chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝟎𝟖

. . .

Vì sau lần vứt hoa ra thùng ra hôm nọ, mà liên tiếp mấy ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy hình ảnh Takeru cầm bó hoa trên tay đi ra đi vô vứt hết vào thùng rác. Mọi người trong nhà, riết rồi ai cũng quen với cảnh tượng này nên không một ai ý kiến gì.

Sáng luyện tập, trưa vứt hoa, chiều đi đánh nhau với bọn tà đạo.

Hôm nay trong lúc bất cẩn mà Takeru bị thương dẫn đến hôn mê, bốn người còn lại hoảng hốt đến tột cùng vội đỡ người mang về nhà chăm sóc.

Takeru mê man nằm trong phòng của mình, mặt bị trầy xuất hiện vài vết thương ngay cả trên trán cũng có. Còn cánh tay vẫn đang chảy máu không ngừng, mồ hôi từng đợt chảy dọc du hành trên cơ thể. Hơi thở yếu ớt, mặt mày xanh xao nhìn rất xót xa. Takeru không phải lần đầu bị thương, nhưng mỗi lần anh bị thương tất cả đều rất lo lắng.

Takeru ấy à? Đau nhưng không nói ai biết, cứ thế mà cắn răng chịu đựng nó một mình. Nhưng, nhìn vào ai cũng biết, trên mặt Takeru viết rõ ràng hai chữ rất lớn là ‘Rất Đau’

Takeru là kiểu người không thích bộc lộ ra bên ngoài, càng không muốn ai phải vì anh mà lo lắng. Anh vẫn muốn nói rằng anh vẫn ổn, anh sẽ không sao đâu, đừng lo lắng cho anh. Nhưng làm sao anh có thể nói trong tình trạng của bản thân hiện tại cơ chứ?

Các chú hắc nhân, chú hikoma, và cả bốn người nữa chạy dọc chạy xui thay phiên nhau vào chăm sóc Takeru và giúp anh hạ cơn sốt. Takeru hiện tại đang sốt rất cao, có khi đêm nay còn sốt cao hơn nữa.

Mako là người trực ca đêm, đáng lẽ ca đêm là ca của chú hikoma, nhưng do chú lớn tuổi, Mako không muốn phiền đến việc chú nghỉ ngơi nên nhận về mình. Dù sao, Takeru bị thương như thế cũng vì chắn cho cô mà ra, việc cô ở lại chăm sóc cho anh cũng không có vấn đề gì to tát. Mọi người cũng tản ra về phòng nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi, bây giờ trong phòng Takeru chỉ còn mỗi Mako ngồi đó nhìn vào anh.

“Takeru, vì sao lại cậu lại chắn cho tôi, nếu không chắn cho tôi cậu sẽ không bị thương”

“Takeru, đây có lẽ là lần thứ hai rồi nhỉ? cả hai lần đều là cậu chắn cho tôi mà bị thương”

Mako luôn tự trách mình, tại sao luôn là bản thân cô đem rắc rối đến nhỉ? cả hai lần, đều vì cô mà chắn đòn tấn công của bọn tà đạo, cả hai lần đều vì cô mà bị thương. Là cô nợ Takeru, tất cả là vì cô nhỉ?

Bây giờ, Mako lại cảm thấy bản thân đều không bằng ai. Cứ tưởng bản thân sẽ giúp được nhiều, nhưng đều mang đến điềm xấu cho người khác. Rõ ràng mà nói, hậu vệ phải bảo vệ thiếu chủ của mình an toàn. Nhưng cô là hậu vệ lại để thiếu chủ vì bảo vệ cô mà chắn đòn.

Takeru đối với cô là ân nhân, còn cô đối với Takeru là làm phiền.

“nếu như bây giờ cậu không nằm đây có phải hai chúng ta vẫn cùng nhau ngắm bầu trời đêm không?”

“sau này, đừng vì tôi mà phải liều cả mạng như thế nữa nhé”

“Takeru, lần sau tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu an toàn. Tôi hứa đó”

“Ngốc”

Ngốc? Takeru vừa nói chuyện phải hay không? Mako vội ngẩn đầu lên thì hai mắt Takeru vẫn nhắm nghiền, cơ mà cô vừa nghe tiếng của Takeru mà nhỉ?

Với lại, từ khi cô đến đây cũng chỉ có mình Takeru gọi cô là đồ ngốc. Năm lần bảy lượt đều kêu cô là đồ ngốc, bộ cô ngốc lắm sao? thật là muốn đấm cho cậu ta vài đấm, nhưng mà cậu ta đang vì cô mà nằm đây nên tạm thời bỏ qua cho cậu ta trước đã, đợi cậu ta khỏe lại liền tính sổ sau.

“Takeru cậu nhất định phải mau khỏe lại nhé, đừng nằm một chỗ như thế thật là khó coi làm sao”

“Ừ”

“Cậu tỉnh rồi à?”

“Tôi muốn uống nước”

“Đợi tôi một lát, tôi liền rót nước cho cậu sẽ nhanh thôi”

Mako rời khỏi vị trí trước đó, nhích người sang một bên để rót nước ấm vào ly. Sau đó lại gần Takeru giúp anh ngồi dậy, khi không còn khó khăn nữa mới giúp anh uống nước rồi đặt người về vị trí cũ.

“Không ngủ à?”

“Không, đêm nay tôi canh cậu”

“Tôi chưa phế đến vậy”

“Ừ thì không phế, nhưng vừa rồi là tôi giúp cậu uống nước”

“. . .”

Takeru thở dài, còn Mako thì cứ nhìn anh chằm chằm khiến anh có xíu một chút chột dạ, cứ như bản thân đã làm gì sai vậy. Đang định nhắm mắt để né tránh ánh mắt đó thì Mako lại lên tiếng trước.

“Vì sao lại chắn cho tôi?”

“Bản năng? Chắc vậy”

“Cậu có thể nào đừng vì tôi mà lao vào chắn đòn nữa được không? Cậu càng làm thế, tôi càng cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng”

“Cô nghĩ câu trả lời sẽ là gì?”

“Cậu đừng có nói chuyện úp mở kiểu đó với tôi, tôi không thích chơi đoán chữ”

“Để mốt nói đi, tôi hiện tại không có hứng thú nói về chủ đề này”

“Này, vẫn chưa xong mà..”

Mako vẫn còn đang định nói nữa thì phát hiện Takeru đã nhắm mắt định thần đi sâu vào giấc ngủ. Mako cũng thôi không làm phiền người ta nữa, cô cũng không về phòng vẫn giữ nguyên tư thế nhìn về phía Takeru đang ngủ say giấc.

Takeru khi ngủ gương mặt rất hài hòa không cau có như thường ngày thấy, đây là bộ dáng thứ mấy của Takeru mà cô được chứng kiến nhỉ?

________end chương 08________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟎𝟖.𝟎𝟗.𝟐𝟎𝟐𝟐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net