ bầu không khí à?

"kotoha, em đi công viên giải trí với chị không? có cả ryunosuke nữa ấy"

mako nhướng mắt về phía kotoha vẫn đang ngồi đối diện mình, con bé vừa nghe đến đi chơi là hai mắt sáng như sao trời vậy. ngay lập tức gật đầu đồng ý liền không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt. thật ra nãy giờ ruynosuke với mako đang bàn vụ đi chơi giải trí sao cho vui vẻ nhất, cả hai đồng thời lên kế hoạch rất tỉ mỉ từng chút một bảo đảm không có sai sót. chiaki ngồi ngay bên cạnh kotoha nghe thế liền hí hửng giơ tay, miệng hoạt động hết công suất.

"bà chị, em cũng muốn đi nữa"

"đi thì đi thôi, mà bốn đứa mình thôi phải không?"

mako đếm đi đếm lại bốn người, thế nhưng cô nàng lại không đếm vị thiếu chủ đang ngồi yên vị ở kia. chậc, mặc cho thiếu chủ hết nhìn cả bốn người rồi lại nhìn mình. thật ra, takeru chỉ muốn biết là mình không đếm nhầm thôi, rõ ràng là năm người đang hiện hữu ở đây mà bà chị mako nói có bốn nghe mà nóng ruột nóng ran làm sao.

"mako, cậu quên thiếu chủ rồi à? tính luôn thiếu chủ là năm mà?"

ryunosuke ngồi kế bên lên tiếng, bọn họ mặc dù vẫn chưa thân với takeru vì cái tính khó gần cộng khó ở với mọi người xung quanh đó. ryunosuke thì luôn đặt vị thiếu chủ takeru lên hàng đầu mà, thấy mako đếm thiếu liền vội lên tiếng nhắc nhở.

còn thiếu chủ takeru thì sao? chỉ nghe thấy vậy mà lòng vui như mở hội vậy đó, trong lòng thầm giơ dấu like cho ryunosuke. quả nhiên là hậu vệ trung thành của anh, đáng thưởng ngàn lần nha. mặc dù trong lòng là thế, nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra bộ mặt 'mọi người đi đi tôi không đi đâu'

còn mako thì sao? không phải là đếm thiếu đâu, là không muốn tính vào đấy chứ. từ khi gia nhập, mako luôn nhìn thấu hiểu tất cả mọi người, chỉ có takeru là cô không nhìn ra được tâm tư mà thôi. takeru đối với bọn cô hình như vẫn chưa thật sự mở lòng, nhìn dáng vẻ cô độc đó cũng rất muốn hòa nhập với em ấy. nhưng mà vì cái tính đó, cô mới ghét ra mặt đấy. nên luôn tìm cách đối đầu với takeru.

"ryunosuke cậu nhìn takeru đi, trên mặt cậu ta viết rõ ràng 'tôi không đi' nên mình mới không tính đấy"

takeru hơi nghiêng đầu, mặt anh ghi rõ ràng ba chữ đó như vậy à? vậy mà anh không biết luôn đấy. bất ngờ ghê ha, giả bộ bất ngờ chơi thôi nào.

kotoha với chiaki nghe vậy liền cười hì hì, ryunosuke với kotoha thì đánh mắt nhìn về thiếu chủ năn nỉ. đi chơi mà cũng cần năn nỉ, thiếu điều là quỳ lạy van xin luôn rồi ấy chứ.

"thiếu chủ, anh sẽ đi mà phải không?"

"thiếu chủ, đi công viên thật sự rất là vui luôn đó"

"thiếu chủ, lâu rồi em không được đi anh đi chung nha?"

nhìn hai bạn kotoha với ryunosuke lần lượt năn nỉ, chiaki với mako lười nhìn bọn họ. thật là, đi chơi cũng cần khó khăn như vậy à? đợi bọn họ năn nỉ vị thiếu chủ khó tính kia xong chắc sang ngày luôn quá. mako với chiaki nháy mắt với nhau ra hiệu, cả hai lén lút rời khỏi vị trí. ở lại thêm tý nữa chắc cả hai khùng mất thôi. về phòng thay bộ đồ thoải mái hơn, còn ba con người đi thì đi mà không đi thì ở nhà luôn đi là vừa.

một lúc sau, cả hai trở lại liền thấy hai người kia đập tay vào nhau ăn mừng. ái chà, chắc năn nỉ thành công rồi ha nên mới vui như thế nhỉ? cả hai đứng dựa lưng vào cửa, nhìn nhau rồi lắc đầu sau đó khoanh tay chờ ba người kia chậm chạp rời vị trí đi thay đồ.

