Chương 46: Người đàn ông bí ẩn- Donghyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau....

Kim Taehyung từ từ mở mắt ra, phần đầu đau nhức rõ rệt, trước mắt anh là một gam màu trắng toát của bệnh viện. Anh nhìn xung quanh căn phòng, đêm qua anh rõ ràng nghe thấy giọng nói và tiếng khóc của Ami, sao bây giờ trong phòng lại không có ai?

- "Tỉnh?" Park Jimin đi vào, trên tay đang cầm một số giấy tờ.

Anh ta ấn chiếc chuông phía đầu giường, một vị bác sĩ và y tá nhanh chóng xuất hiện.

Anh được đưa đi làm một số xét nghiệm và chụp phim, đến gần trưa mới về lại phòng.

- "Cô ấy... Ami ngày hôm qua không đến đây sao?"

Park Jimin ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt ấy rõ ràng là đang rất mong chờ, anh ta gật đầu.

- "Ừ, cô ấy có đến."

Kim Taehyung vui mừng:"Vậy cô ấy đi đâu rồi?"

Động tác của Park Jimin khựng lại, anh phải nói thế nào đây. Anh ta nhẹ giọng.

- "Cô ấy đến rồi rời đi, trông rất vội."

Kim Taehyung thất vọng nhìn ra cửa sổ, đến rồi rời đi luôn sao? Vậy những lời nói tối qua anh nghe được là mơ hay thật.

- "Kim Taehyung, có một người đang nhằm vào cậu đấy. Chờ ngày cậu chết để hớt đi cái công ty này, nhưng hắn ta là ai người của chúng ta vẫn chưa tra ra được."

Kim Taehyung đứng dậy nói:"Không phải Ami muốn tôi như vậy sao?"

- "Lần này không phải cô ấy, tuy không có chứng cứ chính xác nhưng tôi khẳng định như vậy. Hành tung của người này bí ẩn hơn cô ấy rất nhiều, và thủ đoạn còn hơn cả chúng ta."

Kim Taehyung mở tủ lấy ra bộ âu phục của mình:"Vậy thì về giải quyết thôi."

- "Khoan đã, cậu có vấn đề sao, mới vào viện ngày hôm qua, hôm nay tỉnh lại liền đòi xuất viện, cậu nên nhớ cậu là con người, cũng cần nghỉ ngơi."

Lúc này một cô y tá đi vào:"Park thiếu gia, đã có kết quả kiểm tra rồi."

Kim Taehyung đi đến giật lấy tờ giấy rồi cất đi:"Tôi muốn xuất viện."

- "Không thể." Park JiMin nói.

Kim Taehyung cầm lấy cây súng ngắn:"Tôi không có thời gian để uổng phí ở trong đây."

- "Chết tiệt, được, cho cậu xuất viện. Xuất viện rồi cậu phải làm việc ngày đêm giải quyết hết tất cả, tôi muốn xem cậu sẽ chết kiểu gì." Anh ta tức giận nói.

Kim Taehyung nhanh chóng đi vào thay âu phục rồi ra ngoài, cơ thể bị trầy xước nhẹ không đáng ngại, phần đầu cũng không nghiêm trọng.

Bên cạnh Park Jimin đang bấm máy tính, từng tiếng lách cách vang lên từ bàn phím. Kim Taehyung nằm dựa đầu ra sau nghỉ ngơi.

- "Ami hôm nay không ra ngoài sao?"

Park Jimin gõ vài cái rồi nói:"Cô ấy vẫn luôn trong khách sạn từ tối qua."

Một lúc sau...

- "Có phát hiện mới." Anh ta nói.

Kim Taehyung mở mắt ra nhìn vào màn hình máy tính:"Hắn ta từng ra vào khách sạn chỗ Ami ở."

- "Vậy cô ấy có bị gặp nguy hiểm không?" Kim Taehyung hỏi.