"bà chị, mình đợi họ thay đồ xong rồi mình đi hả?"

"đừng có gọi bà chị nữa nghe già chết đi được, mà không đi thì thay đồ xong vô phòng đắp chăn nằm ngủ hay gì?"

"dù sao tôi cũng gọi quen rồi, từ khi gặp đến giờ tôi gọi vậy mà? ủa mà, tôi hỏi đàng hoàng mà bà chị trả lời như đấm vào mặt tôi vậy?"

"thế muốn ăn đấm thật không? để chị đây đấm cho vài phát nhé?"

"thôi khỏi, không mượn ha. mà suốt ngày hung dữ như thế làm gì? sao bà chị không giống kotoha ấy, em ấy dễ thương biết mấy"

"ơ hay nhỉ? mỗi người đều có một tính cách riêng. ai giống ai bao giờ?"

"thì tôi chỉ nói thế thôi"

mako với chiaki là vậy, bình thường cứ hễ gặp nhau là gây nhau không à. mà lúc chiến đấu, cả hai lại kết hợp rất ăn ý như tâm linh tương thông vậy đấy. bình thường người kia nói câu nào là đối phương đáp trả câu đó, mà khi giao chiến cả hai nghiêm túc cực kỳ.

chỉ có điều, mako đối với chiaki thì lại không gây hấn giống như cách mako đối với takeru thôi. mặc dù một người là gió, một người là lửa tưởng chừng sẽ hợp nhau nhưng cũng khắc khẩu với nhau dữ lắm chứ đùa.

đứng nói qua nói lại với nhau một hồi thì ôi thôi ba con người chậm chạp kia cuối cùng cũng đã xuất hiện. bọn họ nhìn nhau không nói với nhau lời nào liền nhanh chóng rời đi.

ryunosuke với chiaki thì đi trước, còn takeru thì đi chính giữa đội hình. hai cô gái của chúng ta là mako và kotoha vừa đi vừa khoác tay nhau nói chuyện cười rôm rả. thật là hợp nhau dữ lắm, mako xem kotoha như em gái mình mà đối đãi, còn kotoha thì coi mako như một chị gái thật sự của mình. nên là có những chuyện cả hai chỉ tâm sự với nhau khi cần thiết, một phần là do cả hai cùng là con gái nên hợp tính thì cũng không có gì lạ cả.

takeru thì đã từ rất lâu rồi, anh mới rời khỏi gia trang đến công viên như thế này đấy. bình thường cũng có thể đi, nhưng takeru lại ép bản thân mình luyện tập xuyên suốt để trở nên mạnh hơn mới có thể chống lại bọn tà đạo ác độc kia. và đi một mình thật sự rất buồn, mặc dù có chú hikoma với hắc y nhân nhưng cũng chẳng đem lại cảm giác gì mấy. hôm nay, anh lại đồng ý với kotoha và ruynosuke đến đây chơi có lẽ là đi tìm lại cảm giác đã mất rồi đi? phần khác do hồi nhỏ chơi nhà ma ở đây anh vẫn còn sợ đấy nên mới thế thôi.

liệu anh có thể tin tưởng bốn người này dù chỉ một lần thôi? bọn họ đã toàn tâm toàn ý giao tính mạng của mình cho anh, và anh cũng đã giao cả tính mạng của mình cho bọn họ. cả năm người xa lạ, không hẹn mà gặp chỉ có một sứ mệnh duy nhất là bảo vệ hòa bình thế giới này. cũng vì thế, mà kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu, không cần phải nói nhiều cả năm người tự động giao tính mạng cho đối phương.

chúng ta là đồng đội, cùng nhau chiến đấu. dù chỉ còn lại một hơi thở, vẫn ở bên cạnh nhau kề vai sát cánh. bảo vệ thế giới này là trách nhiệm của bọn họ và bảo vệ đối phương cũng là ý nguyện của họ.

________end chương 01_________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟏𝟎.𝟎𝟖.𝟐𝟎𝟐𝟐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net