Park Jimin cau mày:"Nhưng hai người này chưa từng gặp nhau thân mật, không camera nào ghi lại được, vậy có nghĩa là người thu mua công ty cậu có quan hệ với một người đang ở trong khách sạn này."

- "Tôi nghĩ là Jeon Jungkook."

Park Jimin gật đầu:"Chính xác, nếu vậy tôi nghĩ Ami bị hắn ta lợi dụng rồi."

- "Chết tiệt. Hắn ta dám." Kim Taehyung tức giận nói.

Park Jimin cau mày:"Nhưng hắn ta rốt cuộc là ai? Có thú oán gì với cậu? Tại sao hành tung lại bí ẩn đến vậy? và còn có quan hệ gì với Jeon Jungkook."

Kim Taehyung nói:"Về công ty rồi nói tiếp, kiểm tra ở trên xe cẩn thận có máy nghe lén."

- Được" Park Jimin nói.

Khách sạn....

Ami vẫn còn đang ngủ trên giường, không chính xác là ngủ mà là cô đang bất tỉnh. Jeon Jungkook nhìn cô một lượt rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.

Anh ta đi đến một quán cafe, gọi một ly nước rồi ngồi chờ đợi.

- "Tiên sinh, nước của ngài." Một người đàn ông đưa ly nước cho anh, bên trong ly nước có tờ giấy màu trắng.

Jeon Jungkook cau mày, anh mở tờ giấy ra "Có người theo dõi anh, lần sau làm việc cẩn thận."

Đọc xong anh ta bỏ lại tờ giấy vào ly nước rồi khuấy đều cho mực trôi đi. Jeon Jungkook cười lạnh rồi gọi điện cho thư kí Myung.

- "Đến quán cafe gần khách sạn đi."

- "Vâng" Thư kí Myung nói rồi tắt máy.

Bên kia, Park JiMin nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính:"Không lẽ suy đoán của chúng ta sai sao? Hắn ta rõ ràng không có quan hệ với Jeon JungKook."

Kim TaeHyung cười lạnh:"Nếu đã vậy thì chuyện này càng dễ giải quyết hơn."

"Cách" Park JiMin dừng lại đoạn ghi hình lúc phục vụ mang nước ra cho anh ta.

- "Tên này có vẻ không bình thường." Park JiMin nói.

Chiếc mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt của hắn, nhìn dáng người này....

Kim TaeHyung cau mày:"Là Donghyun?"

- "Donghyun? Không phải hắn ta chết rồi sao?" Park JiMin hỏi.

Kim TaeHyung nói:"Phải, chính là hắn, hắn chưa chết. Hắn và Jeon JungKook là vì hận tôi và muốn chiếm tài sản này, nếu vậy người gặp nguy hiểm nhất là Ami."

Kim TaeHyung đứng dậy, Park JiMin nói:"Cậu muốn đi đâu."

- "Tôi cần phải đi cứu cô ấy, cô ấy sẽ gặp phải nguy hiểm."

Park JiMin ngăn cản:"Giờ không thể, nếu cậu đến cứu cô ấy bây giờ thì cậu sẽ gặp phải nguy hiểm và cả cô ấy. Jeon JungKook và Donghyun không dám làm hại cô ấy đâu, yên tâm đi."

Kim TaeHyung đấm mạnh vào tường:"Chết tiệt, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, cậu muốn tôi phát điên sao?"

Park JiMin nói:"Bình tĩnh lại đã, cậu không thấy có gì khả nghi sao? Tại sao những lần trước chúng ta đều không tra ra được người bí ẩn đó là Donghyun, nhưng bây giờ hắn lại cố tình xuất hiện trước mặt chúng ta."

- "Hắn chính thức khiêu chiến với tôi?" Kim TaeHyung nói.

Park JiMin cau mày, Kim TaeHyung hỏi tiếp:"Donghyun hận tôi chuyện gì thì đã rõ, nhưng còn Jeon JungKook, hắn muốn trả thù tôi vì Ami sao?"

- "Không thể là như vậy." Park JiMin nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net